Đạo Chu

Chương 302




Đột nhiên khung cảnh thay đổi đồng thời một lão già xuất hiện trước mặt Senju Tsunade. Ngay lập tức nó làm cho nàng đề phòng nhìn về phía lão nhân này. Thân thể nàng hơi làm ra thế phỏng thủ đối với lão già: “Ông là ai?”

Trong khi mở miệng thì Senju Tsunade cũng quan sát ông lão. Đó là một lão ông cao lớn với nước da nhợt nhạt. Mặt ông có nhiều nếp nhăn sâu cùng đường hàm dưới khỏe khoắn. Ông sở hữu mái tóc tỉa nhọn màu nâu nhạt, dài đến vai và tết một bên tóc mai dài đến cằm ở trước tai trái. Bàn tay đang vuốt nhẹ chòm râu dê khá dài. Ở giữa trán có một biểu tượng tròn màu đỏ nom giống như Rinnegan ở giữa hai chiếc sừng trên trán. Bên ngoài mặc chiếc áo kimono dài màu trắng, có sáu họa tiết câu ngọc màu đen xung quang phần cổ cao, bên dưới là một sợi dây chuyền cũng có mặt đá với họa tiết giống hệt. Phía sau lưng áo kimono là một biểu tượng Rinnegan lớn màu đen, với chín họa tiết câu ngọc xếp thành hàng ba ngay dưới nó.

“Cô nhóc...” Ông lão mở miệng nhìn về phía Senju Tsunade rồi cười nói: “Chính ta là người đã đem cô kéo ra từ giấc mộng ảo Tsukyomi vĩnh cửu và đưa cô vào nơi này?”

Lúc này, Senju Tsunade vẫn đề phòng nhìn về phía ông lão. Nàng sực nhớ được quả thực mình giống như trúng ảo thuật. Song loại ảo thuật đó quá lợi hại: “Tsukuyomi vĩnh cửu là một loại ảo thuật sao? Còn nữa, nơi này là nơi nào? Đôi mắt đó là...”

“Cô bé, cô hỏi nhiều thật đấy!” Ông lão mở miệng nói chuyện tiếp: “Với việc cô bé ở nơi này thì câu hỏi đó cũng đúng lẽ thôi! Dù ta lo lắng rằng nếu ta nói tên mình ra thì sẽ làm ảnh hưởng đến quan điểm của cô bé sau này cũng như những người trước đây đã từng gặp được ta.” Hai bàn tay đặt ở trên đùi, ông lão nói: “Ta là kẻ sáng tạo hoà bình, luật lệ và trật tự. Kẻ được biết tới với cái tên Hagoromo. Phản ứng cô nhóc...”

“Đó là Rinnegan, đúng không?” Senju Tsunade lúc này mở miệng hỏi lại.

“Cô nhóc cũng chú ý rồi hay sao?” Ông lão lại từ tốn tiếp tục câu chuyện: “Nếu nhìn bản thân được bằng con mắt ấy hẳn đã hiểu được thế sự rồi. Cô nhóc không còn ở trong giấc mộng Tsukuyomi nữa. Nơi này chính là ở trong tâm trí ở sâu trong linh hồn cô nhóc. Có lẽ cô nhóc có rất nhiều câu hỏi nhưng lúc này thì nên ngồi yên một chỗ, ta sẽ...”

Đột nhiên Senju Tsunade cắt đứt ông lão. Hai tay nàng lập tức ôm lấy eo của mình sau đó lớn tiếng nói: “Ông lão, thế đến tột cùng ông muốn nói cái gì. Ông có thể nói ngắn gọn được không?”

“Ta là kẻ lập dị! Thời của ta đã qua được bao nhiêu năm... Văn hoá phong tục thay đổi... tập quán đạo đức thay đổi...” Đôi môi nhợt nhạt của lão tiếp tục mấp máy: “Là kẻ đi xuyên nhường ấy thời gian đến gặp cô bé... ta không thể không khác biệt trong cách nói được. Dù rằng thích nghi với văn hoá mới thì ta có lẽ cũng làm được...”

Trên trán gân xanh Senju Tsunade đã nổi lên, nàng có chút giận dữ. Tuy nhiên nàng cố nén giận song gân xanh lại bán đứng nàng. Tsunade tiếp tục hỏi lại: “Vậy cụ thể ông lão, ông muốn nói cái gì vậy!?”

“Một từ mênh mông biển nghĩa...” Ông lão vậy mà vẫn tiếp tục nói: “Khác biệt giữa hai ta làm ý nghĩa của chúng thất lạc đi đâu. Được... vậy ta sẽ cố gắng nói thật đơn giản để cho cô nhóc thấm hết ngữa nghĩa đây!”

“Ông lão này từ trên trời rơi xuống hả?” Senju Tsunade thầm nghĩ trong lòng nhưng nàng không có nói ra: “Vậy đến cùng ông muốn nói gì vậy?” 

“Hừm... từ trên trời rơi xuống hả?” Vậy mà lão già giường như đọc được ý nghĩ trong lòng Senju Tsunade lập tức mở miệng nói: “Thật ra cũng là có nghĩa đó.” Lập tức cả người Senju Tsunade chết đứng lại, nàng nghe ông lão nói: “Trước giờ ta không nghĩ là chỉ nói ra mà cũng khó thế này đâu...”

“Ông lão lẩm cẩm này...” Trong lòng Senju Tsunade nổi lên ý nghĩ này. Senju Tsunade đã sắp tức giận muốn nổi điên rồi song nàng vẫn bình tĩnh nói: “Ông nói một cách bình thường cho cháu nghe được không?”

“Nói lão già đây lẩm cẩm thì có hơi quá đó!” Ông lão mở miệng phàn nàng. Song chính cách nói này càng nhận định ông lão là một kẻ biến thái. Ông lão mở miệng nói: “Lão già ta không phải một kẻ biến thái. Để ta nói chuyện một cách bình thường nhé. Ta là gã thầy tu giờ chỉ là chakra thuần tuý và du hành thông qua thời không để truyền nhẫn giáo mà thôi!” Tin tức tiếp theo làm cho Senju Tsunade chết đứng: “Tên đầy đủ ta là Ootsutsuki Hagoromo là kẻ khai sinh ra nhẫn giáo còn được biết đến với cái tên Lục Đạo Tiên Nhân.”

“Lục Đạo Tiên Nhân, người sáng tạo ra nhẫn thuật...” Vẻ mặt Senju Tsunade kỳ quái nhìn về phía ông lão và hỏi lại: “Không phải Lục Đạo Tiên Nhân chỉ là truyền thuyết thôi sao?”

“Ta có hai điều đính chính...” Ông lão cầm một cây gậy đen xì gọ mạnh trên mặt đất. Mặt đất bao phủ một lớp nước mỏng và nước xuất hiện gợn sóng theo cái gõ của ông lão. Đồng thời ông cũng không quên nói: “Ta thực sự đã từng tồn tại và thứ ta dạy mọi người là nhẫn giáo nhằm tạo ra hy vọng mà không phải nhẫn thuật là thứ kích động chiến tranh!”

“Đây là...” Đột nhiên một người thanh niên có mái tóc màu nâu được quấn băng vải trắng lên đầu.Hắn có tóc mai dài cùng mặc bên ngoài một chiếc áo kimono màu trắng. Quanh cổ áo có những viên câu ngọc màu đen. Senju Tsunade nghe được ông lão nói: “Cô nhóc... hậu duệ của con trai Ashura của ta!”

“Ashura...” Senju Tsunade nhăn mày lại. Hai tay ôm ngực làm bộ ngực cao vút nàng hơi vểnh lên. Vẻ mặt nàng tò mò hỏi: “tổ tiên của tôi. Ông lão muốn nói Ashura là tổ tiên tộc Senju!?”

“Đúng vậy...” Ông lão Lục Đạo Tiên Nhân không ngần ngại mà gật đầu, hắn bình tĩnh nói: “Đó là lý do mà ta mang cô nhóc đến nơi này. Nên hãy nghe ta nói chuyện đây... Chuyện này phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu từ mẹ ta cùng với những con trai của ta...”

Một người nữ nhân xinh đẹp hiện lên trong mắt Senju Tsunade. Nhìn xuống mặt nước Senju Tsunade thấy được một người phụ nự với mái tóc màu trắng dài. Trên đầu nàng mọc hai xứng, giữa trán có một con mắt đang khép lại. Nàng có hàng lông mày giống như một chấm tròn, nó làm cho Tsunade liên tưởng tến tộc Kaguya. Song điều mà nàng chú ý nhất đó chính là con mắt của nữ nhân này làm cho Tsunade bật thốt lên: “Byakugan!”

Ông lão gật đầu nói: “Đúng vậy, bà ấy không chỉ có Byakugan mà còn có cả Rinnegan. Mẹ ta, tên bà ấy là Ootsutsuki Kaguya từ một nơi xa xôi đến nơi này. Bà đến thế giới này để hái quả của thần mộc. Có lẽ cô nhóc chưa từng ra mắt thần mộc...” Chiếc gậy gõ xuống, hình ảnh cây thần hiện ra dưới mặt nước, ông lão tiếp tục nói: “Bà đến lấy quả chakra với năng lực từ quả chakra, bà đã thống trị đất nước này!”

“Đó là nguồn gốc chakra sao?” Senju Tsunade mở miệng lên tiếng hỏi lại: “Bà ấy đến từ đâu vậy!?”

“Bà đến từ đâu không quan trọng...” Ông lão vẫn tiếp tục câu chuyện: “Mẹ ta rất mạnh và mạnh hơn bất cứ ai. Bà là người đầu tiên sở hữu chakra ở trên thế giới này. Người đời gọi bà là thần và là quỷ. Họ thờ phụng bà trong sợ hãi...” Cảnh vật chuyển đổi với một nữ nhân và hai đứa bé mới sinh: “Sau đó bà sinh hạ hai đứa con, một trong hai đứa đó là ta.”

“Byakugan!” Nhìn được người thứ hai sở hữu Byakugan, Senju Tsunade mở miệng lẩm bẩm: “Vậy Byakugan được truyền thừa từ em trai Lục Đạo!”

“Để chuộc lại lỗi lầm của người mẹ. Bọn ta chiến đấu với hiện thân của thần mộc là thập vĩ và phong ấn nó vào trong cơ thể mình. Thần mộc điên cuồng quấy phá hòng giành lại quả chakra đã bị đánh cắp. Sau này ta cũng có hai đứa con. Đứa lớn tên Indra và đứa bé Ashura. Ta đã truyền nhẫn giáo cho cả hai đứa chúng...” Khung cảnh biến ảo thành một người nam nhân đang dạy dỗ hai đứa nhóc: “Có điều chúng quá khác biệt. Một đứa được di truyền chakra của ta còn đứa kia thì không. Khác biệt di truyền ấy đã tạo ra khoảng cách không cùng giữa hai đứa bọn chúng?”

“Thiên tài và kẻ ngốc!?” Senju Tsunade mở miệng nói.

“Đúng như ngươi nói...” Ông lão gật đầu nói, hình ảnh chuyển biến thành hai người thanh niên: “Đứa phi phàm là thằng anh Indra còn đứa vô dụng là thằng em Ashura!”

“Sharingan...” Thấy được người anh trai Indra có được Sharingan, Senju Tsunade bật thốt lên: “Ông không định nói hậu duệ em trai là Senju còn hậu duệ anh trai là Uchiha đấy chứ?”

“Đúng như cô bé nói vậy!” Ông lão gật đầu rồi vẫn tiếp tục câu chuyện của mình: “Indra và Ashura có những bước đường khác nhau. Khi sinh ra Indra đã có được con mắt mạnh mẽ và thiên phú chiến đấu cực cao. Nó là một thiên tài. Với sức mạnh của mình, nó làm mọi thứ và nó hiểu được khác biệt của mình với những người phàm. Chính điều đó nó tin rằng có sức mạnh đó thì làm gì cũng được.”

“Ngược lại thằng em Ashura thì từ nhỏ đã chẳng làm gì ra hồn. Không có kẻ khác giúp một tay thì nó chẳng làm nên trò gì. Để mạnh được như anh nó thì nó phải nỗ lực phi thường và cả hỗ trợ của những người xung quanh nữa. Và rồi những năm tháng rèn luyện đã khiến chakra trong người nó bùng nổ để nó đạt được sức mạnh ngang ngửa với anh trai nó.”

“Tiên nhân thể!” Senju Tsunade tò mò hỏi.

Ông lão chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Nó cũng hiểu rằng sự giúp đỡ của bạn bè và lý do cho sức mạnh ấy. Nó hiểu được sự quan tâm đến những kẻ khác. Nó cho rằng với tình yêu thì sẽ có thể có mọi thứ. Xem cách Ashura sống, ta đã nhận ra một cơ may mới. Ta chia sức mạnh thập vĩ trong ta ra và đặt tên cho từng phần một. Ta tin rằng mối dây hợp tác là nơi ta nên đặt sức mạnh vào!”

Hình ảnh chuyển đổi trong mắt Senju Tsunade làm cho nàng lần nữa kinh ngạc: “Đó là nguồn gốc sự ra đời vĩ thú sao?” Một tiếng thở dài từ miệng Senju Tsunade phát ra.