Đạo Chu

Chương 330




Một thân ảnh màu tím uyển chuyển quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt hai người. Đôi chân thẳng dài trắng nõn di chuyển trên câu thàng, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển động lên. Một tay chạm trên tay vịn cầu thang, một bên dùng ánh mắt hứng thú tràn đầy đánh giá hai người. Vẻ mặt Long Ngạo Thiên lập tức kỳ quái hỏi: “Hàn huynh, cảnh này hình như chúng ta đã thấy ở đâu rồi thì phải?”

Hàn Phi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Song hắn chú ý nhiều hơn đó chính là Tử Nữ. Một tay Tử Nữ chống lên eo, nàng mở miệng hỏi: “Công tử, tiên sinh, hai người đúng là có nhã hứng. Không phải hai vị phải tiếp tục truy tra quỷ binh kiếp án hay sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến tìm cô nương vậy?” Vừa nói nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt khiêu khích: “Long tiên sinh không sợ Hồng Liên công chúa biết tiên sinh sẽ đến Tử Lan hiên sao?” 

“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi mỉm cười, một tay đặt bụng một tay chìa về phía trước mặt: “Phiền Tử Nữ cô nương nói với Vệ huynh. Hàn Phi có việc muốn cầu kiến Vệ huynh!”

“...” Tử Nữ khẽ kêu hô lên một tiếng. Ánh mắt liếc đưa tình đối với hai người nói: “Nếu như là Cửu công tử có thể cùng ta đi gặp Vệ Trang. Riêng về phần Long tiên sinh, ta không dám chắc Vệ Trang có muốn gặp Long tiên sinh không nữa!?” Nói xong nàng đã xoay người rời đi.

Hai người đi đến phòng của Vệ Trang. Khi cánh cửa mở ra thì Long Ngạo Thiên thấy được Vệ Trang đang ở trên bàn mở ra một cuốn giấy khá dài. Ở trong đó có viết những binh thư yếu lược. Dáng vẻ vô cùng cao ngạo. Ánh mắt Long Ngạo Thiên lập tức sáng lên chắp tay đối với với Vệ Trang nói: “Bức huynh, đã lâu không gặp! Một ngày không gặp Bức huynh, tại hạ cảm giác như đã qua ba thu. Thật sự làm cho tại hạ cơm ăn không ngon, trà uống không tốt, hàng đêm đều mất ngủ. Chỉ sớm ngày gặp được Bức huynh lãnh giáo phong thái của Bức huynh. Nề hà sự vụ quấn thân, tại hạ không thể khai thân đến gặp Bức huynh, quả thực vô cùng ái ngại.”

Tử Nữ lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Trong khi đó Hàn Phi thì kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt Hàn Phi. Hắn vội vã đỡ lời và cười: “Vệ Trang huynh đừng để ý. Long huynh, tính tính vốn vui vẻ dễ dàng trêu đùa ngươi khác. Huynh ấy chỉ muốn làm cho không khí ở nơi này tốt hơn một chút.” Dường như Hàn Phi cũng bắt đầu nhiễm cách nói của Long Ngạo Thiên.

Trong lòng Vệ Trang ầm ầm nổi sóng. Hắn muốn sông lên chém chết tên Long Ngạo Thiên không kiếp này. Tuy nhiên hắn không thể làm thế vì hắn đánh không lại Long Ngạo Thiên. Hiện giờ hắn lúc này chỉ có thể nắm tay cố gắng nhẫn nhịn. Hiện tại, Tử Nữ bắt đầu vì hai người rót lên một ly rượu thuỷ tinh, Vệ Trang nhẹ nhàng đưa lên chén rượu sau đó nhấp lấy một hơi: “Ngươi bảo sẽ chứng minh cho ta thấy nhưng ngươi vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ này. Thế nào, ngươi không giải quyết được vấn đề muốn tìm đến ta?”

“...” Hàn Phi nhẹ nhàng nâng lên ly thuỷ tinh, hắn vừa uống vừa không khách khí mở miệng nói: “Phi quả thực có việc cần nhớ đến Vệ Trang huynh! Nếu muốn hoàn thành việc này, Phi không thể không có sự giúp đỡ của Vệ Trang huynh!”

“Ngươi không phải có một người bên cạnh rồi sao?” Vệ Trạng mở miệng khẽ liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Đồng thời đầu hắn hơi gật gù, ánh mắt mang theo ý vị nhìn về phía Hàn Phi: “Hơn nữa, ta đã giúp ngươi một lần rồi. Lần này, ngươi phải tự dựa vào bản thân mình chứng minh cho ta, ngươi có đáng ta giúp ngươi hay không? Nếu cửa ải này mà cũng không qua nổi thì ngươi cũng chỉ như những hòn đá cản đường bị người diệt mà thôi!”

Nghe thấy vậy Hàn Phi lắc lắc đầu mỉm cười nói: “Vệ Trang huynh, thực sự ván này ta vốn đã thắng chắc rồi!” Từ trong lòng ngực Hàn Phi lấy ra hai tờ giấy. Ở hai ở giấy ấy có viết chữ hai vị thân vương khai nhận chi tiết của quỷ binh kiếp án. Đồng thời trên đó còn có dấu tay ấn của bọn họ. Bằng thứ này, Hàn Phi đã coi như chiến thắng lần quỷ binh kiếp án này. Hàn Phi mỉm cười nói: “Phi vốn đã chiến thắng trận đánh cược này. Chỉ là, ta muốn chiến thẳng đến đâu mà thôi! Chẳng lẽ Vệ Trang huynh không muốn biết ta chiến thắng đến mức nào sao?”

“Công tử...” Tử Nữ tràn đầy hứng thú nhìn về phía những lời khai từ miệng hai vị thân vương được ghi trên giấy bút. Dường như chính bọn họ thân viết làm cho Tử Nữ càng trở nên hứng thú hơn. Giọng nói nàng thực sự khá là điềm đạm: “E rằng lần này nhanh phá án như vậy là nhờ vào vị Long tiên sinh này đi? Ta nghe nói Thiên Địa giáo thần bí khôn lượng so sánh với Âm Dương gia cũng không kém chút nào!”

“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi mấp máy đôi môi khen ngợi: “quả nhiên thông minh vô cùng!”

Đôi mắt Tử Nữ hơi mị mị nhìn về phía Hàn Phi: “Công tử nịnh nọt vừa thôi!” Đồng thời nàng cũng tiếp tục châm chọc: “Công tử, lần này phá án cũng đâu phải do chính tay công tử đâu!”

“Ế...” Hàn Phi hơi khe kêu một tiếng. Bàn tay đặt ở bụng mình, một tay khác thì đưa ra, hắn nói với giọng không khách khí chút nào: “Tử Nữ cô nương, sức mạnh của mình ta vốn đã yêu ớt. Dù cho ta tự nhận mình là có vài phần hơn người nhưng ta cũng không thể chỉ dựa vào một mình mình theo đuổi mục đích. Long huynh vốn là bằng hữu của ta, ta có thể mượn sức mạnh của bằng hữu mình phá án cũng là việc đương nhiên. Điều này còn không phải chứng tỏ con mắt Hàn Phi rất biết nhìn người sao?”

“Công tử nói cũng đúng!” Tử Nữ nhẹ giọng gật đầu, nàng mở miệng lên tiếng hỏi: “Vậy Công tử đã phá được quỷ binh kiếp án không biết vì sao còn tiếp tục muốn nhờ Vệ Trang đây? Chẳng lẽ Công tử có dự định mưu cầu xa hơn?”

“Tử Nữ cô nương quả thật rất thông minh!” Hàn Phi lập tức lại lần nữa mở miệng khen ngợi: “Hiện giờ hai vị vương thúc đã bị Hàn Phi bắt giam vào ngục. Thời gian này cũng là thời gian hai vị vương thúc gặp nguy hiểm nhất. Cho dù ta có để người canh giữ cẩn mật ngục giam cũng khó lòng mà đảm bảo hai vị vương thúc an toàn. Chính vì vậy mà ta muốn mời Tử Nữ cô nương và Vệ Trang huynh giúp ta một tay bắt được người ám sát hai vị vương thúc, đến lúc đó chúng ta lại có thêm một lợi thế để đối phó Cơ Vô Dạ.”

“Công Tử...” Tử Nữ lại nhẹ giọng nói: “Không phải bên người Công tử vẫn có một đại cao thủ ở bên người sao? Đâu cần đến hai người chúng ta.”

Vậy mà chưa để cho Hàn Phi trả lời, Long Ngạo Thiên phẩy phẩy tay mở miệng nói: “Tử Nữ cô nương có chút không biết rồi. Ta vẫn phải bảo vệ Hàn Phi, nếu không ta thực sự sợ Cơ Vô Dạ, hắn sẽ bí quá hoá liều. Trực tiếp liều mạng lao lên cho Hàn huynh một chém. Lúc đó thì ô hô a tai, Hàn huynh chẳng thể ở nơi này uống rượu nữa cũng chẳng thể ở nơi này mà tán tỉnh Tử Nữ cô nương nữa.” 

“Long tiên sinh...” Tử Nữ liếc mắt trắng về phía Long Ngạo Thiên: “Vốn nghe công tử nói Long Tiên sinh là người không đứng đắn. Xem ra lời cửu công tử nói không giả a!” Hàn Phi vốn nghe Long Ngạo Thiên nói thế thì chỉ cảm giác trán đầy mồ hôi hột cười khổ một tiếng. Sau nghe đến Tử Nữ nói tiếp, sắc mặt Hàn Phi càng không tốt.

“Được rồi, được rồi!” Hàn Phi vội vã đỡ lời, hắn nâng lên chén rượu của mình rồi uống cạn sạch: “Tất cả đều là lỗi lầm của ta, ta tự phạt một chén với Tử Nữ cô nương và Long huynh!” Vừa uống xong thì hắn liếc mắt nhìn về phía Tử Nữ cô nương và Vệ Trang nói: “Vệ Tranh huynh, Tử Nữ cô nương, hai vị còn chưa cho ta biết được quyết định của hai vị đây!?”

“Hừ...” Vệ Trang ngay lập tức đứng giậy. Hắn đứng dậy trực tiếp đi về phía trước. Vừa uống xong chén rượu, Vệ Trang trực tiếp ném thẳng về phía sau lưng. Mục tiêu hiển nhiên nhắm ngay về phía Long Ngạo Thiên. Tốc độ chiếc ly mang theo tốc độ cùng nội lực cực kỳ hùng hồn.

Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên nhẹ nhàng đỡ lấy chén rượu. Vậy mà chiếc ly hoàn hảo không có chút bị phá nát nào. Điều này làm cho người ta có cảm giác kinh hãi về khả năng khống chế của Long Ngạo Thiên. Vệ Trang hơi liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo thiên sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ mang theo thanh kiếm sa sỉ đi ra bên ngoài.

“Hà...” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi thật dài: “Bức huynh hôm nay làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à! Ngay cả ly thuỷ tinh xinh đẹp này cũng không tha!” Vừa nói đến đây, Long Ngạo Thiên lắc lắc ly rượu nói: “Trang bức thì cũng có độ thôi chứ?” Đột nhiên hai người nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt kỳ quái.

Hàn Phi mở miệng hỏi lại: “Long huynh, trang bức... huynh nói lời này có ý nghĩa gì?”

“Hà...” Long Ngạo Thiên lại thở ra một hơi dài, ánh mắt quét về phía hai người đồng thời cằm hắn hơi hất lên cười: “Tử Nữ cô nương và Hàn huynh không rõ sao? Trang bức được ghép bởi hai từ trang và bức. Trang ở đây có nghĩa là giả trang hoặc giả bộ làm người nào đó. Bức chính là bức cách giống như bức cách của cao nhân, các vị thánh nhân, các đại hiền. Trang bức có nghĩa làm bộ làm tịch sao giống như các vị đại sư, các vị cao nhân. Dù thua nhưng chúng ta vẫn phải trang bức với đổi thủ. Kể cả khi bị đối phương đánh cho sưng đầu, bể trán, đánh cho thành thái giám, đánh cho thành thịt nát có khi tan xương nát thịt. Chỉ cần chúng ta từ bỏ trang bức có lẽ sống sót an toàn nhưng vì trang bức chúng ta đến chết cũng phải trang. Đây gọi là trang bức. Bức huynh, ta nhìn không sai! Huynh ấy chính là người như vậy. Chính là cao nhân trang bức mà ta hằng mong muốn đạt đến cảnh giới như vậy. Vì trang bức mà sống, vì trang bức mà chết. Chỉ vì trang bức là duy nhất chân lý trên đời này!”

“...” Hàn Phi và Tử Nữ hoàn toàn cạn lời vì những gì Long Ngạo Thiên đã nói.