Đạo Chu

Chương 347




Lễ hội Vu Sơn nói về thần nữ và Tương Vương. Núi Vu Sơn, Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn. Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích. Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi: “Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ? “

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa: “Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.” 

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ thần nữ Vu Sơn. Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là một danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú "Cao Đường" để ghi lại sự tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn: “Tiên vương du Cao Đường. Đái nhi trú tầm. Mộng kiến nhất phu nhân viết:Vi Cao Đường chi khách, Văn quân du Cao Đường, Nguyện tiếm chẩm tịch, Vương nhận hạnh chi. Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương. Cao Khâu chi trở. Triệu vi hành vân. Mộ vi hành vũ.”

Theo Long Ngạo Thiên thấy chưa hẳn nàng thực sự là thần nữ. Nàng rất có thể là người luyện khí sí còn sót lại của nhân gian. Đối với luyện khí sĩ thì biến đổi hình dáng lẫn khuôn mặt quá dễ dàng. Ngay cả một số thuật pháp hiện nay cũng có thể nguỵ trang diện mạo của mình như âm dương gia chẳng hạn. Dựa theo những gì Long Ngạo Thiên suy luận rất có thể linh khí thiếu hụt, thần nữ khó tăng tiến tu vi mà chuyển qua thần đạo. Thần đạo nói đúng hơn là một loại tu luyện dùng tín ngưỡng lực nâng cao.

Tu tiên và tu thần đều có mặt trái và mặt tốt. Tu tiên với tuổi thọ lâu dài, thực lực mạnh nhưng phụ thuộc vào thiên địa linh khí. Tu thần không cần thiết thiên địa linh khí có thể sử dụng tín ngưỡng do người cung phụng gia tăng tu vi nhưng lại phụ thuộc vào tín ngưỡng. Một khi người không tín ngưỡng ngươi, ngươi có thể vì thế mà suy yếu có khi tẫn phế tu vi.

Thời gian mười ba năm đúng là trôi qua thật nhanh. Mới đây đó mà tiểu hồ ly đã trở thành Hồ mỹ nhân của Hàn Vương. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên không khỏi cảm thán thời gian trôi đi thực mau. Hắn nhớ đến thiếu nữ ngây ngô ngốc nghếch hồi nào đã trở nên chín chắn, thành thục hơn hẳn. Nàng không còn là một thiếu nữ nữa mà đã thành thiếu phụ.

Những ký ức thoáng qua, khi mà lần đầu tiên Long Ngạo Thiên tới nhà Hoả Vũ Công làm khách gặp hai tỷ muội họ Hồ rồi kết bạn với họ. Thời gian thực sự quá nhanh, nó thay đổi mọi thứ đến chóng mặt. Long Ngạo Thiên lại vì thế mà ngẩn ngơ cảm thán. Tiểu hổ ly, khi đó nàng rất giống Hông Liên không là Hồng liên rất giống tiểu hồ ly mới đúng. Long Ngạo Thiên coi nàng giống như muội muội của mình vậy. Mặc dù có chút khác biệt cảm xúc giống như là thích nhưng hắn biết hắn không hẳn là yêu nàng. Thời gian dài như vậy đối với Long Ngạo Thiên mà nói thì hắn cũng không biết còn có biết yêu hay không. Đơn giản hắn chỉ còn là chấp niệm đối với hai người thiếu nữ khác. Hai người thê tử kiếp trước của hắn. Bất kể hiện giờ tính cách các nàng, hình dáng các nàng ra sao thì Long Ngạo Thiên cũng yêu các nàng.

Đến lúc này, Long Ngạo Thiên hơi dùng ánh mắt nhìn về phía Hồng Liên. Lập tức Hồng Liên vì thế mà đỏ mặt. Nàng có chút tránh né ánh mắt Long Ngạo Thiên. Hai má nàng ửng đỏ giống như thoa phấn. Lúc này, Hồng Liên mở miệng lên tiếng nói: “ngươi... ngươi nhìn cái gì vậy! Ngươi còn nhìn nữ không sợ bản công chúa móc mắt ngươi ra sao?” Giọng nói khá yếu ớt làm gì có uy hiếp lực.

“Khụ, khụ...” Lúc này Hàn Vũ mới ho khan một cái. Long Ngạo Thiên mới giật mình tỉnh lại. Hắn cười cười đối với Hàn Vũ sau đó hơi gãi gãi sống mũi nhìn thoáng qua Hồng Liên. Ánh mắt đảo qua về phía dưới thấy được lễ hội Vu Sơn đã bắt đầu. Kịch cũng vì thế bắt đầu diễn ra. 

Thế giới này quả thực giải trí quá ít. Nếu như không phải Thiên Địa gia làm nhiều thứ ra giải trí thì thất quốc còn thiếu đi giải trí nữa. Đặc biệt diễn kịch từ đoàn Triệu quốc làm cho Long Ngạo Thiên không dám khen. Thế giới này vẫn còn thiên địa linh khí, người dù không tự chủ nhưng vẫn nhiều ít hấp thu linh khí nên nam thường thanh tú và nữ thường xinh đẹp. Không giống thế giới trước của hắn.

Chính vì vậy mà những nữ nhân ở nơi này đều phần lớn khá và xinh đẹp trở nên. Tất nhiên không tính những người mập. Hồng Liên công chúa cũng là người giảo giảo trong đoàn thiếu nữ. Nhưng nếu so sánh nàng với Hồ mỹ nhân thì vẫn còn kém đôi chút. Song nét đáng yêu của Hồng Liên không phải thiếu nữ nào cũng có. Có lẽ chính vì vậy mà Hàn Vương đã vô cùng yêu thích nàng. Long Ngạo Thiên có lẽ cũng vì tính cách và sự ngây thơ này mà để ý đến Hồng Liên. Cũng có thể là bị nhốt mười ba năm dùng đạo nhãn và đạo thư tính toán, hắn đã quá căng thẳng đầu óc rồi.

Diễn kịch do đoàn kịch Triệu quốc diễn cũng không tốt lắm nhưng ở nơi nghèo nàn giải trí này quả thực khó được. Đặc biệt những vũ công xinh đẹp cùng với trang phục bắt mắt quả thực làm cho người ta nhiều mắt nhìn xem. Đột nhiên đôi mắt Long Ngạo Thiên nhíu mày lại, hắn thấy được một người khá đặc biệt. Chính vì vậy mà Long Ngạo Thiên lập tức cúi đầu như suy ngẫm điều gì đó.

“Tứ ca...” Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ Long Ngạo Thiên. Hiện tại Hàn Phi đã cùng Hồ mỹ nhân đi cùng nhau. Họ tìm đến hai vị trí đã dành trước đó. Một ghế bên cạnh Hồng Liên, một ghế thì bên cạnh Hàn Vũ.

“Thế nào, đệ đã nói chuyện riêng với Hồ mỹ nhân xong rồi!?” Hàn Vũ mở miệng cười đối với Hàn Phi. Nụ cười thân thiện xuất hiện trên khuôn mặt Hàn Vũ. Con ngươi Hàn Vũ cũng theo đó nhanh chóng nhìn sang bên Hồ mỹ nhân nhẹ giọng nói: “Lão Cửu, đệ không làm Hồ mỹ nhân mất hứng đấy chứ?”

“Tứ ca, ta nào dám!” Hàn Phi vội vã cười trừ. Hắn nhìn về phía dưới đã thấy Triệu vũ bắt đầu diễn kich, một tay để bụng, một tay buông lỏng: “Đã bắt đầu diễn rồi sao!?” Hàn Phi nhẹ giọng nói chuyện.

“Lão Cửu...” Lập tức Hàn Vũ lên tiếng quở trách: “Còn không mời Hồ mỹ nhân an vị!”

“Hồ mỹ nhân mời ngồi!” Hàn Phi nghe được lời này cũng bừng tỉnh. Hắn vội vã hơi khom người hành lễ đồng thời tỏ ra cung kính chìa tay ra mời Hồ mỹ nhân tiến về phía chỗ ngồi bên cạnh Hàn Vũ. 

“Vậy mà ta tưởng Cửu công tử quên mất ta rồi!” Hồ mỹ nhân nhẹ giọng đưa tay trêu chọc. Thân mình nàng uyển chuyển đi về phía trước. Bàn tay hất nhẹ sau đó an toạ ngồi bên cạnh Hàn Vũ. Quả thực mỗi động tác Hồ mỹ nhân khá là ưu nhã và mang theo cả nét hấp dẫn mê người. Sau khi lớn lên, Hồ mỹ nhân quả thực trở thành một mỹ nhân, một vưu vật hấp dẫn nam tính. Đặc biệt khi thấy được Long Ngạo Thiên đang nhìn mình thì Hồ mỹ nhân chỉ cho hắn một nụ cười mê người rồi nàng xoay người nhìn về phía dưới bắt đầu xem diễn.

“Hừ...” Đột nhiên eo lại một lần nữa truyền lại cảm giác đau đớn. Long Ngạo Thiên quay ra thấy được Hồng Liên phụng phịu mặt, con mắt mở to nhìn về phía hắn. Ngón tay chỏ Long Ngạo Thiên đưa lên gãi gãi vào sống mũi mình. Hàn Phi và Trương Lương cũng hơi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn. Ngay cả Hàn Vũ và Hồ mỹ nhân đều như vậy. Đặc biệt là Hồ mỹ nhân nhìn lâu một chút Long Ngạo Thiên khi hắn đưa ngón tay gãi gãi sống mũi của mình.

Đoàn diễn kịch Triệu quốc liên kết giữa xướng kịch và ca hát cùng những điệu múa kết hợp trong đó. Dù không quá tính đặc sặc nhưng quả thực làm cho Long Ngạo Thiên thấy có tính thú vị riêng. Đặc biệt trong đó một người làm cho Long Ngạo Thiên rất chú ý. Nàng lại cùng với một đoàn người trong đám vũ cơ Triệu quốc.

Người thiếu nữ này cũng chỉ độ tuổi Lộng Ngọc và Hồng Liên. Bên ngoài nàng chiếc váy rộng làm tôn lên vẻ nhu lệ thướt tha của một thiếu nữ đang phát, và tiếp theo là gam màu lạnh của chiếc áo cũng phô diễn ra vẻ lãnh đạm, ôn nhu. Màu xanh, viền đồ trang sức pha lê xanh, trang trí hoa tuyết xung quanh tà váy, khuyên tai thủy tinh màu xanh, vòng cổ bạc nạm hồng ngọc, cánh tay, cổ tay đều có vật làm bằng bạc, thắt lưng tơ tằm màu lam được trang trí những bông tuyết, giày khiêu vũ thủy tinh màu lam. Trang sức thủy tinh, khuyên tai thủy tinh, vòng tay bạc, vạt váy lụa xanh đậm, trang sức chân bằng bạc, giày khiêu vũ thủy tinh màu lam. Toàn những thứ ấy khiến cho người thiếu nữ này trở nên nổi bật trong đoàn múa của Triệu quốc.

Điểm đặc biệt của người thiếu nữ này chính là khuôn mặt trắng nón cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt có thuỷ tinh màu lam và mái tóc dàu màu trắng hiếm thấy. Mái tóc nàng cũng có màu giống như Long Ngạo Thiên. Đôi môi không đỏ nhưng hồng hào và bóng loáng. Làn da trắng nõn đến hiếm thấy so với bất cứ ai như Hồ mỹ nhân cùng với Hồng Liên đều thắng nửa trù. Long Ngạo Thiên biết người thiếu nữ này là ai.

Người thiếu nữ này, nàng chính là Tuyết Nữ, một vũ cơ của Triệu gia. Nàng cũng là đồ đệ của chủ nhân đoàn kịch này. Đối với người thiếu nữ này, Long Ngạo Thiên thông qua dùng đạo nhãn quan sát tình thế thất quốc mà biết được. Điểm Long Ngạo Thiên chú ý ở đây đó chính là nàng có một quan hệ đặc biệt với Triệu gia, Triệu công tử của Triệu quốc, thái tử đương nhiệm hiện nay.

“...” Đột nhiên eo Long Ngạo Thiên truyền đến đau đớn làm cho hắn lại lần nữa nhăn mày lại.