Đạo Chu

Chương 371




Rời đi Hàn Vương cung, Hàn Phi lẳng lặng đi tới Hàn Vũ. Bước chân Hàn Phi vẫn bình tĩnh và chậm chạp. Giọng nói không mang theo cảm ơn: “Được tứ ca, khả năng của Hàn Phi còn nông cạn. Vụ án lớn thế này vẫn không thể thiếu tứ ca chỉ điểm.”

“Nghĩa tử ta Thiên Thừa, võ nghệ siêu quần, cơ trí hơn người!” Hàn vũ bình tĩnh gật đầu một cái làm Hàn Phi khẽ liếc mắt nhìn về phía sau lưng Hàn Vũ. Nơi đó có một người thanh niên đang đứng ở đó. Giọng nói bình thản khi nói chuyện: “Hành động giải cứu lần này có nó như thể có ta.”

Người thanh niên đi về phía trước chắp tay cực kỳ kính cẩn đối với Hàn Phi hành lễ: “Cửu công tử!”

“Có nó như là có huynh...” Hàn Phi khẽ liếc mắt nhìn về phía Hàn Vũ. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Vậy là tứ ca sẽ vắng mặt rồi?”

“Cửu công tử yên tâm!” Một giọng nói lớn tuổi và già nua từ phía sau phát ra. Thân ảnh Cơ Vô Dạ bước từng bước mạnh mẽ hữu lực từ phía sau đi tới. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Phi: “Cửu công tử yên tâm, trọng trách lần này, mạt tướng nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”

“Hừ...” Hàn Phi khẽ hừ và phát ra tiếng cười nhẹ, hơi cúi đầu khẽ đảo mắt qua Cơ Vô Dạ. Ở trong lòng Hàn Phi hung hăng giễu cợt Cơ Vô Dạ một phen: “Ngươi chỉ cần không dốc sức gây loạn thì đã tạ ơn trời đất rồi. Tất nhiên điều đó là không thể rồi.” Song mặt ngoài thì vẫn khách khí nhưng giọng nói mang vài phần châm chọc: “Ta tin tưởng tướng quân nhất định sẽ dốc hết sức mình!”

Hàn Vũ cũng ở một bên phụ hoạ, chắp tay kính lễ đối với Cơ Vô Dạ: “Ta cũng thay cửu đệ cảm tạ tướng quân.”

“Hàn Vũ con cáo già này!” Hai tay ôm ngực, Cơ Vô Dạ nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Vũ. Trong lòng hắn thầm nghĩ như vậy. Song hắn vẫn lá mặt lá trái đối với Hàn Vũ.

“Cuộc chơi này...” Hàn Phi nhìn về phía hai người, đôi mắt nhăn lại đồng thời khoé miệng hơi kéo lên: “Cuộc chơi này đúng là càng ngày càng thú vị!”

Phịch! Thái tử Hàn quốc trực tiếp bị Vô Song Quỷ ném thẳng vào trong ngục giam. Long Ngạo Thiên nhìn về phía cảnh cửa bị đóng sầm lại phát ra tiếng kêu. Hai tay hắn trực tiếp ôm ngực mình sau đó lẳng lặng lên tiếng nói: “Trong thời gian này canh kỹ hắn, không để bất cứ chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến kế hoạch của ta. Hai ngày sau, chúng ta sẽ bắt đầu thực thi kế hoạch!”

Mặc dù không biết kế hoạch là gì nhưng đám người Khu Thi Ma vẫn là cung kĩnh cúi đầu đối với Long Ngạo Thiên. Đặc biệt là Bách Độc Vương lúc này cũng không có nói gì quá nhiều. Không nghĩ tới được Long Ngạo Thiên lại nắm giữ được một lực lượng khổng lồ như vậy. Thiên Địa giáo trải rộng Thất quốc lại là Long Ngạo Thiên nắm giữ. Đối với chủ nhân, Bách Độc Vương tràn ngập bội phục.

Hai người Diễm Linh Cơ và Long Ngạo Thiên rời đi chỉ để lại đám người Khu Thi Ma canh giữ thái tử Bách Việt. Khi hai người đã được một khoảng cách với đám người Khu Thi Ma, Diễm Linh Cơ cau đôi mắt xinh đẹp lại. Đôi mắt nàng híp lại như hình trăng khuyết, giọng nói mê người rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên: “Chủ nhân, thiếp tò mò chàng như thế nào quen biết Minh Châu phu nhân. Lần đi sứ Hàn quốc mười ba năm về trước sao?”

“Hà...” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên dùng tay gõ gõ trán của mình. Hắn khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra ghen vốn là bản tính của nữ nhân rồi. Muốn các nàng không ghen cùng nhất phu độ chu là không có cách nào. Đến lúc đó sợ rằng còn xổ đẩy nhau cho nhau rơi xuống nước ấy chứ? Hy vọng, Linh Cơ sẽ không bắt nạt nàng ấy chỉ vì nàng ấy quá nhỏ tuổi đi!”

Dưới con đường rộng rãi và phồn hoa của Tân Trinh, một thiếu niên tóc bạch kim nhẹ nhàng đi cùng với một người thiếu nữ xinh đẹp. Ở phía sau lưng bọn họ có những người hộ tống đảm bảo an toan toàn cho hai người. Người thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, mỹ đến hoàn toàn là hoàn mỹ nhất nam nhân trên đời này. Trên cơ bản tìm trên cơ thể hắn không có chút tỳ vết nào. 

Người thiếu nữ mặc áo xanh lam tuyệt đẹp. Mái tóc đen bóng được cuốn lên cẩn thận. Mái tóc ở một bên phải và bên trái được hớt lên để lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Lông mày xinh đẹp nhưng hơi mờ, con mắt đen nhưng dáng vẻ đầy đau thương. Nước da trắng nõn và khuôn mặt trái xoan. Đôi môi nhỏ mỏng mềm mại. Chiếc áo bóng bảy màu xanh lam cụt tay để lộ ra đôi tay mềm mại trắng nõn, trên cổ tay có băng những mảnh vải cuốn xinh đẹp. Áo lam với cổ bằng lông trắng để lộ ra bộ ngực trắng nõn. Hai ngực cao vút như muốn phá áo lót và ra, khe ngực sâu hun hút. Chiếc eo thon thả với chiếc áo lam bó sát. Bàn chân thon dài cực kỳ hữu lực bởi những bước đi uyển chuyển. Khí chất nàng lạnh như băng nhưng từng cử động nàng lại mang theo cỗ thành thục vũ mị khó nói.

“Thiên Trạch công tử, người thấy thành Tân Trinh của Đại Hàn ta thế nào!” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo vài phần mê hoặc vang lên khi nàng chìa tay nhìn về phía trước: “So với đô thành của Bách Việt thì như thế nào?”

Đừng nhìn người thiếu nữ này trẻ tuổi vô cùng nhưng tuổi nàng hoàn toàn có thể so sánh với tuổi của mẫu thân người thiếu niên này. Thiên Trạch mở miệng cười nói: “Nữ Hầu Gia, đương nhiên thành Tân Trịnh hơn hẳn với Bách Việt rồi. Bách Việt vốn là một còn lạc hậu. Mặc dù bốn phía rừng rậm, quanh năm ấm áp lại đất đai phì nhiêu nhưng phần lớn là rừng núi, dân cư thưa thớt làm sao có thể so sánh với Tân Trịnh được. Tân Trịnh thuộc Hàn quốc nằm giữa sáu nước lớn. Đặc biệt Tây có Đại Tần, nam có Sở quốc. Bắc có Nguỵ, Yến Triệu mà đông lại có Tề quốc. Quả thực nơi này thông thương giao lộ giữa sáu đại quốc. Sao có thể không phồn hoa được. Không giống như chúng ta chỉ giáp giới một chút với Sở quốc, hơn nữa vị trí địa lý toàn núi cao hiểm trở lại rừng thiêng nước độc quả thực muốn giao dịch thông thương đều khó khăn vô cùng.”

Lập tức người thiếu nữ nhăn mày lại. Trong lòng thầm mắng Thiên Trạch dù nhỏ tuổi nhưng thực sự là một con cáo già. Nàng còn muốn nói chuyện gì đó thì một tiếng ồn ào ở phía trước truyền tới tai của nàng. Thiên Trạch lập tức nhíu mày lên tiếng hỏi: “Nữ hầu gia, thành Tân Trịnh lúc nào cũng ồn ào như vậy sao?”

“...” Người thiếu nữ xinh đẹp nghe được những lời này thì khẽ nhăn mày lại. Nàng chỉ cười nhẹ đối với người thiếu niên tóc trắng này: “Tân Trịnh vốn là nơi phồn hoa. Mỗi ngày đều có những vụ xảy ra ồn ào giữa các thương nhân với nhau. Đến lúc đó quan binh sẽ giải quyết những vụ như thế này!” Nàng vừa cười vừa giải thích với Thiên Trạch nhưng đồng thời cũng tiến về phía trước xem chuyện gì đang xảy ra.

Một đám đông bu quanh xem một trận ồn ảo ẩu đả. Đó là một trận ẩu đả giữa hai người thanh niên. Lập tức một tiếng ồn ào vang lên: “Quan binh đây, quan binh đây mau tránh giá!” Đột nhiên một âm thanh rơi vào trong tai Thiên Trạch. Lúc này Hàn binh đem đám đông bắt đầu dẹp bỏ. Một người thiếu nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện trong mắt Thiên Trạch lập tức làm Thiên Trạch nhíu mày lại vì hắn đã từng gặp nàng một lần rồi.

Đi bên cạnh nàng là một nam nhân có chút lớn tuổi với thân hình có chút to cao nhưng hình như bụng cũng đã có dấu hiệu phát tướng. Người này Thiên Trạch khá quen thuộc, hắn chính là thái tử Hàn An của Hàn quốc. Đi bên cạnh Hàn An là người thiếu nữ mà Thiên Trạch vừa cứu mấy ngày trước.

“Có chuyện gì vậy!?” Thái tử Hàn An lập tức đi lên hiên ngang quát nạt. Ngay lập tức hai người nam nhân tranh dành với nhau lập tức ngừng lại. Ánh mắt thái tử Hàn An lạnh như băng quét mắt nhìn về phía hai người lên tiếng nói: “Ban ngày ban mặt, hai người các ngươi ẩu đả trong thành Tân Trịnh còn ra thể thống gì. Các ngươi định gây rối làm loạn hả?”

Hai người thanh niên vội vã quỳ xuống đất liên tục quỳ nạy nói: “Thái tử đại nhân, chúng thảo dân không dám! không dám ạ!”

“Chuyện gì vậy!?” Hàn An quay ra nhìn về phía đám người ở đây. Ngay sau đó hắn quét mắt nhìn về phía đoàn người phía trước. Một tên lính đã đi trước dò đường lập tức đi lên kính cẩn đáp lời Hàn An. Nghe được tên lính kể chuyện hai người thì Hàn An cũng nhăn mày lại.

Hai người này chính là người bôn bán dầu trong thành Tân Trịnh. Hai người đã thoả thuận với nhau hùn vốn làm ăn mua bắn dầu hoả. Nếu như họ bán thu lại được tiền gốc như vậy trực tiếp chia nhau số dầu còn lại. Ban đầu họ có một cái thùng dầu lớn, một thùng dầu nhỏ hơn có thể đựng được bảy đấu dầu, một thùng đựng được ba đấu và một thùng nhỏ nhất dựng được một đấu. Trong thùng lớn lúc này được họ đong ra vừa tròn hai thùng dấu bảy đấu và ba đấu chứng tỏ dầu còn mười đấu. Vậy mỗi người phải cần năm đấu dầu. Trường hợp này chia dầu khá dễ nhưng thùng dầu có thể đựng một đấu đã bị hỏng cơ bản không thể dùng được.

“Chuyện này thì có gì khó!” Hàn An lập tức nắm tay đặt ở bụng hừ lạnh một tiếng. Hắn quay ra nhìn về phía người binh lính nói: “Trực tiếp đi mua một thùng gỗ có thể đựng năm đấu là được!” Vừa nói xong thì hắn quay ra hướng về phía một tên binh lính sai phí.

“Hai vị này...” Thiên Trạch lúc này đi về phía hai người mở miệng lên tiếng nói: “Nếu như hai vị tin tưởng ta. Ta sẽ giúp hai vị chia dầu hoả chỉ bằng vài bước như thế nào. Đảm bảo cho không vị nào bị thiệt thòi như thế nào. Không cần thiết phải nhọc lòng mất tiền mua thêm một thùng đựng dầu nào cả.” 

“Đại nhân...” Nhìn thấy người nam nhân ăn mặc có vài phần cao quý này xuất hiện thì hai người lập tức kính cẩn chắp tay.

“Thái tử....” Thiên Trạch nhìn về phía Hàn An mỉm cười thân thiện chắp tay nói: “Không nghĩ tới thái tử cũng ở nơi này. Chúng ta thật là có duyên!” Ở bên cạnh Thiên Trạch, nữ hầu gia cũng chắp tay hành lễ đối với thái tử Hàn An. Hàn An chỉ có làm lễ như đáp lại sau đó hừ lạnh một tiếng.

“Cô cô...” Người thiếu nữ xinh đẹp nhẹ giọng lên tiếng chào hỏi. Đồng thời khuôn mặt tràn ngập vui vẻ. Nàng vội vã chạy đến bên cạnh người nữ hầu gia xinh đẹp này.

Bàn tay Hàn An phất nhẹ một cái, ánh mắt lạnh lùng lên tiếng nói với Thiên Trạch: “Bản thái tử muốn xem đường đường phế thái tử Bách Việt có thể làm gì. Ngươi thực sự có thể chia đều đám thùng dầu này mà không cần thêm một thùng nào khác sao? Nếu như ngươi làm không được vậy bản thái tử nhất định phải trị tội ngươi vì tội nhiễu loạn dân chúng! Đừng quên đây là Hàn quốc mà không phải Bách Việt!” Nói xong giọng nói Hàn An cũng rất nặng nề.

Đôi mắt Thiên Trạch nhăn lại, hắn cũng không biết mình làm sai chỗ nào đắc tội với Hàn An. Hắn mỉm cười nói: “Thái tử yên tâm, ta nhất định không để cho thái tử thất vọng.” Nói đến đây Thiên Trạch mở miệng lên tiếng nói: “Bây giờ các ngươi nghe ta chỉ dẫn. Các ngươi chỉ cần đổ đầy thùng dầu bảy đấu. Sau đó tiếp tục đem thùng dấu bảy đấu đổ đầy thùng dầu ba đấu. Đem thùng dầu ba đầu đổ lại thùng lớn rồi lặp lại lần nữa. Đến cuối cùng thì thùng dầu ba đấu hẳn có một đấu dầu đi.”

Hai người bắt đầu làm theo sau đó họ thấy quả nhiên thùng dầu ba đấu có chưa một phần ba mà thôi. Thiên Trạch lại đưa tay phân phó: “Bây giờ các ngươi lại đổ đầy thùng dầu bảy đấu. Sau đó đem thùng dầu bày đẩu đổ đầy thùng dầu ba đấu đang có một đấu đó.” Hai người nam nhân bắt đầu làm theo.

Đến lúc này họ nghi hoặc mở miệng hỏi: “Vị công tử này, thùng ba đấu đã đầy rồi ạ. Chúng ta phải làm gì nữa ạ?”

“Hiên giờ trong thùng dấu bảy đấu có năm đấu dầu. Các ngươi đem thùng dầu ba đấu đã đầy đổ ngược lại thùng dầu lớn. Chẳng phải thùng dầu lớn đã có năm đấu dầu. Như vậy hai bên đều là năm đấu dầu chẳng phải vừa lúc bằng nhau sao?” Hai vai Thiên Trach nhún nhún, hắn mở rộng tay cười nói.

Trong khi mọi người ở đây còn không hiểu ra sao, hai tên người bắt đầu làm theo Thiên Trach nói. Dù sao thùng to và thùng bảy lít cơ bản dùng mắt thường mà khó nhìn được bằng nhau. Song ở bên cạnh nữ hầu gia khẽ mở miệng cười nói: “Công tử, ngươi thật là diệu a!” Một bên người thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh nữ hầu gia như rơi vào suy tư sau đó ánh mắt sáng lên.

“Bẩm báo thái tử, thùng đã mua được về!” Một tên binh lính Hàn quốc mang theo thùng dầu không lập tức trở về.

“Bản thái tử còn không tin hai thùng dầu bằng nhau đâu. Người đâu mau mang theo thùng dầu năm đấu trang mãn dầu ở hai thùng đó xem. Xem xem thực sự có phải năm đấu dầu không?” Bàn tay Hàn An siết chặt lại giọng nói sắc bén. Nữ hầu gia ở một bên thấy vậy thở ra một hơi dài.

Qua đúng hai lần trang dầu quả nhiên cả hai thùng dầu mức dầu là bằng nhau. Dân chúng thành Tân Trịnh thấy vậy hét lớn: “Quả nhiên là bằng nhau, bằng nhau rồi kia!” Đoàn người bắt đầu trở nên ồn ào. Mặt Hàn An lúc này đen như đít nồi, bàn tay siết chặt lại.