“Phù...” Thiên Trạch đem người cuối cùng đuổi đi thì trời đã biến thành tối om. Trăng bắt đầu len cao chiếu xuống đại địa. Từng bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống. Khoé miệng Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Hắn nhìn về phía người nam nhân đã ướt đẫm mồ hồi. Khuôn mặt hắn tái nhợt thì Thiên Trạch mới thở ra một hơi: “Ngươi trở về đi!”
“Vâng...” Người nam nhân to con cố gắng đứng dậy khom người hành lễ đối với Thiên Trạch: “Long Thiên Đế! Thảo dân xin phép cáo lui...” Lúc này hắn cảm giác được cả đầu đau nhức. Những ký ức trực tiếp chiếm trong đại não của hắn. Cái loại giống như hắn đã học được những thứ này từ rất lâu rồi.
Bản thân người nam nhân to con này không nghĩ tới mình có thể đạt được sức mạnh kỳ diệu như thế này. Hơn nữa, chính bản thân hắn lại trải qua một việc thần kỳ như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn hắn đã có thể học được những điều mình hoàn toàn không biết chút nào. Điều đó thực sự là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Những kiến thức này, nam nhân to con quả thực cảm giác được mình có thể làm bất cứ điều gì.
Bàn tay Thiên Trạch đưa ra phẩy phẩy ý bảo đuổi người. Tên nam nhân to con cũng không dám nhiều lời vội vã rời đi. Hắn hiện giờ muốn ngủ một giấc thật sâu mới có thể. Khoé miệng Thiên Trạch hơi nhếch lên, đừng nhìn hắn ở một mình nơi này. Thực ra đều có những cao thủ đang bảo hộ nơi này. Chỉ cần đám người kia dám dị động bất lợi với Thiên Trạch, bọn họ chắc chắn sẽ trực tiếp rơi đầu.
Những người này quả thực quý giá vô cùng nhưng Thiên Trạch cũng không vì thế mà đặt mình vào nguy hiểm. Hắn tình nguyện hy sinh đám người cũng không nguyện ý đặt mình vào nguy hiểm. Đặc biệt những người này cũng đã bị Thiên Trạc gieo chú ấn vào trong não bộ. Họ không có cách nào lộ ra cách sử dụng Đạo Văn cho người khác cũng không có cách nào dạy dỗ cho người khác. Đồng thời sự sống chết của họ nắm trong tay Thiên Trạch.
“Chủ nhân...” Đang ngồi phịch xuống ghế xoa xoa huyệt thái dương của mình thì bất ngờ một âm thanh vang lên. Liên tục mười người trong một ngày khiến cho cả người Thiên Trạch như bủn rủn. Hắn cảm giác được toàn thân mình không còn sức lực. Truyền ký ức cho người khác làm cho họ trực tiếp học được Đạo Văn thực sự là gánh nặng quá lớn đối với Thiên Trạch.
“Khu Thi Ma!” Thiên Trạch nhăn mày lại hô lên một tiếng. Lúc này, Khu Thi Ma bước vào bên trong, hắn đối với Thiên Trạch chắp tay khá là kính cẩn. Dường như thời gian dài, Khu Thi Ma cũng chưa bỏ thói quen gọi Thiên Trạch một tiếng chủ nhân. Con mắt mệt mỏi Thiên Trạch nhìn về phía Khu Thi Ma hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Chủ nhân...” Khu Thi Ma mở miệng nói: “Phi Yên cô nương đã lâm bồn!”
“Cái gì!” Nghe được lời này Thiên Trạch vỗ mạnh vào ghế sau đó bật phắt dậy hô: “Sao ngươi không gọi ta một tiếng!” Ngay lập tức Thiên Trạch vọt nhanh ra ngoài đại điện. Hiện giờ Phi Yên đã bắt đầu lâm bồn, sao Thiên Trạch không thể lo lắng được. Hài tử này chính là của hắn và Diễm Linh Cơ.
“...” Khu Thi Ma có chút ngượng ngùng lên tiếng nói: “Chủ nhân, vì ngài nói cho dù có bất cứ chuyện gì cũng...”
“Đã bao lâu rồi!” Thiên Trạch theo đó ngắt lời Khu Thi Ma. Khu Thi Ma hơi ngẩn người ra làm cho Thiên Trạch lập tức phiền muộn hô lên: “Ta nói đã bao lâu rồi!?”
“Đã qua một canh giờ thưa chủ nhân!” Khu Thi Ma hơi cúi đầu khiêm tốn nói.
“Hừ...” Thiên Trạch vội vã tăng nhanh bước chân. Nếu như Phi Yên lâm bồn sinh hải tử, Thiên Trạch cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn cũng cần có mặt. Bước chân nhanh chóng vội vã hướng về phía hậu cung đi đến. Tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Vụt! Diễm Linh Cơ ở bên ngoài cũng vô cùng sốt sắng. Chỉ thấy được nàng ôm ngực của mình tựa vào cột gỗ. Tuy nhiên mỗi tiếng kêu thê lương đau đớn của người thiếu nữ ở bên trong làm cho nàng không khỏi run lên thân mình. Bàn tay ôm ngực hơi run rẩy, sắc mặt cũng có vài phần khó coi. Nàng biết sinh hài tử rất đau nhưng đến mức này thì Diễm Linh Cơ quả thực có chút sợ.
“Chủ nhân...” Thiên Trạch đột nhiên xuất hiện trước mặt Diễm Linh Cơ làm cho nàng hơi giật mình. Nàng vội vã kính cẩn lên tiếng.
“Nàng ấy thế nào rồi!?” Ở bên trong xuất hiện ánh đèn lờ mờ và hình bóng một nữ nhân vặn vẹo gào thét bên trong. Diễm Linh Cơ còn chưa có mở miệng nói chuyện thì cửa đã mở ra. Một người nữ nhân cũng khá trẻ tuổi đi ra bên ngoài.
Đó là một người thiếu nữ trẻ tuổi cũng chỉ độ tuổi của Hồng Liên. Nàng có khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng mộc mạc, đơn giản, không trang điểm. Mái tóc màu đen dài tạo thành hai bím hai bên. Hai lọn tóc dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt màu tím khá đẹp. Trên đầu đội một chiếc khăn trùm đầu màu trắng cùng tím đan xen, quần dài màu xanh đen, áo khoác ngắn tay nửa màu tro lam, nửa trắng sữa hợp lại, bao cổ tay trắng (quấn đoạn gấm xanh tím), ống giày màu trắng sữa. Phía sau tóc ghim lên một bó nhỏ đuôi ngựa, mái tóc trên trán theo gió lay động,hai tròng mắt màu tím tươi đẹp
“Đoạn cô nương, nàng ấy thế nào rồi?” Thiên Trạch vội vàng kính cẩn lên tiếng nói. Người thiếu nữ này tên Đoạn Mộc Dung là đồ đệ duy nhất của Niệm Đoan, thuộc về Y gia. Bằng thủ đoạn của mình, Thiên Trạch dễ dàng mời đại sư Niệm Đoan và đồ đệ Đoạn Mộc Dung tiến tới kinh đo Đại Việt vì Phi Yên đỡ đẻ.
Khuôn mặt Đoạn Mộc Dung mang theo mệt mỏi, nàng mở miệng nói: “Phi Yên phu nhân có chút khó sinh. Chỉ là... đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Không biết, vương thượng muốn giữ hài tử còn là...” Vừa nói đến đây nàng cũng không biết gì để nói tiếp nữa.
Đôi mắt Thiên Trạch nheo lại, ngay sau đó hắn hành động làm cho Đoạn Mộc Dung bàng hoàng. Thân hình hắn trực tiếp đi về phía trước đem cánh cửa mở ra sau đó thân hình đi về phía bên trong. Ngay lập tức Đoạn Mộc Dung mở miệng lên tiếng nói: “Vương thượng, ngài không thể tiến vào. Ở bên trong...” Đáng tiếc nàng còn chưa nói tiếp thì Thiên Trạch đã tiến vào bên trong.
Nằm ở trên giường nệm, một người thiếu nữ trực tiếp vặn vẹo ở trên đó. Miệng nàng phát ra những tiếng rên la và khuôn mặt nhăn nhó cùng với hai hàng nước mắt: “Aaaa... Đau quá...” Ở phía dưới hạ thể của nàng đang bê bết đầy máu.
“...” Sự xuất hiện của Thiên Trạch làm cho Niệm Đoạn cả kinh. Nàng muốn nói gì đó, quả thực nàng vô cùng tức giận vì sự có mặt của Thiên Trạch ở nơi này. Ngay lập tức nàng muốn nói gì đó.
Phi Yên trong lau đau đớn, tinh thần nửa tỉnh nửa mê đồng thời nàng cũng nghe được có người phải đưa ra lựa chọn giữa mẫu và tử. Nàng biết chắc có lẽ mình sẽ chết. Dù sao thì tính mạng của nàng, Thiên Trạch đâu coi ra gì. Hắn chỉ coi trọng hài tử trong bụng nàng mà thôi.
Bản thân Phi Yên đã không còn có sức lực nào nữa. Nàng thực sự muốn từ bỏ. Vậy mà một âm thanh rơi vào trong tai nàng. Nàng giống như mơ hồ nghe thấy tiếng Thiên Trạch: “Niệm Đoan đại sư...” Theo sau đó là âm thanh ôn nhu của hắn: “Yên tâm đi, có ta ở nơi này. Cô cùng với hài tử đều không có vấn đề gì đâu.”
Niệm Đoạn là một nữ nhân tầm trung tuổi. Khuôn mặt nàng có vẻ kiên nghị và nghiêm túc. Từ bề ngoài xem ra nàng là một người thực sự nghiêm nghị nhưng lại có gì đó hiền hoà và từ ái của một người y gia. Chỉ thấy được cả người Thiên Trạch phát ra ánh sáng lấp loé. Những hoa văn kỳ quặc bắt đầu lưu chuyển xung quanh cơ thể hắn sau đó ánh sáng bắt đầu chuyển biến thành một màu sáng trắng tuyệt đẹp. Nó tràn ngập giống như tiên khí.
“Hô...” Thiên Trạch thầm thở ra một hơi sau đó bàn tay đưa lên chạm vào bộ ngực cao vút của Phi yên. Hắn trực tiếp vạch áo ngực của nàng ra để lộ ra bầu ngực cao vút rung rinh vì những uyển chuyển vặn mình của nàng. Chỉ thấy được bàn tay hắn trực tiếp bóp lấy bộ ngực cao vút của Phi Yên và dính chặt vào đó.
“Đây là...” Niệm Đoan cùng với Đoạn Mộc Dung thoáng thất thần trong tích tắc. Sau đó họ thấy được kỳ tích xảy ra. Người thiếu phụ không kêu rên nữa mà từ từ mở mắt ra. Họ thấy được người thiếu phụ hoàn toàn trở nên tỉnh táo và nhìn về phía Thiên Trạch.
“Yên tâm đi...” Thiên Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phi Yên nói: “Có ta ở nơi này! Cô cùng với hài tử đều không có vấn đề gì đâu. Ta chắc chắn đấy! Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta nhất định đều sẽ dành mạng sống cô từ tay diêm vương...” Nói đến đây khoé miệng Thiên Trạch nở nụ cười hoà nhã: “Cô chỉ việc yên tâm sinh hài tử ra là được!”
Người thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nàng cũng khẽ nuốt một ngụm nước miếng. Lúc này toàn thân nàng khá là thoải mái. Giống như cả người nàng tràn ngập sức mạnh. Cơ thể dù vẫn còn đau đớn nhưng nàng vẫn có thể chịu được. Hơn nữa, cả người giống như tràn ngập sinh khí. Ngay lập tức nàng cắn chặt hàm răng lại: “....” Tiếng rên khẽ từ miệng nàng phát ra và nàng cố gắng rặn đem đứa bé rặn ra ngoài.
“Con còn đứng ở nơi đó làm gì!” Niệm Đoạn mở miệng quát lên một tiếng. Ngay lập tức Đoạn Mộc Dung vội vã vâng một tiếng sau đó bắt đầu vì Phi Yên đỡ đẻ.
Thời gian rất ngắn nhưng với những người ở đây đều là giống như trải qua một năm. Theo đó một tiếng khóc vang lên: “Oe, oe, oe...” Âm thanh nhẹ nhàng rơi vào trong tai mọi người ở đây.
“ra rồi, ra rồi...” Đoạn Mộc Dung nhanh chóng lấy tã lót ôm lấy đứa bé. Những người thị tỳ ở nơi này phụ giúp đỡ đẻ cũng thở ra một hơi dài. Nếu Phi Yên có việc gì, họ sợ rằng mình sẽ bị chém đầu. Đây là tất cả ý nghĩ trong đầu đám người bọn họ.
“Aaa...” Song tiếng rên rỉ Phi Yên cũng không dừng lại. Nàng tiếp tục cắn răng và tiếp tục rặn. Vì nàng cảm nhận được trong bụng nàng vẫn còn một sinh mệnh nữa.
“Vẫn còn một hài tử nữa!” Niệm Đoạn mở miệng nói. Không nghĩ tới lần này lại là song bào thai. Đột nhiên nhớ đến song bào thai, Thiên Trạch mới thở ra một hơi dài. Hắn vậy mà quên mất việc nói với Niệm Đoạn đại sư và Đoạn Mộc Dung, Phi Yên mang thai là song bào thai. Suýt chút nữa thì hắn đã gây ra đại hoạ rồi.
Không biết có phải vì lý do này không mà sắc mặt Thiên Trạch một ngày trắng bệnh. Trên mặt hắn cũng tràn ngập mồ hôi. Tuy nhiên hắn vẫn nở nụ cười tự nhiên đối với Phi Yên đang nằm ở dưới đó. Bàn tay vẫn là bóp vú Phi Yên.
“Oe, oe, oe...” Lại một tiếng khóc nữa vang lên, Thiên Trạch lúc này mới thở phào ra một hơi. Hắn lảo đảo thân mình trực tiếp ngã về phía sau. Thân mình trực tiếp va chạm vào sàn nhà phát ra một âm thanh khá lớn.
“Vương thượng, vương thượng...” Đám người thị tỳ vội vã phát ra âm thanh cực kỳ hoảng hốt hô lên. Đáng tiếc Thiên Trạch đã lâm vào hôn mê. Hắn chẳng còn thể nghe thấy gì cả. Đôi mắt đã nhắm nghiền lại.