Đạo Chu

Chương 396




Kể từ ngày Hàn Vương bị dư đảng Bách Việt bắt đi, không khí trong thành trở nên vô cùng nặng nề. Mọi người mặc dù phong toả tin tức này nhưng không biết vì sao tin tức này sớm đã truyền toàn thành. Nó làm cho toàn bộ thành Tân Trịnh trở nên nhốn nháo. Nếu như không có quân đội trấn áp e rặng mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nhiều.

Thành Tân Trịnh trở nên nhốn nháo, quân đội đi trong thành Tân Trịnh nhiều hơn. Tuy nhiên đối với những cao thủ thì tiến vào thành Tân Trịnh không quá khó khăn. Khu Thi Ma không tính là cao thủ hàng đầu nhưng vẫn tính là cao thủ. Hắn không quá khó khăn có thể tiến vào trong thành. Đồng thời nổi lên theo dõi Cửu công tử Hàn Phi.

Hiện tại Hàn Phi vốn nắm giữ chức vị thái tử tạm thời. Hắn không thể không phòng. Hiện giờ, Hàn phi ra ngoài rất có thể bị người ám sát. Không chỉ quan văn võ hai bên mà ngay cả thân nhân nhất, Tứ công tử Hàn Vũ cũng không hy vọng Hàn Phi hắn sống sót. 

Vừa rồi Tử Lan Hiên không được bao lâu thì một đám Hàn binh đi về phía trước. Điều kỳ quái là đám Hàn binh lúc này xuất hiện trong mắt Hàn Phi. Họ không giống như đi cà nhắc, đi một cách bất bình thường. Con mắt Hàn Phi nheo lại, hắn thấy được một đám Hàn binh ngẩng đầu lên. Con mắt toàn bộ đám binh lính này đều biến thành màu xanh.

Người cầm đầu Hàn binh bảo vệ Hàn Phi đang muốn đứng ra nói gì đó quát hỏi đám Hàn binh thấy cảnh này thì hô lên một tiếng: “Quỷ a!”

Gào! Ngay lập tức đám Hàn binh quỷ dị này lập tức vọt về phía đám người ở nơi này. Chúng toàn bộ trực tiếp lao về phía Hàn binh đang bảo vệ Hàn Phi. Song đứng ở nơi đó, Hàn Phi lại đặt tay ở bụng của mình, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước đối với quỷ binh không chút nào sợ hãi.

Dường như đám Hàn quỷ binh này rõ ràng mục tiêu nhắm về Hàn Phi. Tuy nhiên đám Hàn quỷ binh này hết sức yếu ớt. Chúng chẳng thể nào chống chọi với Hàn binh được vài cái đã ngã gục xuống mặt đất. Ban đầu còn sợ đầu sợ đuổi, Hàn binh thấy vậy lập tức khí thể tăng vọt lập tức toàn bộ kích khởi tấn công về phía đám quỷ binh.

Một người thanh niên lấp ở trên nóc nhà, đôi mắt hắn nheo lại nhìn về phía Hàn Phi. Bàn tay nắm chặt cây cung đem kéo căng hết sức nhắm thẳng vào Hàn Phi. Tuy nhiên ngay sau đó hắn nhận ra cái gì lập tức thu tay lại tránh né. Một mũi kiếm quỷ dị sắc nhọn xẹt qua cánh tay hắn để lại một vết thương không sâu. Máu tươi nhỏ giọt rơi xuống đất. Đôi mắt người thanh niên nhìn chừng chừng về người nữ nhân này.

“Không nghĩ tới, Tứ công tử Hàn Vũ lại sai phái nghĩa tử mình đi ám sát đệ đệ mình...” Người thiếu nữ mặc một thân quần áo màu tím xinh đẹp. Thân mình nàng uyển chuyển dưới ánh sao trời. Cây kiếm xích luyện do từng mảnh sắt như xương cá có màu đỏ nối với nhau. Nó uyển chuyển như một con rắn quấn quanh thân thể Tử Nữ giống như bảo vệ nàng. Khoé miệng nàng nhếch lên, đôi môi màu tím hơi mấp mày: “Thực sự làm cho người ta thất vọng!”

Vừa nói đến đây thì Tử Nữ cũng không có nói thê gì. Ngay lập tức vươn ra, thanh kiếm uyển chuyển như một con rắn đi theo đường hướng kỳ quái không có cách nào đoán được trực tiếp đánh về phía người thanh niên kia.

Bịch, bịch... Từng thây ma ngã xuống mặt đất. Ở một góc khuất khác, Khu Thi Ma nhìn thấy cảnh này cũng gật đầu một cái. Bàn tay đưa lên cầm chiếc mũ chùm đầu kéo thấp xuống. Ngay sau đó bản thân hắn trực tiếp biến mất trong màn đêm.

“Đây hẳn là thuật ngự quỷ của vu thuật Bách Việt...” Trong lòng Hàn Phi ngẫm nghĩ: “Hẳn là thủ hạ Xích Mi Long Xà làm việc. Nhưng vì cái gì hắn muốn sai người tấn công mình.” Nghĩ đến đây Hàn Phi lại lắc lắc đầu, ngón tay đưa lên đỡ trán thẫm nghĩ tiếp: “Không đúng, nếu như vì giết mình, hắn không nên sai một chút thi ma tấn công mình. Hẳn trên người những thi ma này có thứ mình cẩn!”

“Cửu công tử...” Thấy được Hàn Phi không sợ hãi đi đến những thi ma đã gục trên mặt đất thì tên cầm đầu Hàn binh có chút lo lắng chắp tay lên tiếng. Song Hàn Phi chỉ phẩy phẩy tay, tên Hàn binh này hiểu ý chỉ có thể đứng ở một bên cạnh chừng đảm bảo Hàn Phi an toàn.

Con mắt Hàn Phi đảo qua những cái xác chết đã mất đi năng lực hành động. Hắn từ trên những xác chết này tìm tòi. Rất nhanh hắn tìm ra một tờ giấy có ghi chi tiết những thứ này. Đôi mắt Hàn Phi nheo lại nhanh chóng đem tờ giấy gấp lại. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên, đám thi thể này đến đây không phải muốn giết mình mà muốn truyền lại tin tức.”

Đứng dậy, Hàn Phi lập tức mở miệng nói: “Xem ra cần đi gặp Huyết Y Hầu cùng với Cơ tướng quân một chuyến. Trước đó, cần đến gặp Tử Phòng bàn bạc thật ký chuyện này. Xem ra, Xích Mi Long Xà Thiên Trạch cũng không nhịn được bắt đầu đưa ra giá sao?”

Dưới ánh sáng lờ mờ, Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch nhìn về phía một con chim bằng gỗ có hình thù kỳ quái. Diễm Linh Cơ đứng ở bên cạnh Long Ngạo Thiên cùng với Thiên Trạch nói: “Chủ nhân, chúng ta sẽ rời đi Hàn quốc bằng thứ này sao?”

“Đúng vậy!” Long Ngạo Thiên cùng với Thiên Trạch cười mở miệng nói. Rõ ràng hai người giọng điệu khác nhau nhưng từng động tác, hành động cùng với âm thanh đồng bộ với nhau đến một cách kỳ lạ.

Đông Quân ở bên cạnh Diễm Linh Cơ nheo mắt nhìn về phía con chim bằng gỗ khổng lồ này. Nó có kết cấu bằng gỗ với những mối nối với nhau. Bản thân Đông Quân đang mang thai Diễm Linh Cơ và Long Ngạo Thiên nên bất kể thế nào thì Đông Quân cũng bị Diễm Linh Cơ giám sát chặt chẽ. Diễm Linh Cơ không hy vọng hài tử mình gặp vấn đề gì bất chắc. Khi quay sang nhìn về phía Đông Quân nghe được nàng nói: “Không nghĩ tới, các ngươi lại có được cơ quan Chu Tước của Mặc gia.”

Nhắc đến Mặc gia thì có một nhà khác cũng ngang với Mặc gia là Công thâu gia. Cơ quan thuật ở thế giới này đều xuất phát từ tay hai nhà này. Từ xưa đến nay Mặc Gia đều cho rằng thiên hạ giai bạch, duy ngã độc hắc. Phi công mặc môn, kiêm ái bình sinh. Cơ quan thuật cơ của tổ sư gia Mặc gia Mặc Tử luôn dùng để giúp đỡ con người sinh sống, làm việc, có thể khiến mọi người có thể vận chuyển được những hàng hóa vô cùng nặng nề, ví như tốc độ chạy càng nhanh thì nhảy càng cao, một người có thể làm được một việc mà vốn dĩ phải mười người mới làm nổi.

Nhưng còn Bá đạo cơ quan thuật của Công Thâu gia tộc lại dùng để giúp các nước chế tạo binh khí, khí giới quân sự, ví dụ như có thể giúp quân đội trèo lên tường thành nhanh hơn, một lần bắn được nhiều tên hơn. Đối với một binh sĩ được trang bị Bá Đạo cơ quan thuật có thể có khả năng giết chết được 10 kẻ địch thậm chí nhiều hơn so với binh sĩ thường. Như vậy đối với người ta mà nói, Phi Công cơ quan thuật của Mặc gia là giúp người, còn Bá Đạo cơ quan thuật của Công Thâu gia là hại người.

Khoảng 300 năm trước, giữa thời loạn thế, trong số các nước chư hầu của nhà Chu, nước Sở là hùng mạnh nhất, trong khi đó nước Tống mười phần nhỏ bé, Sở vương khi ấy vì muốn hùng bá thiên hạ, đã quyết định phải tấn công đất Tống, chiếm lấy đất đai của họ. Sở vương khi ấy đã tìm đến Công Thâu Ban, chưởng môn của Công Thâu gia tộc, bỏ ra vô vàn vàng bạc để nhờ Công Thâu Ban chế tạo các loại binh khí lợi hại dùng để công thành. Công Thâu Ban khi đó được người đời mệnh danh là người thợ khéo léo đệ nhất thiên hạ có thể khiến cho “Đồng thau phải mở miệng”. Kết hợp Cơ quan thuật và sát phạt công thành, ông ta đã giúp Sở Vương chế tạo ra 9 loại Cơ quan cực kì đáng sợ khiến Sở vương hết đỗi vui mừng, trọng thưởng lớn cho Công Thâu gia tộc, đồng thời tổng hợp 40 vạn đại quân chuẩn bị chinh phạt Tống Quốc.

Các nước lân cận xung quanh nghe tiếng Sở quốc sắp phái đội quân hùng mạnh, cộng thêm sự giúp sức của Công Thâu gia Cơ quan thuật, nói chắc như đinh đóng cột rằng, nội trong vòng 3 ngày, Tống quốc ắt diệt vong, từ đó triệt thoái toàn bộ sứ thần khỏi nước Tống, đoạn tuyệt mọi quan hệ, đối với sự cầu cứu của Tống vương đều ko mảy may đáp ứng.

Tổ sư Mặc gia lúc đó nghe được tin này, ngay lập tức từ nước Tống xuất phát, không ngủ không nghỉ, ăn gió nằm sương. Mặc gia tổ sư cứ thế đi liên tục mười ngày mười đêm, cuối cùng cũng tới được nước Sở để gặp Sở vương, khuyên nhủ Sở vương từ bỏ ý định tấn công nước Tống, đương nhiên Sở vương không đồng ý, còn biểu diễn cơ quan binh khí của Công thâu gia cho Mặc gia tổ sư xem, nói nhất định trong vòng 3 ngày sẽ tiêu diệt nước Tống. Tổ sư Mặc gia liếc nhìn một hồi, cảnh cáo Sở vương nếu xâm nhập Tống quốc, sẽ gặp cảnh toàn quân bị diệt, thảm bại mà quay về. Sở vương hoàn toàn không tin, Mặc gia tổ sư liền nói ông có thể dùng Phi công cơ quan thuật của Mặc gia mà đấu lại Bá đạo cơ quan thuật của Công Thâu gia, nếu thất bại, Sở vương hoàn toàn có quyền tiêu diệt Tống quốc.

Thế là, ngay khi đó trên đại điện của Sở vương, trước mặt tất cả những tướng quân nước Sở cũng như Sở vương, Công Thâu gia và Mặc gia đã có cuộc quyết đấu Cơ quan thuật, dùng dây lưng làm tường thành, Công Thâu gia tấn công, Mặc gia phòng thủ, cả thảy chín trận quyết đấu. Mặc gia chín trận thắng chín, đánh cho Công Thâu gia thất bại thảm hại. Sở vương cùng các tướng quân xem xong, cứ như người mất hồn, Công Thâu Ban khi đó sắc mặt khó coi, thâm hiểm mà nói ông ta hoàn toàn có cách đánh bại Mặc gia, tiêu diệt Tống quốc.

Tổ sư Mặc gia Mặc Tử chỉ tủm tỉm cười mà nói: “Cách mà ông nói, là giết ta phải chăng?”.

Sở vương nghe xong lời Công Thâu Ban nói, tức thì sát tâm nảy lên, hạ lệnh bắt trói Tổ sư Mặc gia.

Tổ sư gia chỉ cười lớn, nói: “Dẫu có muốn giết ta, đại vương cũng không cần ra tay. Nếu đại vương bằng lòng lui binh, tôi nguyện 2 tay dâng đầu cho đại vương”.

Sở vương âm hiểm cười, nói: “Nếu ngươi bằng lòng dâng đầu cho ta, ta sẽ từ bỏ việc tấn công nước Tống”.

Đương nhiên Tổ sư Mặc gia lời đã nói ra không phải để đùa, đây cũng chính là điểm tài tình nhất của ông, ông có thể nghĩ ra được việc mà người khác không hề nghĩ đến, có thể làm được việc mà kẻ khác không dám làm hoặc không thể làm. Tổ sư gia lúc đó nhìn Sở vương, nói rằng Đại vương là vương hầu tôn quý, lời hứa nói ra có giữ được chăng?

Sở vương gật đầu mà cười nói: “Đương nhiên, vua không nói càn, tuyệt không nuốt lời”.

Liền sau đó, Tổ sư Mặc gia mượn một thanh kiếm từ tay một vị tướng quân, bước từng bước đến bên Sở vương khiến ông ta thất kinh mà thốt lên: “Ngươi định làm gì?”.

Tổ sư gia chỉ nói:”Ta muốn đích thân dâng đầu lên cho đại vương”. 

Lời nói vừa dứt, một tay Tổ sư gia tự cắt lấy đầu mình, xong một tay cầm kiếm, một tay mang đầu, dâng lên trước mặt Sở vương. Tất cả những ai có mặt khi đó trên đại điện đều kinh sợ tột độ, ngây ra nhìn mà không nói nổi một lời, ngay tức thì, cái đầu của tổ sư gia đột nhiên mở miệng nói: “Ta đã dâng đầu, đại vương có giữ lời hứa?”.

Sở vương hoàn toàn bị thất kinh khiếp vía, sợ hãi cực độ, nhìn cái đầu của Tổ sư gia, căn bản không dám nhận lấy, chỉ như một con rối liên tục gật đầu: “Tiên sinh quả là thần nhân, ta…bằng lòng lui binh”.

Chỉ có Công Thâu Ban bước đến, hai tay nâng cái đầu lên, ông ta phát hiện Tổ sư gia đang nhìn trừng trừng vào mình, Công Thâu Ban nhìn lại thật kĩ, đột nhiên kêu to: “Đại vương, đây là một người cơ quan, không phải bản thân Mặc Tử, chân thân của y nhất định đang ở gần đây”.

Tổ sư gia đưa tay lấy lại đầu, lắp lại lên cổ mình, nhìn Công Thâu Ban mà nói: “Đây chính là Phi Công Cơ quan thuật của Mặc gia, nếu Công Thâu gia mà đến, hãy chuẩn bị chuốc lấy những thất bại bỉ tham nhất!”.

Dứt lời, Tổ sư Mặc gia quay lưng đi, ung dung mà rời khỏi đại điện Sở quốc mà không có một ai dám ngăn trở.

Tống quốc được cứu, nhưng cũng từ đó Công Thâu gia tộc căm hận Mặc gia đến tận xương tủy. Sau này Công Thâu Cừu chấp chưởng chức vị chưởng môn, vẫn luôn luôn dùng trăm phương ngàn kế, mục đích nhằm đạt được tinh hoa của Mặc gia Phi Công Cơ quan thuật để phục vụ mưu đồ của mình.

“Hư...” Long Ngạo Thiên ôm tay cười nhạt nói: “Đối với cơ quan thuật của Mặc gia, Thiên Địa giáo chúng ta đều nắm giữ như lòng bàn tay. Không chỉ có Mặc gia còn có Công Thâu gia. Hơn nữa, đừng nghĩ rằng cơ quan Chu Tước có thể bằng cơ quan Chu Tước của chúng ta. Chúng ta so với nó còn có vài phần hơn. Hơn nữa qua tay ta cải tạo, nó không đơn giản chỉ là phương tiện di chuyển không đâu.”

“...” Đông Quân nheo mắt lại. Trong lòng âm thầm nghĩ đến Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch nói để lại không ít tin tức. Xem ra Thiên Địa gia mưu đồ không nhỏ. Đặc biệt từ mười ba năm trước khởi xướng. Có không ít những đứa trẻ biến mất một cách thần bí, theo điều tra thì đều là người Thiên Địa gia đưa đến một nơi thần bí. Số lượng không hề nhỏ chút nào...

“Không cần phải như vậy!” Long Ngạo Thiên cười nhạo nói: “Sau này cô hãy yên tâm ở Thiên Địa giáo mà sinh hài tử cho chúng ta đi. Âm Dương gia, cô cũng không có cách nào trở về nữa. Hơn nữa, Thiên Địa gia không phải đơn giản như cô nghĩ chút nào. Nó nắm giữ sức mạnh siêu việt Thất quốc. Nếu như muốn, nó có thể huỷ diệt thất quốc trong nháy mắt.”

“Ngươi...” Đông Quân nhìn về phía Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch. Mặc dù tiếp xúc với Thiên Trạch nhiều làm cho nàng cảm giác cực kỳ quỷ dị. Tuy nhiên nàng còn không tin Thiên Trạch có khả năng này. Ngay sau đó nhớ đến điều gì đó, Đông Quân nhìn về phía Long Ngạo Thiên nghi vấn nói: “Ngươi... chẳng lẽ ngươi nắm giữ sức mạnh của Thương Long Thất Túc!”

“Thương Long Thất Túc, cô nói đến bảo tàng đám luyện khí sĩ thời cổ nắm giữ!” Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch nhăn mày cùng nói.

“Ngươi... quả nhiên biết việc này!” Đông Quân mở miệng nói: “Xem ra ngươi đã nắm giữ sức mạnh của nó.”

“Không hề, cô suy nghĩ nhiều rồi tiểu mỹ nữ!” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai, hắn cười nói: “Sức mạnh của đám luyện khí sĩ đó còn bao nhiêu chứ? Cô không hiểu biết quá nhiều về Thiên Địa gia chúng ta mà thôi. Hiện giờ, Thiên Địa gia chúng ta nắm giữ một loại sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới này. Cô đã nhìn thấy bí mật của ta, ta cũng không muốn giữ quá nhiều bí mật làm gì. Ta để lộ ra chúng để cho cô thấy sức mạnh của ta. Để cô ngoan ngoãn chuyên tâm sinh hài tử. Ta không muốn cô có ý định gì khác...” Giọng nói Long Ngạo Thiên tràn ngập cảnh cáo: “Dù sao thì Âm Dương gia sớm muốn ta sẽ tìm đến tính sổ với nó.”

“Ngươi...” Đông Quân nghe thấy vậy lập tức nhăn mày. Nàng lạnh lùng lên tiếng nói: “ngươi còn chưa có rõ sức mạnh của Âm Dương gia chúng ta, ngươi mới nói như vậy. Ngươi nhất định sẽ hối hận!”

“Vậy chờ xem đi!” Hai vai Long Ngạo Thiên và Thiên Trạch đồng thời nhún nhún. Vẻ mặt không chút nào quan tâm.