Hai người đứng ở nơi cao nhìn xuống phía dưới. Lúc này âm thanh cũng đã tắt hẳn. Đồng thời người thanh niên tóc trắng đeo khăn bịt mặt hình chữ X cũng thu hồi lại sức mạnh của mình. Trương Lương nhìn về phía người nam nhân thần bí này thầm nghĩ: “Đây hẳn là kiếm linh của Nghịch Lân. Không nghĩ tới truyền thuyết ghi lại lại là sự thật.”
“Xem ra Thiên Trạch cũng đã đến giới hạn của hắn!” Hàn Phi đứng ở trên vách đá cao chót vót nhìn về phía những vụ nổ lớn vang lên. Nó mang theo băng gió xoáy đồng thời còn hiện những thanh kiếm khí bắn tung toé khắp nơi. Nghĩ đến vừa rồi, trái tim Hàn phi còn cảm thấy băng giá. Đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy: “Nếu không hắn cũng không thu hồi loại võ công quỷ dị vừa rồi. Hẳn là một loại âm thanh có tính công kích đi!”
“Thiên Trạch, hắn thật đáng sợ!” Trương Lương gật đầu đồng ý, hắn cũng nhìn về phía đám người ở phía cánh rừng. Trận chiến giữa Thiên Trạch và Huyết Y Hầu đang diễn ra cực kỳ ác liệt: “Không nghĩ tới lời Long huynh nói là thật. Lần này đệ sợ là Hàn binh tổn thất không nhỏ?” Vừa nói hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hàn binh ngã trên mặt đất. Máu ở mũi, tai và mắt đang chảy ra, hơi thở đã không còn.
“Lần này, Thiên Trạch đã thoát khỏi gông xiềng!” Hàn Phi dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phương xa: “Tử Phòng, đệ nói xem lần này ta đã làm đúng còn là làm sai. Ta đã thực sự thả ra một con quái vật gây hại cho Hàn quốc. Xem ra sau này chúng ta khó mà sống được yên bình!”
“Hàn huynh, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác. Vương thượng ở trong tay Thiên Trạch chúng ta không có cách nào phải giao giải dược cho hắn!” Trương Lương dùng con mắt cực kỳ trầm tích nhìn về phía nơi xa đang diễn ra trận chiến sống còn: “Mặc dù, chúng ta đã thả ra một con quái vật nhưng đó là việc sau này.”
“Tử Phòng, đệ nói đúng!” Một bàn tay để ngực của mình, một bàn tay hơi phe phẩy sau đó Hàn Phi gật đầu nhè nhẹ: “Đối với Thiên Trạch thì Dạ Mộ và Huyết Y Hầu cùng Cơ Vô Dạ mới là kẻ địch chính. Hắn đối với những người này hận thấu xương. Có lẽ sau đó, hắn sẽ trở thành kẻ thù của Lưu Sa nhưng hiện tại lại chưa hẳn. Chúng ta vẫn còn có thời gian để chuẩn bị. Còn về Hồng Liên...” Khuôn mặt Hàn Phi mang theo buồn bã và cảm giác tội lỗi đối với muội muội mình: “Muội ấy là con tin quan trọng của Thiên Trạch, hắn hẳn sẽ không tổn thương đến muội ấy nếu như hắn chưa đạt được thứ mình muốn.”
“Hàn huynh, huynh nói đúng!” Trương Lương cũng trầm tĩnh gật đầu nói: “Trước hết chúng ta cần hộ tống Vương Thượng và Tứ công tử trở lại vương cung.”
“Hài...” Hàn Phi thở ra một tiếng thật dài. Hắn nhìn về phía thân hình to béo của Hàn Vương An rồi thân hình cao lớn của Hàn Vũ. Đến lúc này hắn quay ra nhìn thân thể đã yếu ớt vì tửu sắc của mình rồi đến thân thể ẻo lả của Trương Lương. Đầu hắn vì thế mà lắc lắc, hắn quá chán nản. Khi thấy được người thanh niên tóc trắng dần dần tiêu tán thì Hàn Phi vội vã đưa tay lên hô: “Này... ngươi giúp ta mang theo một người chứ? Ta và Tử Phòng làm sao có thể...”
Thân hình kiếm linh theo đó tiêu tán, Hàn Phi không thể không vì thế mà thở ra một hơi dài. Bàn tay hắn đưa lên đỡ trán và cảm giác đầu to như cái đấu. Trường hợp này hắn cần phải giải quyết sao đây?
Con mắt Hồng Liên mở to hết sức nhìn về phía trước. Lúc này, nàng thấy được Long Ngạo Thiên cũng trừng trừng nhìn về phía nàng. Hai bàn tay nàng đưa lên, lòng bàn tay áp sát lòng bàn tay Long Ngạo Thiên. Dường như có một cỗ sức mạnh đem bàn tay nàng dán chặt lên bàn tay hắn. Một nguồn nội lực từ trong cơ thể Long Ngạo Thiên như con sông lớn rót vào trong cơ thể Hồng Liên.
Một cảm giác sương sướng làm cho Hồng Liên thấy cả người thư thái. Ngay sau đó trong cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn. Giống như có người dùng vật gì to tướng đâm mạnh vào trong cơ thể nàng. Hơn nữa nó càng ngày càng lớn muốn căng bạo cả cơ thể nàng. Nhất thời Hồng Liên nhăn mày lại, nhưng nàng lại không có cách nào phát ra âm thanh.
Đôi mắt mang theo nhăn nhó, thi thoảng nàng chớp chớp đối với Long Ngạo Thiên nhưng dường như Long Ngạo Thiên không hiểu được ý của nàng. Hắn chỉ nhìn nàng nở nụ cười trên môi. Thời gian cứ như vậy trôi qua...
Khuôn mặt Long Ngạo Thiên thì càng ngày càng tái nhợt, từng hạt đỗ trên mặt Long Ngạo Thiên làm cho Hồng Liên vô cùng lo lắng. Một cảm giác cả cơ thể bắt đầu tràn ngập lực lượng làm cho Hồng Liên cảm giác có chút không ổn. Dù thân thể không cử động, miệng không nói được nhưng nàng cảm giác được nội lực của mình đang lấy tốc độ tăng lên khủng khiếp.
Tưởng tượng đến trường hợp này sao, Hồng Liên không biết chuyện gì xảy ra. Hai mắt nàng bắt đầu chớp chớp, hai hàng lệ từ trên mắt nàng bắt đầu chảy xuống. Tuy nhiên hắn vẫn giống như vậy nhìn về phía nàng nở nụ cười rất nhẹ nhàng.
Cơn gió thổi qua, ánh sáng mặt trăng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Long Ngạo Thiên càng làm cho hắn trở nên thê mỹ hết. Hắn lúc này đem toàn bộ nội lực độ vào trong cơ thể nàng. Theo sau đó hắn từ từ thu tay lại. Đột nhiên ngón tay hắn không biết lấy đâu ra sức lực trực tiếp điểm lên cơ thể nàng vài điểm.
Cơ thể được giải phóng, Hồng Liên cử động một chút cánh tay và chân đã cứng nhắc. Bất chợt, ngón tay Long Ngạo Thiên lúc đó khẽ điểm nhẹ lên giữa trán của nàng. Ở trong thời gian này, nàng cảm giác được như thời gian và không gian ngừng lại. Chỉ còn có hắn và nụ cười rất thản nhiên và bình yên kia mà thôi.
Giọng nói tràn ngập mệt mỏi và mang theo nhẹ nhàng, mang chút không tha lại mang chút yêu thương rơi vào chiếc tai nhỏ xinh của Hồng Liên: “Hồng Liên công chúa, xin lỗi! Đây là lần cuối cùng ta làm cho nàng tức giận!” Khi giọng nói đó rơi vào tai nàng, Hồng Liên thấy được Long Ngạo Thiên từ từ nhắm mắt lại sau đó trực tiếp nghiêng người sang một bên.
Phịch! Trước con mắt mở lớn của Hồng Liên, Long Ngạo Thiên đã ngã phịch xuống mặt đất. Thấy được cảnh này thì Hồng Liên lập đưa lên đôi tay vội vã đỡ lấy người của hắn. Nàng mở miệng sợ hãi nói: “Vô Vọng, Vô Vọng... ngươi làm sao vậy? Ngươi...”
Đôi tay Hồng Liên theo đó run rẩy, đôi mắt ướt át. Hai hàng lệ trực tiếp đổ xuống nhưng nàng không tin tất cả những điều xảy ra trước mặt mình. Thân thể Long Ngạo Thiên vẫn còn ấm áp nhưng mà hơi thở đã không còn chút nào. Trên cổ hắn vẫn còn có Lục Hồn Khủng Chú vẫn chưa biến mất và nổi lên trông cực kỳ dữ tợn.
“Vô Vọng, ngươi có phải hay không đang trêu chọc bản công chúa?” Hồng Liên lập tức đưa tay lắc lắc lấy cơ thể Long Ngạo Thiên: “Hỗn xược, ngươi lại dám trêu chọc bản công chúa! Bản công chúa lập tức trị tội người tội khi quân phạm thượng nếu như ngươi không tỉnh lại.” Mặc cho nàng lay động như thế nào thì Long Ngạo Thiên cũng không tỉnh dậy.
Chiếc mũi cay cay, đôi mắt ướt át, trái tim Hồng Liên như thắt lại. Từng cơn đau từ trái tim truyền tới làm cho Hồng Liên hít thở không thông. Tiếng nấc, tiếng nghẹn ngào từ cổ họng nàng phát ra. Đến lúc này tiếng khóc cũng theo đó biến thành cầu xin: “Ô, ô, ô... Vô Vọng, ngươi đã thắng rồi! Ngươi đã làm bản công chúa sợ hãi rồi! Mau, ngươi còn không mau tỉnh lại. Ngươi có thể đừng doạ bản công chúa được không? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, sau này ta không có làm ngươi tức giận nữa. Đúng rồi... chỉ cần ngươi tỉnh dậy, bản công chúa không có ngăn cản ngươi đến gặp những con hồ ly tinh nữa.”
“Huhuhu... Vô Vọng, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi! Ngươi mau tỉnh lại đi được không?” Hồng Liên nước mắt rơi lã trã. Nàng ôm chặt lấy Long Ngạo Thiên sợ rằng một khi nàng rời tay, hắn sẽ trực tiếp rời đi bản thân mình. Nàng cứ thể ôm chặt hắn thống khổ khóc thút thít: “Người, cái tên vô lại này! Ngươi không phải nói chỉ cần bản công chúa nghĩ đến ngươi, ngươi nhất định sẽ bảo vệ bản công chúa sao? Vậy ngươi còn không tỉnh dậy. Chỉ cần ngươi tỉnh dậy, chỉ cần ngươi nói với bản công chúa một lời, bản công chúa có thể đáp ứng ngươi bất cứ yêu cầu nào. Ô... ô... cái tên lừa đảo này, ngươi còn không mau tỉnh lại!”
Song chẳng có ai đáp lại lời của nàng cả. Không biết từ bao giờ, ở phía trên cây đứng một người thiếu nữ áo tím. Trong tay nàng cầm một thanh kiếm kỳ quái đang ở nơi đó. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía cảnh này mà không có lên tiếng nói chuyện. Có lẽ lúc này đối với Hồng Liên công chúa thì sự yên lặng dành cho nàng là tốt nhất.
Người này không ai khác đúng là Tử Nữ, nàng đến cuối cùng vẫn lo lắng cho Hàn Phi. Mặc dù Hàn Phi đã nói với nàng, nàng không cần thiết phải tham gia vào việc này. Không nghĩ tới nàng cuối cùng là vẫn tới. Có vẻ như xem ra nàng đến muộn một chút.
Huyết Y Hầu với cả người tràn ngập những vết thương. Tuy nhiên nụ cười nhẹ nhàng lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Ở phía sau Huyết Y Hầu là một chiếc xe tù, trên đó có đặt một khối băng khá lớn. Một người nam nhân bị đóng băng ở nơi đó. Con mắt trợn to và có vẻ như chết cực kỳ không cam lòng.
Tại đằng sau đoàn xe là một đám người xách theo những chiếc cáng và những chiếc khăn niệm màu trắng phủ lên. Từng đám xác được Hàn binh xách theo ở phía sau. Hàng trăm chiếc cáng đang đi phía sau lưng Huyết Y Hầu nhưng Huyết Y Hầu chỉ quay đầu nhoẻn miệng cười.
Bất chợt một người thiếu nữ đứng ở trên cây. Nàng ăn mặc một thân quần áo đen che kín toàn thân. Nhưng bộ quần áo này cũng khó mà che lấp phong tư yểu điệu của nàng. Đôi mắt nàng nhìn về phía chiếc xe tù thấy được thân hình người nam nhân bị đóng băng trong đó. Hai hàng thanh lệ bất tri bất giác chảy ra. Đồng thời nàng cũng quay ra nhìn về phía người nam nhân mặc y phục màu đỏ kia, trong ánh mắt nàng tràn đầy đau thương, buồn bã, mệt mỏi mang theo cả chút oán hận.