Đạo Chu

Chương 383




“Chủ nhân...” Thấy được Long Ngạo Thiên xuất hiện, Vô Song Quỷ hơi cúi đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Ánh mắt hắn mang theo xin lối và ái ngại. Dường như thất bại đối với Vô Song Quỷ là một sự thảm hại đến lớn lao. Đối mặt với Long Ngạo Thiên, hắn không có dám ngẩng đầu.

“Vậy ngươi chính là chủ nhân đám người Bách Việt này!?” Trong tay huy động thanh Sa Xỉ kiếm vài cái, Vệ Trang lạnh lùng cao ngạo nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Xích Mi Long Xà Thiên Trạch!”

“Có thể nói như vậy!” Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Mười ba năm trước họ đã đi theo trở thành bộ hạ của ta. Chỉ là không nghĩ tới mươi ba năm qua, họ còn có thể trung thanh như vậy. Thực sự làm cho ta có chút ngạc nhiên. Ta cũng thật vui vẻ vì biết được có những bộ hạ trung thành như vậy. Đồng thời ta cũng tuyệt không tha cho kẻ nào làm tổn thương thuộc hạ của ta.”

“Hừ...” Vệ Trang hừ lạnh một tiếng, đôi môi nhợt nhạt của hắn khẽ mấp máy vài cái: “Ngươi xác thật có những bộ hạ đáng được kính trọng. ” Trong tay Vệ Trang đã huy thanh kiếm vung vẩy nó. Thấy được Long Ngạo Thiên từ từ đi về phía mình, Vệ Trang cũng không có ý định chờ đợi. Hắn trực tiếp tiến hành công kích Long Ngạo Thiên.

Leng keng, leng keng... Toàn lực ứng phó, Vệ Trang tốc độ so với vừa rồi đanh với Vô Song Quỷ một chút. Vết kiếm của hắn thiết vào trong cơ thể khung xương trực tiếp phát ra từng tia hoa lửa. Hắn lại dùng cách tấn công đối với Vô Song Quỷ đánh về phía Long Ngạo Thiên.

Song Long Ngạo Thiên chẳng thèm quan tâm, hắn đi về phía Vô Song Quỷ, cánh tay xương xẩu của người khổng lồ đưa ra đặt lên người Vô Song Quỷ. Từng chuỗi phù văn xuất hiện sau đó một nguồn năng lượng bàng bạc sinh cơ truyền vào trong cơ thể Vô Song. Vết thương trên đùi Vô Song Quỷ nhanh chóng liền lại.

Rắc, rắc... Vậy mà làm cho Long Ngạo Thiên kinh ngạc là trên người vết cắt sau lưng khung xương lớn trực tiếp xuất hiện những vết nứt nhỏ. Giọng nói Long Ngạo Thiên phát ra kinh ngạc nói: “Ồ...” Sau đó khoẽ miệng hắn khẽ mìm cười.

Hống! Một tiếng rống lớn từ miệng khung xương khổng lồ phát ra. Ở bên ngoài Hàn binh đang chạy tới thấy được cảnh này thì ngay lập tức trùn bước. Vệ Trang cũng hơi bị khí thế mạnh mẽ này đẩy lui. Bàn chân hắn lê dài trên mặt đất.

Trước con mắt trợn tròn của Hàn binh và ánh mắt ngưng trọng của Vệ Trang, khung xương màu trắng khổng lồ kia bắt đầu xuất hiện gân mạch theo sau đó phủ lên một lớp thịt. Đến cuối cùng phủ lên một lớp làn da khổng lồ. Đến cuối cùng nó mọc thêm cả hai đầu và hai đôi tay khác.

Một thân hình quái dị với ba đầu sáu tay xuất hiện trong mắt Vệ Trang. Đến cuối cùng thì những cánh tay của quái vật ba đầu sáu tay này bắt đầu loé sáng. Từng thanh kiếm giống như nguồn sáng phút ra lờ lòng bàn tay quái vật khổng lồ.

Oanh! Chúng trực tiếp bổ về phía Vệ Trang với tốc độ cực nhanh. Với sức mạnh này nó dễ đàng dập vỡ một gian phòng chỉ bằng với một đòn. Ngay lập tức Vệ Trang trực tiếp né tránh né phải. Đáng tiếc giọng nói châm chọc từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra rơi vào trong tai Vệ Trang: “Quá yếu! Ta thực sự không có hứng thú đánh với ngươi...”

Phanh! Một thanh kiếm to lớn khủng bố trực tiếp quét ngang qua đem Vệ Trang đập bay. Cả thân mình hắn cùng với thanh kiếm Sa Xỉ bị đánh bay lên không trung.

Hàn Phi lúc này trở lại đoàn binh doanh, hắn mang theo một cái bình rượu khá lớn. Vừa mới đặt bình rượu xuống thì ở trên không trung bay thẳng xuống một thanh kiếm cùng với một người với tốc độ cực nhanh. Giọng nói Hàn Phi mang theo kinh ngạc: “Vệ Trang huynh...”

Phanh! Thân thể Vệ Trang lập tức đập mạnh vào bàn gỗ chuyên dùng làm nơi hắn ngồi nghỉ ngơi đem thứ này tạp vỡ. Bầu rượu cũng trực tiếp rơi xuống mặt đất phát ra từng tiếng lách cách.

Đôi mắt Hàn Phi mang theo kinh ngạc trong nháy mắt sau đó lại ảm đạm xuống thở ra một hơi dài. Cơ thể Vệ Trang ngã xõng xoài trên mặt đất. Hai tay hai chân mở rộng thành hình ngôi sao. Miệng đang giật ra một tia màu. Tiếng thở dài ra từ miệng Hàn Phi phát ra: “Xem ra Vệ Trang huynh gặp phải đối thủ. Nhanh như vậy đã bị đối phương đánh bại.” Ngón tay đưa lên gõ gõ tràn: “Vậy chúng ta phải tìm cách khác rồi!”

Bầu trời bắt đầu trở về ban đêm, một người thanh niên bắt đầu lẻn vào biệt viện này. Người này không ai khác chính là Hàn Thiên Thừa, nghĩa tử của Hàn Vũ. Long Ngạo Thiên lúc này đang dùng bữa với hai người thiếu nữ xinh đẹp. Khoé miệng hắn cười mở miệng nói: “Đến cuối cùng thì con chim sẽ cũng đã lộ diện. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau sao?”

“Chủ nhân...” Đang thích ý thưởng thức thức ăn của Long Ngạo Thiên nấu nướng, Diễm Linh Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Chàng nói cái gì vậy? Chàng nói ai là chim sẻ kia, thiếp rất tò mò!”

Đông Quân đang hưởng dụng thức ăn cũng tò mò nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Dường như người này khác biệt so với người khác. Không hiểu sao nàng lại cảm giác Long Ngạo Thiên quen thuộc như đã từng gặp ở đâu, cả Diễm Linh Cơ cũng là như vậy. Đối với Long Ngạo Thiên, nàng vô cùng tò mò. Một thái tử phế Bách Việt, cái gì cho hắn tự tin để đối địch với cả Hàn quốc này.

“Tứ công tử Hàn Vũ...” Hai tay ôm ngực của mình, Long Ngạo Thiên cười nhạo nói: “Chính hắn là người đề bạt Hàn Phi cùng với Cơ Vô Dạ tham gia chiến dịch giải cứu thái tử lần này. Buồn cười là chính hắn lại sai phái nghĩa tử hắn Hàn Thiên Thừa muốn ra tay giết chết thái tử. Mà cũng đúng thôi, ở nhà vương tước làm gì có tình cảm đáng nói. Bất quá là vì tranh đoạt ngôi vị chí tôn kia mà không màng tất cả đạp lên thây sơn biển máu trèo lên mà thôi. Được thôi, hắn vừa hợp với lợi ích của chúng ta. Chúng ta có thể thoả mãn ý đồ của hắn vừa lúc đem thái tử trừ khử...”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ nhẹ giọng nói mở miệng nói: “Chúng ta giữ lại thái tử làm con tin chẳng phải có lợi cho chúng ta hay sao?”

“Linh Cơ, có nhiều chuyện không đơn giản như vậy!” Long Ngạo Thiên ôm ngực cười nhạt một tiếng: “Đám người Cơ Vô Dạ vẫn cho rằng ta chẳng qua bị cổ trùng khống chế khó lòng làm phản bọn họ. Đáng tiếc cổ trùng với ta chẳng qua chỉ là trò chơi trẻ con. Tuy nhiên nếu để đám người đó biết ta đã giải được cổ trùng vậy thì trò vui không dễ chơi rồi. Có một số việc ta cần những người này giúp một tay mới không lộ xa sơ hở. Tên đầu đá Hàn Phi, trí tuệ tuyệt đối không thấp đâu.”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ ở bên cạnh bắt đầu lấy lòng Long Ngạo Thiên: “Thiếp rất tò mò chàng đang đánh chủ ý gì trong bụng!”

“Chậc...” Khoé miệng Long Ngạo Thiên lại kéo lên: “Lại thêm một con chim khác. Lần này dường như là một con chim khá đáng yêu đấy!”

Quản như Long Ngạo Thiên phỏng đoán, Hàn Thiên Thừa lại có thể lẻn vào trong phủ không kinh động người nào sau đó trực tiếp giương cung lên hướng về phía thái tử mà chỉ. Theo sau thái tử là Bách Độc Vương đang dùng độc thao túng thái tử. Tuy nhiên không biết vì lý do gì Hàn Thiên Thừa lại thu tay lại. 

Nãy giờ đi vòng quanh khu nhà, Bách Độc Vương nhíu mày thầm nghĩ: “Thế nào còn chưa ra tay!?” Hắn nãy giờ đi vòng vòng mang theo Bách Độc Vương còn không phải để cho người đánh chết thái tử. Mặc dù không rõ chủ nhân tại sao ra mệnh lệnh này nhưng hắn vẫn là làm theo.

Một người thiếu nữ khá xinh đẹp. Nàng ăn mặc một thân quần áo màu xanh xinh đẹp bó sát người. Khuôn mặt toát lên vẻ anh khí hiếm thấy ở một nữ nhân. Môi hồng răng trắng mặc dù không tính là tuyệt sắc cũng coi như một nữ nhân hiếm thấy. Hiện tại đứng trên nóc một căn phòng, nàng nhả ra một viên tròn kỳ quái từ miệng mình.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía viên tròn tròn: “Nếu như không có thứ này loại bỏ phần lớn độc khí, có lẽ phải chết trong tay Bách Độc Vương thật!” Đột nhiên thiếu nữ thấy được một người khác xuất hiện trong nơi u ám đang truy tung theo thái tử và Bách Độc Vương. Dường như đối phương cũng nhận ra nàng nên chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái.

Hai người bắt đầu truy đuổi ở trên toà nhà này, một người đuổi một người chạy. Nhất thời ở trên nóc nhà, hai người so đấu. Ở phía dưới Diễm Linh Cơ và Đông Quân đang hưởng dụng bữa tối quan sát cảnh này. Đặc biệt Đông Quân thẫm nghĩ: “Ảo thuật thật đáng sợ. Sợ rằng so với Nguyệt Thần còn mạnh hơn!” Nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên đang ngồi ở đó.

“Chủ nhân... trận đấu này còn có thú đi!” Diễm Linh Cơ khe khẽ nói nhỏ đối với Long Ngạo Thiên. Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, ánh mắt nhìn về phía hai người giao đấu. Một nữ nhân và một nam nhân vừa giao chiến vừa truy đuổi trên mái nhà.

Vụt! Thân ảnh Hàn Thiên Thừa nhảy lên không trung, thân thể hắn đảo ở trên không trung sau đó cầm cây cung kéo căng. Bàn tay trực tiếp đem hình cung kéo thành nửa vầng trăng. Tuy nhiên người thiếu nữ trực tiếp bắn ra một cây lông chim đâm thẳng về phía cánh tay Hàn Thiên Thưa. Ép buộc hắn phải dừng lại tấn công thái tử.

Hàn Thiên Thừa không có cách nào tiếp tục chỉ có thể dùng mũi tên liên tục bắn về phía thiếu nữ. Ngay sau đó Hàn Thiên Thừa tại ví trí thích hợp trực tiếp bắn ra bốn mũi tên một lúc. Một lần xạ ra bốn mũi tên trực tiếp nhắm về phía thái tử.

Người thiếu nữ lập tức phản ứng cực nhanh trực tiếp vung lên mấy cây lông chim đánh về phía những mũi tên. Tuy nhiên nàng chỉ ngăn cản được ba mũi tên trong bốn mũi tên còn một mũi tên vẫn tiếp tục tấn công về phía thái tử. Đối với tình thế này nàng làm ra phản ứng, trong tay cầm viên tròn tròn từ miệng nàng nhả ra nãy giờ trực tiếp dùng nội lực bắn ra với tốc độ cực nhanh.

Banh! Nó đánh mạnh vào chân thái tử làm cho thái tử trực tiếp ngã xuống mặt đất. Tuy nhiên một loại khí gì đó như hư ảo đánh thẳng về phái mũi tên. Ngay lập tức mũi tên cũng theo đó chuyển hướng.

Phập! Một âm thanh rõ ràng vang lên, mũi tên đâm thủng đầu thái tử. Sức mạnh của nó còn đâm xuyên quả cả con mắt của thái từ từ phía sau đầu. Con mắt trực tiếp dính ở đầu mũi tên và nòi ra ngoài trông vô cùng ghê rợn.

Phịch! Thân thể thái tử ngã phịch xuống mặt đất với cảnh tượng chết vô cùng khó coi. Máu tươi bắn tung toé còn kèm theo một thứ vật gì màu trắng vô cùng tởm lởm. Chết đã không thể chết.

Tặng đậu