Đạo Chu

Chương 379




“Nga, như vậy sao?” Long Ngạo Thiên nghe thấy thế gật đầu liên tục. Đôi mắt chớp chớp nhìn Đông Quân nói: “Nếu cô đã muốn chết như vậy cũng tốt không sao cả! Dù sao cô cũng muốn chết như vậy rồi chi bằng thoả mãn một nguyện vọng của ta thế nào. Đem đệ đệ ta giới thiệu cho muội muội cô thế nào. Để hai người thâm nhập giao lưu một chút. Để xem đệ đệ ta bản lĩnh dài ngắn ra sao so với muội muội cô nông sâu như thế nào. Hẳn là hai người sẽ rất thích nếu được gặp nhau đi!”

“ngươi... vô sỉ... phốc....” Thiếu nữ Đông Quân chưa gặp loại nam nhân đê tiên vô sỉ như vậy. Sự đê tiện và vô sỉ của Long Ngạo Thiên đã đạt đến cấp bậc của đại sư. Sự tức giận khiến cho Đông Quân lại một lần nửa bị lửa giận công tâm. Miệng nàng trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Kinh mạch trong cơ thể nàng lại bị hao tổn một lần nữa.

“Nữ nhân vày, cô...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài, vẻ mặt vô cùng buồn bực khi nói chuyện: “Được rồi, đừng có như vậy! Chỉ cần cô đáp ứng điều kiện của ta như vậy ta khổng để đệ đệ ta thâm nhập giao lưu với muội muội cô như thế nào? Yên tâm, ta giám dùng danh dự mình ra bảo đảm.” Đông Quân xem thường nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Nếu như Long Ngạo Thiên có danh dự thì hắn cũng chẳng vô liêm sỉ như vậy. Nàng lại nghe hắn nói: “Hiện giờ cô dã bị ta bắt, ta làm gì còn cần cô đồng ý sao? Muốn làm việc đó thì chỉ cần này giờ cô hôn mê sau đó cởi quần áo cô ra trực tiếp đút vào một cái là xong. Làm gì cần phiền phức chữa thương cho cô nữa chứ!?” Ánh mắt Long Ngạo thiên nhìn về phía hạ thể của Đông Quân và tặc lưỡi lắc đầu: “Chỉ cần ta cắm thẳng đệ đệ vào nơi đó. Một phát là xong...thôi...”

Đến cuối cùng Long Ngạo Thiên ảnh mắt có vẻ giống như một tên dâm tặc đồng thời lời càng kéo dài làm cho Đông Quân đã vô cùng phẫn nộ. Nàng dùng ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn về phía Long Ngạo Thiên nói: “Tiểu nhân vô liêm sỉ, ngươi không cần sỉ nhục ta như vậy... ngươi giết ta đi...”

“Hài...” Lại tiếng thở dài từ miệng Long Ngạo Thiên phát ra, hắn nhìn về phía Đông Quân nói: “Vẫn chưa tin ta nói sao? Nếu như cô không tin vậy ta trực tiếp đem sự thật làm thành đi. Đỡ cô nói ta vô liêm sỉ!” Nói đến đây Long Ngạo Thiên trực tiếp đưa tay lên túm lấy quần Đông Quân muốn đem quần nàng kéo xuống: “Dù sao cô đã nói ta vô liêm sỉ, không cho đệ đệ ta thâm nhập giao lưu với muội muội cô chẳng phải có lỗi với chính ta và đề đệ ta sao?”

“Ngươi...” Đông Quân hận đến ngứa răng ngứa miệng. Tuy nhiên ánh mắt vẫn không quên dùng vẻ tràn ngập hận thù nhìn Long Ngạo Thiên: “Nếu ngươi dám làm vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

“...Hả...” Long Ngạo Thiên cũng dừng lại chữa trị cho Đông Quân. Một tay ôm ngực, một tay sờ cằm của mình: “Trực tiếp giết ta. Nếu như ta tha cho cô liệu cô có không muốn giết ta sao? Liệu Âm Dương gia các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Nếu đã trở thành kẻ thủ như vậy ta trực tiếp đút vào cho xong. Dù sao có khả năng sẽ chết nhưng nếu sướng xong rồi mới chết, tính ra ta vẫn kiếm chán...” Vừa nói Long Ngạo Thiên cũng trực tiếp dùng hành động của mình. Hắn vội vã táy hoáy tay trên quần Đông Quân và cố gắng tìm cách đem quần nàng cởi xuống.

“Ngươi... vô sỉ...” Thấy được Long Ngạo Thiên không có ý định dừng lại. Đặc biệt hắn đã tìm được nơi nút thắt đem quần nàng cởi xuống, Đông Quân cực kỳ sợ hãi hét lên: “Mau... mau dừng lại!”

“Hế...” Long Ngạo Thiên dừng lại ngẩng đầu kỳ quái nhìn về phía Đông Quân. Hắn vờ ngu nghiêng đầu nói: “Thế vấn đề có để cho ta đút đệ đệ vào muội muội cô không đây. Cô mau cho ta nói một lời đi chứ? Đệ đệ ta muốn gặp muội muội cô lắm rồi!”

“Ngươi...” Đông Quân hoàn toàn nổi điên. Nàng không có cách nào đối mặt với loại nam nhân vô sỉ này. Đến lúc này bộ ngực cao vút của nàng liên tục phập phùng liên hồi. Đôi môi đỏ mơi hím lại cắn nhẹ nói: “Ngươi vừa rồi không phải muốn trị thương cho ta sao?”

“Hài...” Lại tiếng thở dài từ Long Ngạo Thiên phát ra: “Cuối cùng cô cũng biết nói tiếng người rồi sao?” Đông Quân nghe được những lời này lại một lần nữa tức giận. Một tên vô lại chọc tức nàng hết lần này tới lần khác. May mắn khả năng thích ứng nàng cao, nàng sớm đã có sức chống cự với những lời này. Nàng thề phải giết chết hắn sau khi nàng khỏi hẳn. Chỉ thấy Long Ngạo Thiên nhìn về phía hạ thể mình thở dài khe khẽ: “Đệ đệ, xin lỗi ngươi, phải làm ngươi thất vọng rồi! Muội muội cô ấy không muốn gặp người, không muốn cùng ngươi thâm nhập giao lưu.”

Hai hàm răng Đông Quân cắn lại, đôi mắt nhắm nghiền. Một giọt nước mắt từ đôi mắt của nàng chảy ra. Đông Quân cũng nhắm nghiền mắt của mình coi như mắt không thấy tai không nghe. Không lâu nàng lại cảm giác được cái cảm giác thư thái này giống như có người khắp nơi mơn trớn cơ thể nàng. Tuy nhiên hai hàm răng nàng cắn chặt lại không cho mình phát ra những tiếng rên rỉ kỳ quái. Hơn nữa phía dưới hạ thể nàng cảm giác càng ngày càng nóng, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Không biết qua bao lâu, một âm thanh rơi vào trong tai nàng: “Xong rồi đó!” Đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, Đông Quân thấy được bàn tay Long Ngạo Thiên rút lại: “Chữa trị hoàn toàn rồi. Ân, thật thơm!” Đặc biệt khi thấy Long Ngạo Thiên đưa tay của mình lên hít một hơi. Điều này làm cho Đông Quân hận đến nghiến răng. Đặc biệt khi nghe được Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Vẫn thơm chán. Có thế chứ, loại nước thơm đặc biệt từ Thiên Địa gia có khác. May mắn tay mình không bị mùi lạ ám váo không thì lại phải đi rửa tay mất thôi!”

“Ngươi...” Đông Quân lại một lần nữa giận dữ đến điên cuồng. Loại tức giận này khiến cho nàng muốn bùng nổ. Đáng tiếc nụ cười Long Ngạo Thiên lại làm cho nàng đem lời này nghẹn lại. Nàng lại lần nữa cố nén giận dữ sau đó mở miệng nói: “Ngươi đã chữa trị xong rồi. Như vậy có thể ra ngoài được rồi chứ?”

“Không cần vội!” Long Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn về phía Đông Quân. Lúc này vẻ mặt hắn lại biến thành nghiêm túc vô cùng nếu như hạ thể Long Ngạo Thiên không ngẩng cao mà nói. Hai tay thói quen ôm ngực của mình: “Nàng hẳn biết tri ân cần báo đáp chứ?” Đông Quân nghe thấy vậy lập tức nhăn mày nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Vừa lúc ta có việc cần nàng giúp đi. Coi như báo đáp việc ta đã chữa trị cho nàng.”

Bản thân Đông Quân lại một lần nữa đổi lại nhận định Long Ngạo Thiên là loại người gì? Vô sỉ, không là quá vô sỉ. Vô sỉ không có biên giới. Ở trong lòng Đông Quân đã nghiến răng kèn kẹt phát ra tiếng. Chỉ thấy đầu Long Ngạo Thiên hơi lắc lắc trước mặt nàng: “Việc cũng không có khó khăn gì. Chỉ cần nàng giúp ta sinh vài hài tử là được!”

“...” Đông Quân hoàn toàn ngẩn người.

Một đêm ảm đạm của Tử Lan hiên. Vì Thiên Trạch bắt đi thái tử Hàn quốc mà toàn thành giới nghiêm. Tử Lan hiên chẳng có lấy một vị khách nào. Nếu có thì cũng chỉ là một ví khách quen duy nhất, Cửu công tử Hàn quốc Hàn Phi. Không phải nói không chỉ có Hàn Phi.

Lúc này, Hàn Phi đang ngồi uống rượu cùng Trương Lương và Tử Nữ. Cánh cửa mở ra, Vệ Trang với quần áo có chút rách nát và bẩn thỉu đi về phía trong. Thấy được Vệ Trang đi vao, Hàn Phi lập tức mở miệng hỏi: “Vệ Trang huynh, thế nào rồi?”

“Đúng như ngươi dự đoán!” Vệ Trang ngồi xuống bàn cao lãnh cấm lấy ly rượu nhẹ nhàng nốc một hơi: “Cơ Vô Dạ hạ tử thủ với Long Ngạo Thiên.”

“Hà...” Hàn Phi đưa tay lên vỗ vỗ ngực. Sau đó hắn nở nụ cười nhìn về phía Vệ Trang nói: “Vệ Trang huynh, xem ra huynh bình an trở về như vậy Long huynh hẳn không có việc gì!”

“Cạch!” Chiếc ly thuỷ tinh đặt lên bàn phát ra âm thanh nhỏ, Vệ Trang lạnh nhạt mở miệng nói: “Trên xe ngựa sớm đã không có người!”

Trương Lương ở một bên phụ hoạ và gật đầu: “Xem ra, Long huynh cũng sớm tính đến trường hợp này!”

“Roạt!” Cánh cửa mở ra, một thân ảnh thiếu nữ mặc một bộ y phục màu vàng mở ra. Một Hàn binh đứng ở cửa cung kính chắp tay đối với đoàn người nói: “Cửu công tử, quân vệ tuần tra thanh phát hiện tung tích Thiên Trạch!”

Lời này vừa ra tất cả đều quay đầu nhìn về phía Hàn Phi làm Hàn Phi khẽ nở nụ cười. Một nụ cười tràn ngập tự tin xuất hiện trên mặt hắn: “Xem ra bắt đầu trò chơi rồi sao? Vị phế thái tử Bách Việt này không chờ đợi được bắt đầu xuất kích sao?”

...

Long Ngạo Thiên thấy được Đông Quân phản ứng chết đứng cả người thì hắn kỳ quái mở miệng lên tiếng hỏi: “Cô đừng phản ứng quá khích như vậy chứ! Ta chỉ cần cô giúp ta sinh mấy hài tử thôi mà. Dù sao sinh hài tử không phải là việc của nữ nhân sao? Bây giờ cô là tù binh của ta, ta yêu cầu chuyện này không quá đáng đi. Chẳng lẽ cô để ta sinh sao?”

“Ngươi...” Đây không biết là lần thứ mấy Đông Quân nói lên câu này. Người nam nhân này nàng hoàn toàn không biết hắn thuộc loại người gì. Không chỉ vô sỉ mà còn có vấn đề về đầu óc. Xem ra mười ba năm bị nhốt đã làm cho đầu óc hắn có vấn đề. Hắn rất có thể trở thành thần kinh, chỉ có kẻ thần kinh mới đưa ra yêu cầu như vậy. Đánh thương kẻ đến ám sát mình sau đó yêu cầu kẻ đó giúp mình sinh hài tử. Hắn hoàn toàn là một kẻ điên.

“Cứ quyết định vậy đi, trước cô giúp ta sinh vài đứa hài tử đã!” Long Ngạo Thiên một tay ôm ngực của mình, một tay sờ cằm gật đầu một cái. Hắn nhớ đến Diễm Linh Cơ, xem ra Diễm Linh Cơ không thể nào chờ lâu được. Nếu không mọi việc sẽ khá phiền phức nếu như muốn Đông Quân cho hắn sinh vài hài tử.