Đạo Chu

Chương 362




Lúc này, Diễm Linh Cơ lại được Long Ngạo Thiên mang đi trên con thuyền hoa. Hắn trở thành người trèo thuyền lẳng lặng lái con thuyền nhỏ suôi theo dòng nước trên con sông nhỏ chảy trong thành Tân Trịnh. Diễm Linh Cơ thích ý ngồi trên con thuyền nhỏ, nàng dùng bàn chân trần trắng nõn đá đá dòng nước. Bộ dạng này thực sự làm cho người vui thích đôi mắt.

“Ân...” Đột nhiên Long Ngạo Thiên hơi nhíu mày một cái. Hắn nhìn về phía ở trên bờ. Ở nơi đó lấp ló ẩn hình hai người Khu Thi Ma và Bách Độc Vương. Hắn nhíu mày một cái lẩm bẩm: “Ta không phải đã nhắc nhở hai tên này ấn theo hành động làm việc ư? Thời gian này, ta đã cảnh báo hai người đó không được ra ngoài rồi kia mà!”

“Khu Thi Ma...”Đứng ở trên đường trong một ngõ hẻm ngồi nhà nhỏ, Bách Độc Vương hơi gù gù lưng. Đôi mắt già nua nhìn về phía cảnh du thuyền, hắn mở miệng hỏi nhỏ: “Ngươi nói xem chủ nhân đang làm gì? Chẳng lẽ chủ nhân đã quên đi mối thù Bách Việt ta năm xưa. Hắn không những không báo thù Hàn quốc mà còn thân cận với kẻ thù. Hàn quốc đã làm gì với Bách Việt chúng ta, chủ nhân hắn chẳng lẽ còn không rõ!”

“Bách Độc Vương...” Lấp ló dưới lớp áo choàng rộng, Khu Thi Ma nhẹ giọng nói: “Đừng vọng động phán đoán chủ nhân như vậy. Ta tin tưởng chủ nhân đã có kế hoạch của riêng mình. Chúng ta chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân là được.”

“Hừ...” Ánh mắt Bách Độc Vương biến thành oán độc nhìn về phía Khu Thi Ma: “Chủ nhân đã thay đổi! Hắn không còn có hùng tâm tráng trí như năm xưa nữa. Vậy hãy để lão nô một lần nữa đánh thức con người ấy trong chủ nhân. Lão nô sẽ cho chủ nhân thấy được rằng mối huyết hải thâm cừu giữa Bách Việt và Hàn quốc không phải dễ dàng xoá nhoà như vậy!”

“Ngươi...” Nghe được giọng nói âm trầm từ miệng Bách Độc Vương, Khu Thi Ma có chút lo lắng. Hắn quay đầu lại thấy được Bách Độc Vương đã xoay người rời đi: “Ngươi muốn làm gì, Bách Độc Vương. Ta cảnh cáo ngươi, chủ nhân không phải người dễ nói chuyện. Nếu như ngươi làm trái với lệnh chủ nhân, ngươi sẽ trả giá thảm trọng.”

“Hừ... Chỉ cần đánh thức chủ nhân!” Bách Độc Vương hơi xoay đầu nhìn về phía Khu Thi Ma một chút sau đó hắn vẫn tiếp tục tăng nhanh bước chân của mình: “Lão nô nguyện ý kháng mệnh chủ nhân. Dù cho lão nô có bị chủ nhân giết chết đi nữa. Chúng ta cần một chủ nhân vì Bách Việt mà chiến đấu không phải một chủ nhân đã quên đi nợ nước thù nhà...”

Trong đại điện Hàn Vương cung, Hàn Phi được hai binh lính Hàn quốc dẫn tới gặp mặt Hàn Vương An. Đối mặt với Hàn Vương An đang quay lưng về phía mình, Hàn Phi vội vã chắp tay quỳ xuống: “Tội thần Hàn Phi bái kiến phụ vương!”

Ngón tay Hàn Vương An đẩy lên ra hiệu cho đám quần thần ở phía dưới nhanh chóng rời đi. Khi đám người đã rời khỏi đại điện, Hàn Vương An vẫn chắp tay sau lưng và đưa lên về phía Hàn Phi: “Con có biết những việc con làm đã gây ra cho quả nhân bao nhiêu tai hoạ không?”

Đầu Hàn Phi gật một cái nhưng giọng lại nhẹ nhàng vang lên: “Chính vì hiểu rõ điều này nên trước khi hành sự nhi thần mới không thể để phụ vương biết được.”

Vẻ mặt giận dữ Hàn Vương biến đổi, bàn tay hắn trực tiếp phất ra: “Con đang đùa bỡn quả nhân đó hả!”

“Xin phụ vương bớt giận mà nghe nhi thần giải thích!” Hàn Phi không vì sự tức giận của Hàn Vương mà biến đổi. Hắn vẫn bình tĩnh, khuôn mặt không gợn sóng nhìn về phía Hàn Vương. Một loại khí thế tự tin từ trên người Hàn Phi xuất hiện: “Nạn dân Bách VIệt chỉ biết phụ vương chứ không biết Hàn Phi, nhân tâm đã quy thuận theo phụ vương. Đây là cái thứ nhất. Thứ hai, nếu Sở quốc mượng cớ sinh sự, phụ vương cứ việc đổ trách nhiệm lên người nhi thần sẽ không hề tổn hại gì cho người. Cho nên con nhất định phải tiền trảm hậu tấu không thể để người biết.”

“Già mồm cãi lý!” Bàn tay Hàn Vương an phất lên, vẻ mặt giận dữ đỏ bừng. Giọng nói lớn tiếng vang lên nhắm thẳng vào Hàn Phi: “Chuyện đã đến nước này mà con còn dám lẻo mép!” Bước chân Hàn Vương An đi sát gần Hàn Phi, ánh mắt mang theo áp bức chằm chằm Hàn Phi: “Có tin quả nhân sẽ cho cả đời con không được ra khỏi lãnh cung không?”

Vậy mà khoé miệng Hàn Phi nhếch lên một nụ cười thoáng qua: “Nếu phụ vương thật sự vì chuyện này mà trách tội nhi thần thì e là cũng sẽ không triệu kiến nhi thần. Phụ vương tra rõ ngọn ngành những gì nhi thần có thể nghĩ đến. Chắc phụ vương đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ là mượn tay nhi thần để hoàn thành thôi! Nhưng để răn đe sự bướng bính của nhi thần nên mới giam nhi thần lại, thực sự là đã nghĩ cho nhi thần!” Nói đến đây Hàn Phi lập tức hành lễ gập người với Hàn Vương: “Nhi thần cảm tạ ân điển của phụ vương!”

Bàn tay ở sau lưng Hàn Vương An siết chặt lại. Dù hắn không có cách nào thích lời nói từ miệng Hàn Phi nhưng Hàn Phi hoàn toàn nói trúng những điểm yếu. Kể cả Hàn Vương An không có nghĩ nhiều như vậy nhưng chỉ cần dựa theo lý lẽ này, Hàn Vương Ạn khó mà phản đối những lời này. Hàn Phi dùng chính là thuận thế ép người khiến cho Hàn Vương khó không theo ý Hàn Phi mà đem Hàn Phi thả ra.

Đôi mắt Hàn Vương An cũng vì thế mà trở nên lạnh lùng hơn: “Con cũng thật biết dò đoán ý trên” Hắn quay người lại lạnh lùng nói: “Vậy có lẽ con cũng nghĩ được rằng, ta định ra lệnh cho con đích thân xử trí bọn phản tặc liên đới trong án kiện này!?”

“Ý phụ vương lẽ nào là...” Ngẩng đầu, Hàn Phi tò mò quan sát sự biểu lộ trên dung nhan của Hàn Vương An: “Hữu Tư Mã Lý Khai?”

Quay lưng đối với Hàn Phi, Hàn Vương An lạnh lùng lên tiếng nói: “Vốn là một kẻ đã chết, con hãy tiễn hắn một chặng đi!” Hàn Vương An tiếp tục đi về phía trước. Hắn để mặc Hàn Phi ở nơi đó trầm mặc trong đại điện.

Rời đi đại điện, tâm trạng Hàn Phi xuống dưới thật là cực thấp. Vẻ mặt Hàn Phi cũng theo đó trở nên u buồn không thôi. Lúc này một giọng nói vang lên đánh tỉnh Hàn Phi: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, phụ vương chẳng dễ dàng tha cho đệ như vậy.” Đầu ngẩng lên, Hàn Phi thấy được Hàn Vũ đứng đó đã chờ sẵn mình.

Hai tay buông lỏng, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Vũ nói: “Xem ra tứ ca đã sớm biết rồi!”

Nhìn thẳng về phía Hàn Phi, Hàn Vũ bình tĩnh đáp lại: “Sự tình do đệ mà ra đương nhien là phải do đệ kết thúc rồi!”

Hàn Phi vẫn hiên ngang đứng thẳng, mặt mũi toát ra vẻ bình tĩnh như nước lặng: “Đệ cũng chẳng phải không biết. Tứ ca! Huynh nhường công lao thu nạp dân chúng Bách Việt cho đệ. Giúp đệ thoát khỏi khốn cảnh, Hàn Phi cảm kích vô cùng. Chỉ là đệ...” Đầu Hàn Phi theo đó cúi xuống. Lúc này hắn đã không giữ được bình tĩnh mà trở nên buồn bã.

Trước vẻ mặt này, Hàn Vũ cũng biết rõ đáp lời: “Phá giải hung án Tư Mã, tróc nã phản tướng Lý Khai, chia sẻ ưu lo cùng phụ vương, đệ không những không có tội mà còn có đại công. Cửu đệ thông minh nhường này lẽ nào không nhìn thấu tầng nghĩa ấy?”

Hàn Phi vừa đi qua Hàn Vũ được vài bước thì hắn đã xoay người lại lần nữa đối diện với Hàn Vũ: “Đệ thân là Tư Khấu, cái đệ xem trọng chỉ có một chữ pháp. Nếu đệ vì lợi ích cá nhân mà bưng bít chân tướng thì thật sự...”

“Chân tướng được khơi lên từ đống bùn nhơ.” Hàn Vũ lạnh lùng châm chọc đối với Hàn Phi: “Nếu đệ không muốn làm bẩn giày của mình thì hà tất phải lội vào vũng nước đục này?”

“Nước tuy đục nhưng lại sâu hơn tưởng tượng!” Đôi mắt Hàn Phi nhíu lại, vẻ mặt nghiền ngẫm và suy tư.

“Quân tử bất lập nguy tường chi hạ!” Từng bước từng bước đi về phía Hàn Phi, Hàn Vũ nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Hàn Phi nhỏ giọng nhắc nhở: “Đệ cần phải có địa vị trong triều đình đã. Néu không, chân tướng chỉ có thể là một thứ xa xỉ!”

Đầu Hàn Phi vì thế mà cúi thấp: “Tứ ca dạy bảo rất phải!”

Hai người đi song hành với nhau nhưng Hàn Vũ đi ở phía trước Hàn Phi vài bước, Hàn Vũ hơi quay đầu liếc mắt nhìn về phía Hàn Phi: “Nếu đệ đã từng cầu học ở Tang Hải đương nhiên cũng biết sách kinh điển của Nho gia có viết. Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh.” Câu này có ý nghĩa là hơi cái đều hại thì chọn cái nào hại nhẹ hơn.

Hàn Phi lập tức nhíu mày nhìn về phía Hàn Vũ hỏi: “Vậy theo ý tứ ca thì sao?”

“Lão Cửu, đệ chớ hỏi ta!” Hàn Vũ khẽ nhếch khoẻ miệng đáp lời: “Trong cái trò chơi quyền lực này đối với một kẻ đặt cược mà nói, lựa chọn thế nào mới là mấu chốt của thắng bại. Đây là quyết định mà đệ phải ra.”

Một tay để bụng, một tay thả lỏng, Hàn Phi lâm vào suy nghĩ: “Ông ta đã có thể tránh được tai mắt của bấy nhiêu người. Nhiều năm sau đó chết đi sống lại đương nhiên có bản lĩnh của ông ta. Không giống như những tội phạm bình thường. Nếu ông ta không muốn tự hiện thân thì rất khó để tìm ra tung tích của ông ta.” Nói xong Hàn Phi đưa ngón chỏ gãi gãi khoé mắt.

“Ta biết lão Cửu đệ sẽ bối rối!” Hai tay đặt sau lưng, Hàn Vũ lạnh lùng nói: “Cho nên nếu đã giúp đệ một lần thì ta sẽ dứt khoát giúp đến cùng.”

Một người thanh niên lẳng lặng tiến tới. Một người thanh niên cao gầy với nước da sáng độ tuổi cũng chỉ tầm hai mươi bước tới. Mái tóc màu đen dài được búi cẩn thận và làn tóc rũ sau lưng. Bên ngoài mặc một chiếc áo dài màu xanh cụt tay. Bên trong mặc một chiếc áo màu đen có cổ áo, ông tay áo màu đen với những hoa văn đặc sắc. Hắn đi một chiếc dầy cao cổ. Khuôn mặt cũng có vài phần tuấn tiếu.

Bàn tay hắn chắp lại đối với hai người hành lễ: “Bẩm Tứ gia, tên nghịch tặc Lý Khai đã bị người đánh chết và mang tới nơi này!” Lời này nói ra làm cho ngay cả Hàn Phi cùng với Hàn Vũ cũng đều trở nên kinh ngạc không thôi.