Đạo Chu

Chương 335




“Ca ca...” Đột nhiên một âm thanh rơi vào trong tai hai người làm cho hai người giật mình. Họ thấy được một người thiếu nữ xinh đẹp. Hai tay nàng vắt sau lưng của mình, thân hình nhún nhún đồng thời khuôn mặt vui mừng nhìn về phía người thanh niên.

“Hồng Liên!” Hàn Phi thấy được người thiếu nữ này đi đến thì nở nụ cười mở miệng. Hắn hơi nghiêng đầu sủng nịnh người thiếu nữ: “Muội muội, muội làm sao ở nơi này thế này? Sao không ở trong vương cung của muội!?”

“Hồng Liên công chúa!” Người thiếu niên Trương Lương cực kỳ khách khí chắp tay hành lễ với người thiếu nữ. Dáng vẻ biểu hiện của người thiếu niên trông khá là kính cẩn.

“Ca ca, huynh còn dám nói muội...” Vẻ mặt người thiếu nữ mang theo ghét bỏ nhìn về phía Hàn Phi. Giọng nói nàng tràn đầy oán niệm cùng ánh mắt mang theo thương cảm trách móc: “Phụ vương cấm muội, không cho muội ra khỏi cung. Ca ca, huynh đó! Tại sao huynh không có đến chơi với muội. Muội sắp chán đến chết đây này! Nói, huynh có phải cả ngày chơi bời ở Tư Lan gì đó, quên mất muội rồi không!?”

“À...” Hàn Phi nghe thấy vậy hơi đưa tay lên đầu hàng: “Đâu có, muội muội, muội suy nghĩ nhiều rồi! Hơn nữa hôm trước ta không phải cũng đến chơi với muội rồi sao?”

Nghe được lời này thì khuôn mặt Hồng Liên tràn đầy buồn bã, nàng mở miệng nói: “Phụ vương không cho muội ra ngoại cung thăm ca. Ca ca, ca nói xem có phải phụ vương không thương Hồng Liên rồi nữa không? Ngay cả ca ca cũng như vậy nữa! Bỏ mặc Hồng Liên ở một mình trong cung, chán đến chết đi được!”

“Muội muội, sao phụ vương không thương muội chứ? Dù phụ vương không thương muội cũng còn có ca ca thương muội mà!” Vừa nói Hàn Phi vừa xoa đầu nhẹ Hồng Liên đồng thời vội vã nói: “Mấy ngày nay đúng là ta có việc. Ta đang vì vụ án quỷ binh cướp quân hưởng mà bận rộn, không có thời gian đến thăm muội. Lần này ta vào cung là để thăm muội. Không tin, muội hỏi Tử Phòng xem! Đúng không, Tử Phòng!”

Lúc này Trương Lương đưa tay che miệng của mình cười, đột nhiên Hồng Liên quay ngoắt đầu nhìn sang phía sau. Điều này làm cho Trương Lương giật bắn mình một cái. Hồng Liên kinh ngạc mở to mắt sau đó dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Trương Lương: “Hơ... Tiểu Lương Tử, huynh cũng cười nhạo ta à?”

“Hồng Liên công chúa...” Thân mình Trương Lương co rụt lại. Bàn tay năm ngón mở ra, hắn cố gắng tránh né ánh mắt Hồng Liên: “Ta đâu có...”

“Vừa rồi rõ ràng huynh có cười...” Ánh mắt Hồng Liên khó chịu, ngón tay chỉ về phía Trương Lương vặn hỏi: “Ta nói có đúng không?”

“Hồng Liên...” Thấy được Hồng Liên đem hai tay đặt sau lưng rướn người lên hất cằm đối với Trương Lương, Hàn Phi vội vã kéo tay của Hồng Liên nhẹ giọng nói: “muội đó! Không biết lớn nhỏ gì hết. Muội phải gọi là Tử Phòng ca ca, Tiểu Lương Tử là để cho muội gọi đấy à?”

“Muội cứ gọi đấy, Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử...” Vừa nói xong thì Hồng Liên bắt đầu xoay quanh Trương Lương liên tục gọi cái tên này. Tiểu Lương Tử đọc gần giống như tiểu nương tử có nghĩa là cách nam nhân thường gọi người vợ mình. Điều này làm cho Trương Lương vô cùng khó coi.

Trước sự đốt bức của Hồng Liên công chúa, Trương Lương lập tức vọt ra sau lưng Hàn Phi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hàn Phi: “Hàn huynh cứu đệ!”

Hồng Liên thấy vậy dẫm đôi chân hơi kiếng lên khiến cho thân mình có chút trở nên cao hơn. Ngón tay chỏ chỉ thẳng về phía Hàn Phi nói: “Huynh ấy đến thân mình còn khó giữ, chiếc dây chuyền lần trước ta tặng mà cũng làm mất. Tưởng mọi việc như vậy là xong chuyện đấy à? Muội chưa quên việc này đâu nhé!”

“Hà...” Hàn Phi thở ra một hơi thật dài nói: “Đệ tự cầu đa phúc đi!”

“Hihihi...” Đôi mắt Hồng Liên híp lại, nàng lúc này mới xoay người bỏ qua cho hai người: “Đã biết muội lợi hại rồi chứ?” Hai người Trương Lương và Hàn Phi nhìn về phía sau cười khổ một tiếng. Trương Lương và Hàn Phi song song đi cùng với Hồng Liên. Họ bắt đầu nghe Hồng Liên tố khổ mình phải ở trong cung buồn chán thế nào.

Hai tay theo thói quen bắt sau lưng mình, Hồng Liên vừa đi vừa đảo vai của mình. Đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên: “Ca ca, ngươi biết không? Ở trong cung chẳng có một ai chơi với ta cả. Chán đến chết rồi! Đâu có giống như ngoài cung đâu? Ở bên ngoài cung thú vị hơn nhiều!” Hàn Phi đành phải che mặt của mình thở dài ra một hơi. Lúc này, Hồng Liên không có nói tiếp làm cho Hàn Phi ngạc nhiên. Khi mà Hàn Phi mở mắt ra thì Hồng Liên nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, dạo này hắn thế nào rồi!?”

“Hắn!?” Hàn Phi chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn về phía Hồng Liên.

“Là... là tên Vô Vọng đó!” Hồng Liên chàn chờ một chút sau đó mở miệng nói: “Hắn có hay không nhắc đến ta!? Hắn còn có đến những nơi Tử Lan hiên gặp mắt mấy con hồ ly tinh gì đó nữa không? Tại sao ca ca, ca không dẫn hắn vào cùng!”

“A...” Hàn Phi nghe thế hơi ngẩn người sau đó gật gù nở nụ cười nói: “Long huynh... huynh ấy...” Nghe được nhừng lời này, tai Hồng Liên lập tức vểnh lên: “huynh ấy vẫn tốt. Thế nào, muội muội, ngươi quan tâm đến Long huynh sao?”

“Hừ...” Đôi môi Hồng Liên hơi mím lại, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại như muốn nhìn vào nơi bất định. Cằm nàng thì hất lên: “Ai thèm quan tâm gì hắn chứ?”

“Vậy sao!?” Hàn Phi lúc này không biết từ nơi nào lấy ra một tập giấy. Ở nơi đó có vẽ khá nhiều các loại tranh vẽ đồng thời có cả ảnh ở trong đó. Bất chợt một tiếng thở dài ra từ miệng Hàn Phi phát ra: “Thật đáng tiếc cho tấm chân tình của Long huynh đây! Muội muội, Long huynh nghe muội bị phụ vương cấm cung không có cách nào ra ngoài. Cả đêm hôm qua huynh ấy không ngủ vẽ thứ này cho muội để muội đọc cho đỡ buồn chán. Xem ra, muội không cần huynh đành...” Nói đến đây Hàn Phi lập tức thở ra một hơi dài cúi đầu nhìn về phía cuốn truyện tranh.

Vụt! Lập tức một bàn tay nhanh như chớp cướp lấy cuốn truyện tranh trong tay Hàn Phi. Nhanh đến mức độ Hàn Phi nhoáng cái đã thấy Hồng Liên đem nó ôm vào trong ngực mình. Hàn Phi mở to mắt nhìn về phía Hồng Liên hỏi: “Muội muội, ngươi không phải không quan tâm đến Long huynh sao? Vì cái gì...”

“Muội thích như vậy còn không được sao?” Hồng Liên chu đôi môi đỏ mọng trả lời bằng một câu trả ra làm sao. Bàn tay vẫn sờ lấy tập truyện tranh trong tay mình, đồng thời môi nàng hơi nhoẻn một cái nhưng sau đó nàng lại trở lại bình thường: “Hơn nữa, muội cũng đang chán chết trong cung đây. Thứ này, muội tạm chấp nhận nhận lấy cái thứ này.”

“Được rồi!” Hàn Phi mở miệng thở ra một hơi hài. Hắn bước đi song song cùng với Hồng Liên: “Để ta đưa muội về cung.”

“Hừ... không cần, ca ca!” Hồng Liên vậy mà lập tức phản bác: “Ca ca, ca không phải có công việc bận rộn sao? Quỷ binh kiếp gì đó còn không có phá sao? Muội có việc bận rồi. Không làm phiền ca ca nữa!” Vừa nói đến đây thì đôi chân Hồng Liên tăng nhanh. Chỉ không mấy chốc đã biến mất trước mắt hai người Hàn Phi và Trương Lương.

“Thật là...” Hàn Phi thấy được bộ dáng này của Hồng Liên thì lắc đầu thở dài ra một hơi. Hắn quay ra thấy được Trương Lương đang cười thích thú thì lập tức dùng ánh mắt nhìn Trương Lương trừng trừng. Lập tức Trương Lương hiểu chuyện im lặng không còn có nói bất cứ chuyện gì.

Ban ngày qua đi, màn đêm buông xuống. Vào bên đêm, Tử Lan hiên cũng lại một lần nữa trở nên sôi động hơn. Người qua người lại vô cùng tấp nập. Long Ngạo Thiên cực kỳ buồn bực lại một lần nữa bị Hàn Phi kéo tới Tử Lan hiên. Vẫn là quen thuộc với hình ảnh hai thiếu nữ ở bên ngoài chào hỏi hai người bọn họ.

Một người thiếu nữ xinh đẹp và quen thuộc. Mái tóc màu tím được bó cẩn thận, bên ngoài mặc bộ bó sát người màu tìm. Thân hình uyển chuyển từ trên thang lâu đang bước xuống dưới. Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên xoa xoa mắt của mình: “Ân, hình ảnh này quả thực có chút quen thuộc. Hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải? Sao mình cảm giác được giống như nó lại lần nữa lặp lại nhỉ?”

Róc rách, róc rách... Âm thanh nho nhỏ khi ly thuỷ tinh được rót đầy rượu vào bên trong. Tử Nữ đem chiếc bình rượu nhẹ nhàng đặt xuống phía dưới bàn. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía Hàn Phi rồi nói: “Công tử, ta nghe được vụ án quỷ binh cướp quân hưởng kết thúc! Thế Trương Khai Địa, ông ấy đã nuốt lời với công tử rồi đúng không?”

“Ân...” Hàn Phi đưa ly rượu lên miệng mình uống cạn sạch: “Điều này cũng không ngoài dự đoán của ta.”

“Công tử...” Tử Nữ nhẹ nhàng nói chuyện. Giọng nói nàng quả thực vô cùng ôn nhu và nhẹ nhàng: “Cũng là vì ông ta coi công tử như một mối nguy hiểm tiềm tàng. Không biết công tử lấy đâu ra tự tin là hai tờ giấy nhận tội của hai vị thân vương sao? Quân hưởng, công tử còn chưa tìm được đâu!”

“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi mỉm cười: “Lần này ta lại thêm một lần thắng nữa!”