Đạo Chu

Chương 373




“Ân...” Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đối với vẻ hoảng loạn của Hồng Liên, Long Ngạo Thiên khẽ nói: “Công việc Thiên Địa gia ở Hàn quốc đã kết thúc, ta cũng là lúc phải rời đi.”

“Ngươi... ngươi...” Hồng Liên lập tức mở miệng nói: “Ngươi sẽ quay lại Hàn quốc sao?” Giọng nói nàng lúc này đã biến thành ấp úng. Đôi mắt to ầng ậc nước và nó mang theo chờ mong nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Nó làm cho Long Ngạo Thiên cảm giác hơi chút đau lòng kèm theo đó chính là cảm giác hổ thẹn.

Trời xui quỷ khiến, Long Ngạo Thiên đưa ngón tay nhẹ nhàng miết đôi mắt như đang muốn ầng ậc nước mắt của Hồng Liên: “Ta sao? Ai biết được chứ?”

“Ngươi... ngươi nhất định phải trở lại!” Hồng Liên lập tức mở miệng khẳng định. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ chu ra: “Nếu như ngươi không trở lại. Vậy... vậy bản công chúa nhất định sẽ ra ngoài tìm ngươi. Đến lúc đó, bản công chúa tìm được ngươi rồi...”

“Rồi sao đây?” Long Ngạo Thiên nở nụ cười trêu chọc.

“Bản công chúa... bản công chúa sẽ khồng tha cho ngươi!” Thân mình Hồng Liên hơi ươn ngực ra. Bộ ngực khá lớn quả thực tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ. Nàng giống hệt một con gà mái rướn người đến là buồn cười. Nó làm cho Long Ngạo Thiên cảm giác nàng thực dễ thương và đáng yêu.

“Được rồi!” Đầu Long Ngạo Thiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Liên. Hắn ôm ngực khẽ cười nói: “Ta nhất định sẽ trở lại Hàn quốc thăm công chúa. Khi công chúa gặp nguy hiểm hãy nhớ đến ta, biết đâu ta sẽ lập tức có mặt đem công chúa cứu giúp diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Đến cuối cùng mỹ nhân không có gì báo đáp đành phải lấy thân báo đáp thì sao?”

“A, tốt a...” Thấy nụ cười châm chọc này, Hồng Liên nở nụ cười nhưng đôi mắt nàng vẫn là ngấn lệ: “Ngươi vậy mà dám trêu chọc bản công chúa. Bản công chúa ngày hôm nay nhất định sẽ cho ngươi biết bản lĩnh thật sự của bản công chúa!” Nói xong nàng huy nắm đấm đánh về phía Long Ngạo Thiên.

Trong căn phòng nhỏ ở Tử Lan Hiên, Lông Ngọc cúi đầu như suy tư: “Thả mội kẻ như vậy ra, chẳng lẽ không sợ hắn báo thù?”

“Thù hận giống như thuốc độc!” Tử Nữ khẽ mấp máy đôi môi tím xinh đẹp. Từ từ đứng dậy, nàng xoay người nhìn ra cửa sổ lâm vào trầm tư: “Chìm vào càng lâu thì độc tính càng mạnh. Báo thù đã bắt đầu rồi!”

“Chỉ là có một điểm rất kỳ lạ!” Đôi mắt Trương Lương nhăn lại thật sâu. Hắn bắt đầu suy nghĩ và đưa ra nghi vấn của mình: “Phủ tướng quân và Thái tử điện hạ vốn cùng một giuộc. Cơ Vô Dạ ủng hộ Thái tử, tại sao đối tượng báo thù đầu tiên lại là phủ Thái tử chứ?”

Tử Nữ gật đầu quay lại liếc nhìn về phía mọi người: “Đúng thế!” Nàng cũng cực kỳ tò mò với điều này: “Xem tình hình này, người được lợi dường như lại là Tứ công tử Hàn Vũ và Cửu công tử, ngài!”

“Phốc!” Miệng Hàn Phi trực tiếp phun ra một ngụm rượu nhỏ.

Vệ Trang ôm ngực cao lãnh dùng con mắt châm chọc đối với Hàn Phi: “Hắn là kẻ phải lấy hạt dẻ ra khỏi lửa đấy.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Phi, Hàn Phi chỉ có thể buồn bực đáp lời: “Lời của huynh lúc nào cũng rất có lý nhưng tại sao khi nghe lại khiến người ta đau lòng thế?”

Con mắt Vệ Trang trở lên sắc bén: “Bởi vì đây là sự thật!”

“Một sự thật khác là...” Hàn Phi trực tiếp đứng dậy sau đó mở miệng nói chuyện: “Dừng Thái tử làm con tin, lợi thế lớn như vậy. Cái giá mà đối phương yêu cầu chắc chắn sẽ không tầm thường. Đối phương sẽ sớm tìm đến chúng ta đưa ra giá cả mà thôi!”

Màn đêm bắt đầu buông xuống Tân Trịnh. Vì Thái tử bị bắt lên toàn thành dường như tiến vào giới nghiêm đặc biệt là vào ban đêm này. Tử Lan Hiên cũng vì vậy mà vắng vẻ khách hơn không ít. Hiện giờ trong phòng chỉ còn mấy người Trương Lương, Hàn Phi, Vệ Trang cùng Tử Nữ.

Lần này Long Ngạo Thiên vừa trở về thì Hàn Phi đã tìm đến hắn. Tử Nữ đem Long Ngạo Thiên dẫn tiến vào trong căn phòng. Ở nơi đó đã bày biện khá nhiều các loại thức uống hoa quả khác nhau. Rõ ràng những thức uống này chuẩn bị sẵn cho hắn.

Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài sau đó mở miệng nói chuyện: “Hàn huynh, Trương đệ còn có Bức huynh...” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên liên tục co quắp: “Cả Tử Nữ cô nương, ân còn Lộng Ngọc cô nương nữa xem ra đã sớm chờ ta trở lại. Không phải các vị đang đào cái hố nào đó to tướng và che kín lại không để ta phát hiện sau đó trực tiếp dụ ta nhảy vào đấy chứ?”

“Long tiên sinh, chúng ta là người như vậy sao? Tử Nữ trong mắt tiên sinh là người như vậy sao?” Tử Nữ chớp chớp mắt đối với Long Ngạo Thiên dò hỏi: “Tiểu nữ còn nhớ Long tiên sinh còn thiếu tiểu nữ một món đồ chưa có đưa cho tiểu nữ đi!”

“Đây...” Trong tay Long Ngạo Thiên không biết lúc nào đã xuất hiện một viên ngọc nho nhỏ: “Mặc dù kém viên ta đưa cho Hồng Liên công chúa nhưng cũng coi như đáng quý!”

Trương Lương cười mở miệng nói: “Long huynh, huynh đúng là bỏ được. Ngay cả vật đáng giá như vậy, Long huynh cũng có thể tặng cho Tử Nữ cô nương.”

“A...” Tử Nữ lập tức thu lấy món quà của Long Ngạo Thiên mà không có chần chờ. Ngay sau đó nàng trực tiếp nhìn về phía Lộng Ngọc nói: “Ta nhớ tiên sinh đã từng tặng một vũ công Triệu quốc đi! Không biết trong mắt Long tiên sinh, Lộng Ngọc của chúng ta như thế nào?”

“Tử Nữ tỷ tỷ...” Lộng Ngọc khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta làm sao dám so sánh mình với vũ công Triệu quốc chứ?”

“Tặng ngươi, Lộng Ngọc cô nương!” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên cực kỳ thịt đau lấy ra một viên đưa cho Lông Ngạo. Tay hắn đang run rẩy lẩy bẩy. Thấy được Lộng Ngọc muốn từ chối thì Tử Nữ lập tức vươn ra chộp lấy viên ngọc xinh đẹp này. Hành động này làm Long Ngạo Thiên há hốc mồm ra.

Tử Nữ cười nói: “Ta thay mặt Lộng Ngọc muội đa tạ tiên sinh!” Lông Ngọc chỉ biết khẽ gọi tên Tử Nữ một cái thì đã bị Tử Nữ ngăn lại: “Lông Ngọc muội muội, đây là món quà nhỏ của Long tiên sinh. Muội chẳng lẽ không muốn sao? Phải biết đây là tâm ý của tiên sinh dành cho muội!”

Không để ý đến hai người nữ nhân nói chuyện với nhau. Long Ngạo Thiên buồn bực ngồi xuống ghế sau đó trực tiếp nốc lên chén nước hoa quả sau đó khà ra một tiếng thoải mái giống như vừa uống xong một chén rượu. Hành động này làm vẻ mặt Vệ Trang liên tục co quắp lại, Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Nói đi, hố to lần này là cái gì hả?”

Hàn Phi và Trương Lương nhìn về phía nhau nở nụ cười giống như hai con cáo già. Hàn Phi chắp tay đối với Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng hỏi: “Long huynh, ngươi biết bao nhiêu về phế thái tử Bách Việt Thiên Trạch!”

“...” Hàng lông mày Long Ngạo Thiên nhăn lại, hắn trầm ngâm một chút sau đó lên tiếng nói: “Không so với các ngươi nhiều bao nhiêu đâu. Tuy nhiên ta cảnh báo các ngươi ở đây ta, ngươi, Vệ Trang hay bất cứ ai như Huyết Y Hầu và kể cả Cơ Vô Dạ cũng không phải thực lực của hắn. Nếu như hắn có thể khôi phục thời kỳ toàn thịnh của mình.”

“Hừ...” Vệ Trang hừ lạnh một tiếng.

“Không biết Long huynh nói như vậy là ý gì?” Trương Lương chắp tay đối với Long Ngạo Thiên hỏi: “Chẳng lẽ có gì ẩn khúc trong lời này?”

“Các ngươi có lẽ không biết...” Long Ngạo Thiên trầm mặc một chút sau đó nói: “Đây là tin tức mà Thiên Địa gia rất mất nhiều công mới tìm hiểu được. Năm xưa phế thái tử Bách Việt đi Hàn quốc là thành công. Tuy nhiên sau khi tiến đến biên cảnh Hàn quốc rời đi thì mất tích một cách thần bí. Sự thực không phải như vậy, sự thực là Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi đã dẫn một nghìn tinh kỵ binh phục binh bắt sống Long Ngạo Thiên.”

“...” Mọi người nghe thấy vậy hơi có ngạc nhiên. Tuy nhiên một nghìn tinh kỵ binh để bắt một người quan trọng như thái tử Bách Việt cũng có khả năng. Mặc dù như thế có phần đại tài tiểu dụng.

“Đó không phải là tin tức đặc biệt nhất!” Hai tay Long Ngạo Thiên ôm ngực ngạo nghễ nói: “Một nghìn tinh kỵ binh toàn quân đoàn diệt. Một số người sống sót cũng bị biến thành điên điên khùng khùng và bị Huyết Y Hầu giết chết bịt đầu mối. Trong trận chiến đó Huyết Y Hầu cũng được Thiên Trạch tha một mạng mới có thể thoát chết!”

Hàn Phi ngay lập tức kinh hãi mở miệng nói: “Vệ Trang huynh, nếu là huynh có thể làm như vậy sao?”

“Không thể nào!” Vệ Trang lập tức lắc đầu phản đối: “Thực lực một người có giới hạn. Cho dù hắn có là cao thủ cũng không có cách nào đánh thằng một nghìn tinh kỵ binh đồng thời còn là Huyết Y Hầu cầm đầu.” Đồng thời cho Hàn Phi ánh mắt coi thường và dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

“Long huynh...” Trương Lương nghe được những lời này cảm giác được vô cùng khó hiểu nói: “Long huynh, ngươi nói chẳng phải rất mâu thuẫn. Vì sao Thiên Trạch lại tha cho Huyết Y Hầu đồng thời như lời huynh nói thì người bắt giữ thái tử Bách Việt lại là Huyết Y Hầu?”

“Thật sự lý do Thiên Trạch tha chết cho Huyết Y Hầu ta cũng không rõ nắm!” Long Ngạo Thiên ôm ngực nói: “Nghe thật khó tin nhưng thực tế như vậy. Thật ra Huyết Y Hầu lúc đó có cấu kết với Âm Dương gia!”

Nghe được những lời này thì tất cả đều hô lên: “Âm Dương gia?”

“Một phái bí ẩn, thần bí mà cường đại!” Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Chính Huyết Y Hầu nhờ có sự giúp đỡ được của Âm Dương gia nên mới có thể tìm ra Thiên Trạch. Sau khi đánh bại một nghìn tinh kỵ binh Hàn quốc lại đánh bại Bạch Diệc Phi, Thiên Trạch độc đấu với tám trưởng lão âm dương gia kèm theo Đông Hoàng Thái nhất. Nghe đồn trận đấu đó chỉ có mình Đông Hoàng Thái nhất trở lại âm dương gia. Toàn bộ các trưởng lão âm dương gia đều bỏ mình trong trận chiến đó.”

“Không thể nào!” Mở lời chính là Tử Nữ. Không ai có thể rõ ràng Âm Dương gia hơn nàng. Long Ngạo Thiên có thể một mình sau khi chiến thắng một nghìn tinh kỵ của Hàn binh rồi độc đấu với tám trưởng lão âm dương gia và Đông Hoàng Thái Nhất được. Hoàn toàn là chuyện không có khả năng.

“Mặc dù ta hy vọng những lời mình nói ra đều không phải là sự thật!” Long Ngạo Thiên ôm tay vào ngực lạnh lùng nói: “Sự thực vẫn là sự thực. Nếu như Thiên Trạch suy yếu thì không sao nhưng thực lực hắn giữ nguyên như năm xưa hoặc tăng lên thì các ngươi tốt nhất nên tránh mũi nhọn thì hơn.”