Đạo Chu

Chương 352




Người thanh niên giap đấu với Long Ngạo Thiên là một người đô con. Dáng người cao hơn một trượng, hung ác, tàn bạo, ngoại hình kinh khủng, trời sinh quái lực, làn da cứng rắn như giáp trụ, đao kiếm bình thường không thể làm bị thương. Đầu hói nhưng không hoàn toàn có một chỏm trắng được búi ở sau. Khuôn mặt hơi xấu xí với cái mũi to và có những hình săm màu đỏ. Hắn để ngực trần và mặc một chiếc quần cộc màu vàng có đai lưng bằng sắt. Cổ đeo xích sắt và có dây buộc sắt buộc trụ quanh thân.

Thân thể Long Ngạo Thiên trực tiếp hơi nhún, bàn tay đẩy nhẹ, thân hình to con lập tức lui về phía sau. Người thiếu nữ thấy được thân hình nam nhân to con bị đẩy lui thì kinh ngạc mở to mắt. Không ai hiểu nàng hơn rằng tên to con có sức mạnh khủng bố như thế nào. Vậy mà hắn có thể bị người thanh niên tóc trắng này đẩy lui thì thực lực thanh niên tóc trắng thật đáng sợ.

Một âm thanh vang lên: “Thịt trở về với đất, khí trở về với trời, máu trở về với nước, gân trở về với núi, hơi trở hoá thành vong linh về hết giới u minh. Khởi” Âm thanh một chiếc gậy gỗ đánh mạnh lên mặt đất phát ra. Theo sau đó một đoàn ánh sáng lờ mờ xuất hiện.

Đôi mắt Long Ngạo Thiên nheo lại, chúng là một đám côn trùng màu xanh lan toả khắp nơi. Chúng trực tiếp tiến vào trong cơ thể những thi thể nằm ở trên mặt đất. Đó là một người thanh niên cầm trong tay một cây gậy dài. Trên cây gậy có gắn chiếc chuông cổ xưa phát ra từng tiếng đinh linh. Thân hình hắn cao nhưng hơi gầy với làn da tái nhợt. Bề ngoài mặc một chiếc áo choàng có mũ che đi phần khuôn mặt. Áo ngực hắn khá là chặt và để lộ bắp tay. Quanh cổ tay có găng tay che kín.

Ở một bên khác, một ông lão già nua với mái tóc trắng rối bù cùng với bộ râu rậm rạp kèm theo đó là quần áo rách nát đang đứng ở nơi đó. Phía dưới chân hắn là hàng trăm hàng nghìn các loại rắn khác nhau. Chúng đều hướng về phía Long Ngạo Thiên mà đi thở phì phì chiếc lưỡi màu đỏ.

Rắc, rắc... Chuyện kinh khủng xảy ra. Thân thể đám binh lính nằm ở dưới mặt đất bị một đám bọ màu xanh chui vào. Ngay lập tức đám binh lính này bắt đầu vặn vẹo thân thể và các khớp xương khiến cho chúng bắt đầu phát ra tiếng răng rắc. Từng khối thi thể đã chết của binh lính Hàn quốc từ từ đứng dậy.

“Gào...” Âm thanh gào rống từ những thi thể này phát ra. Khuôn mặt chúng vặn vẹo mà đôi mắt chúng có màu xanh lam như ma quỷ. Khi mà người nam nhân mặc áo choàng đưa gậy về phía trước. Giống như nhận được hiệu lệnh, đám thi quỷ điên cuồng gào rống lao về phía Long Ngạo Thiên.

Ngay sau đó một bầy rắn điên cuồng lao về phía Long Ngạo Thiên. Hàng trăm hàng nghìn con rắn bò lổm ngồm trong đám thây ma làm cho người ta trợn tròn mắt. Một cảm giác ghê rạn bao trùm những người ở đây. Ngay cả người nam nhân to con cùng với người thiếu nữ cũng lập tức lùi lại vì đợt thi triều và rắn độc này.

Nhìn bao xung quanh mình chằng chịt là thi thể và rắn độc, Long Ngạo Thiên mở rộng hai tay phả ra một hơi: “Ha...” Khi mà một thi thể lao về phía Long Ngạo Thiên thì hắn cũng đã tụ lực đẩy đủ. Bàn tay trực tiếp đẩy ra đánh thẳng ra một đòn.

Ngâm! Một tiếng rồng ngâm vang lên. Ngay sau đó con rồng lấy thân thể Long Ngạo Thiên làm trung tâm bắt đầu liên tục quay tròn vả mở rộng. Từng tiếng va chạm phát ra ghê rợn: phanh, phanh, phanh... Kèm theo đó là những thi thể và rắn độc bắn tung toé khắp nơi. Những thi thể va chạm vào những tảng đá và thân cây phát ra từng tiếng răng rắc do xương gẫy.

Bụi mù dần dần tản đi, đám người gốm một thiếu nữ và ba nam nhân sợ hãi nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Lúc này chỉ thấy Long Ngạo Thiên đưa lên vỗ vỗ tay nhè nhẹ một cái: “Khu Thi Ma, Bách Độc Vương, Vô Song Quỷ và Diễm Linh Cơ, các ngươi thực sự là quá yếu. Mười ba năm qua các ngươi mới đạt đến mức như thế này sao? Thật làm ta thất vọng!”

Tiếng nói Long Ngạo Thiên vừa kết thúc thì khuôn mặt Long Ngạo Thiên lập tức vặn vẹo biến hình thành một người thanh niên cực kỳ tuấn lãng. Đây vốn là khuôn mặt thật của Long Ngạo Thiên. Theo sau đó thì mắt hắn cũng biến đổi thành màu đỏ dưới mi mắt xuất hiện vảy giống như vảy rắn. Hai tay Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình ngạo nghễ nhìn về phía bốn người.

“Chủ nhân!” Bốn người không hẹn mà cùng hô lên một tiếng. Bốn người này không ai khác chính là bốn thuộc hạ trung thành nhất của Long Ngạo Thiên bao gồm Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ và Bách Độc Vương. Trong đó Diễm Linh Cơ càng là phi tử của hắn. Lúc hắn lập nàng làm phi tử thì lúc đó nàng mới sáu tuổi và đương nhiên còn chưa thành công.

“Trước đó rời đi nơi này trước đã!” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài liếc nhìn về phía xung quanh rồi nói: “Trên đường chúng ta nói chuyện!”

...

Ba người đi đằng sau Long Ngạo Thiên chỉ có Diễm Linh Cơ là dám đi song hành với Long Ngạo Thiên mà thôi. Lúc này nàng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên. Trong lòng thì thầm nghĩ: “Chủ nhẫn vẫn là tuấn tú như vậy. Mười ba năm qua, chủ nhân cũng không có một chút thay đổi!”

“Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!” Long Ngạo Thiên bình tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía đám người: “Các ngươi hẳn có rất nhiều điều muốn hỏi ta đúng không?”

“Chủ nhân, ngài đã sớm nhận ra chúng ta đúng không?” Diễm Linh Cơ lại là người đầu tiên mở miểng. Đôi mắt nàng khẽ liếc Long Ngạo Thiên, tuy nhiên nàng không quá dám đối mặt với Long Ngạo Thiên.

“Đúng vậy...” Long Ngạo Thiên gật đầu mỉm cười nói: “Ta đã sớm nhận ra được mọi người. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã nhận ra được nàng rồi, Diễm Linh Cơ!” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn nở nụ cười nói: “Chỉ là ta muốn kiểm tra thực lực mọi người mười ba năm qua mà thôi!”

“Chủ nhân...” Khu Thi Ma là người tiếp theo mở miệng: “Chúng ta để ngài thất vọng rồi!” Long Ngạo Thiên nghe được lời này cũng không có đáp trả coi như ngầm thừa nhận những lời Khu Thi Ma nói.

“Chủ nhân!?” Bách Độc Vương lúc này đã không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi: “Mười ba năm nay chủ nhân ở nơi nào. Chúng ta đã đi tìm chủ nhân ở nhiều nơi nhưng không có tin tức của chủ nhân. Mới gần đây chúng ta nhận được tin tức chủ nhân, chúng ta đã lập tức đến Hàn quốc.”

“Chuyện này kể ra thì rất dài dòng...” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên có chút âm u, hắn lạnh giọng lên tiếng nói: “Ta bị Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi nhốt vào đại lao mười ba năm.”

“Huyết Y Hầu...” Nghe được cái tên này, cả bốn người ở đây đều biến đổi sắc mặt. Ngay sau đó khuôn mặt bọn họ cũng trở nên âm trầm và lạnh lẽo. Huyết Y Hầu chính là kẻ đã tấn công và tiêu diệt vương thất Bách Việt. Hiện giờ càng là đem thái tử, chủ nhân bọn họ nhốt lại. Lúc này toàn bộ bọn họ đối với cái tên này lần nữa biến thành hận càng thêm hận.

“Tính...” Bàn tay Long Ngạo Thiên phất ra rồi quay ra nhìn về phía Diễm Linh Cơ nói: “Diễm Linh Cơ, mười ba năm không gặp. Nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi!”

“Chủ nhân...” Vẻ mặt Diễm Linh Cơ trở nên ngượng ngùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

“Đúng rồi!” Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng hỏi: “Các ngươi thể nào để Diễm Linh Cơ bị bắt! Nếu như ta không để ý đến tin tức của nàng e rằng nàng sẽ bị. Hừ....” Giọng nói Long Ngạo Thiện phát ra lạnh lùng. Sát khí bao phủ bốnngười khiến cho bốn người run rẩy. Trên trán bọn họ chảy ra đầy mồ hôi hột. Đặc biệt với ánh mắt màu đỏ rực kia, đám người không dám nhìn thẳng vào chỉ biết tránh né.

“Chủ nhân, xin đừng trách ba người bọn họ!” Diễm Linh Cơ lúc này vội vã lên tiếng đỡ lời: “Là ta nguyện ý ở lại cản đường quân lính Hàn quốc tranh thủ cho bọn họ thời cơ.”

Bách Độc Vương là lão già thành tinh trở nên khôn khéo vô cùng: “Lúc đến Hàn quốc, chúng ta gặp phải một đội binh mã Hàn quốc. Sau đó chúng ta nổi lên xung đột, Diễm Linh Cơ ở lại giúp chúng ta cản lại binh lính Hàn quốc. Trong bốn người chúng ta thì Diễm Linh Cơ phu nhân là người có thân thể tốt nhất nên lão nô....”

“Câm miệng đi...” Ánh mắt Long Ngạo Thiên rét lạnh nhìn về phía Bách Độc Vương. Thân mình lão già lập tức lui lại và đầu cúi xuống: “Tính... Nhiều năm như vậy cũng khổ cho các ngươi!” Bàn tay Long Ngạo Thiên phất ra một cái: “Trước đó chúng ta đến Tân Trịnh Hàn quốc đã. Ở nơi đó ta sẽ có sắp xếp cho các ngươi. Đến lúc đó, sẽ có nhiệm vụ cho các ngươi!”

“Vâng!” Ba người ngoan ngoãn gật đầu không có dám nhiều lời. Diễm Linh Cơ chỉ lẳng lặng đi bên cạnh Long Ngạo Thiên. Đôi mắt xinh đẹp của nàng thi thoảng chớp chớp len lén nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Hai má nàng hơi hiếm thấy phiếm hồng.