Đạo Chu

Chương 297




Khung cảnh hoang tàn, một trận đấu không mang theo gay cấn cũng chẳng mang theo kịch liệt. Sức mạnh hoàn toàn nghiêng về phía Uchiha Madara. Hiện tại, đôi mắt Rinnegan của Uchiha Madara nghiêng mắt đảo qua chiến trường tràn ngập tàn phá. Xác những ninja nằm la liệt ở xung quanh.

“Anh Zabuza...” Một người thiếu nữ nằm ở dưới mặt đất, quần áo nàng rách rưới và những vết lỏng màu tím đen chảy ra bên ngoài. Thân hình nàng cố gắng di chuyển về phía trước, cánh tay hướng về phía người thanh niên như muốn bắt lấy cái gì đó. Song thân thể bị thương của nàng lại không có giúp được nàng. Ở trên cơ thể nàng còn cắm những thanh sắt màu đen khiến cho nàng không có cách nào di chuyển. Đôi mắt nàng mang theo tuyệt vọng nhìn về phía trước.

“Cơ thể hai người này giống như sử dụng một loại cấm thuật nào đó tạo nên. Giống như cấm thuật làng Thác Nước sao?” Trong lòng Uchiha Madara thầm nghĩ song bước chân hắn cũng không chậm. Hắn bước về phía người thanh niên đang nằm vật ở trên mặt đất. Bản thân Zabuza cũng lâm vào hôn mê. Trên người Zabuza cũng cắm vài thanh sắt màu đen. Đã sát gần Zabuza, Uchiha Madara vươn bàn tay ra hơi cúi xuống thì đột nhiên hắn cảm giác được cánh tay cứng lại: “Ân...”

Đầu hắn quay ra thấy được Yakushi Kabuto cười dùng tay kết ấn. Hắn dùng ấn kết này điều khiển Uchiha Madara. Đồng thời miệng hắn phát ra âm thanh cười thích thú: “Hihihi... Việc còn lại hãy giao cho tôi ngài Madara. Con mắt Rinnegan đó lý nên thuộc về ngươi!?”

“Thuộc về ngươi... xem ra ngươi nhầm lẫn điều gì đó!?” Đột nhiên Uchiha Madara dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Yakushi Kabuto: “Một con chuột nhắt như ngươi chỉ biết đứng sau lưng ta xứng đáng có được con mắt đó sao?”

“Nga...” Miệng Yakushi Kabuto xuất hiện nụ cười quỷ dị. Giọng nói hắn giống như mang theo vài phần châm chọc: “Ngài Madara, có lẽ con mắt đó trước kia thuộc về ngài. Có lẽ là thế... nhưng hiện giờ nó đã thuộc về ta rồi! Cảm ơn ngài Madara, ngài có thể trở lại rồi!”

“Thuộc về ngươi... ai bảo ngươi như thế!?” Con mắt Rinnegan Uchiha Madara nhìn về phía Yakushi Kabuto. Đột nhiên Yakushi Kabuto cảm giác được có cái gì đó không ổn. Con mắt Uchiha Madara mang theo coi thường nhìn về phía Yakushi Kabuto rồi nói: “Thằng nhóc, để ta nói cho ngươi biết một điều. Cấm thuật này có một nhược điểm chí mạng. Nếu vong linh được triệu hồi từ tịnh giới biết được phong ấn thì người đó có thể cắt được ràng buộc từ thuật này. Đó là trường hợp tồi tệ nhất nếu để xay ra chuyện đó. Một thân thể bất tử, nguồn chakra vô tận và không hề bị khống chế hay kiểm soát.”

Con mắt Yakushi Kabuto lập tức mở to vì kinh hãi. Vẻ hoảng hốt đã xuất hiện ở trên mặt của hắn. Ngay lập tức hắn kết ấn với tốc độ cực nhanh. Song Uchiha Madara lại có thể kháng cự được khả năng khống chế hắn trong phút chốc. Chỉ trong phút chốc ấy Madara đã làm được điều hắn muốn.

“Nhóc con, để ta nói cho ngươi biết một lời khuyên...” Hai tay Uchiha Madara kết ấn nhanh như gió: “Đừng khinh suất động tới các cấm thuật!” Bàn tay hắn vỗ mạnh lên mặt đất: “Uế thổ chuyển sinh: Giải!”

“Không thể nào!” Giọng nói run rẩy từ miệng Yakushi Kabuto phát ra. Ánh sáng loé lên từ người Uchiha Madara khi ánh sáng tắt thì Uchiha Madara cũng đứng đó. Yakushi Kabuto cũng cảm nhận được liên hệ giữa mình cùng Uchiha Madara hoàn toàn cắt đứt. Cánh tay Yakushi Kabuto từ từ để xuống cùng với trên má hắn đã xuất hiện mồ hôi hột.

“Ngươi không nên uế thổ chuyển sinh ra ta với thực lực toàn thịnh như vậy!” Uchiha Madara ôm ngực ngạo nghễ. Cái nhìn hắn mang theo coi thường nhìn về phía Yakushi Kabuto. Dường như cái nhìn này mang theo miệt thị như đang nhìn một con sâu kiến không hơn. Giọng nói Madara vang lên mang theo vài phần cao ngạo: “Bồn toạ không phải hạng để cho bất kỳ loại nhẫn thuật nào bó buộc mình.”

Ngay lập tức Yakushi Kabuto lập tức há miệng phun ra một con rồng hư ảo. Nó màu tím trực tiếp mang theo một viên ngọc bay về phía trước. Lại một lần nữa ánh sáng chói loà phát ra kèm theo đó là âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Nhân cơ hội như vậy, thân thể Kabuto uyển chuyển như một con rắn vọt thẳng về phía thân thể Zabuza. 

Phanh! Một bàn tay khổng lồ màu xanh lam trực tiếp chặn ngang Yakushi Kabuto. Đồng thời bàn tay khổng lồ này trực tiếp vươn tay ra bắt lấy Zabuza đang trong tình trạng hôn mê. Rõ ràng thời cơ đã mất, Yakushi Kabuto lập tức lùi lại sau đó vọt thẳng về hướng biến rộng.

Nhìn thấy được Yakushi Kabuto bỏ chạy và ánh sáng cũng dần biến mất, Uchiha Madara hướng nhìn về phía hướng Kabuto bỏ chạy. Ở trong mắt Madara mang theo coi khinh không chút nào che dấu. Song hiện giờ hắn cần chú ý đó chính là Zabuza. Rõ ràng rằng Zabuza đã có thể khống chế hoàn mỹ con mắt Rinnegan này.

Cơ thể Madara được bao bọc trong một lớp xương màu xanh lam và mọc ra một cánh tay xương từ khung xương to lớn ấy. Bàn tay Susanoo đem cơ thể Zabuza đặt trước khung xương và trước mặt Madara. Khi thân mình Zabuza kề sát Uchiha Madara thì hắn đưa bàn tay đặt lên Madara. Một đám chất lỏng hay dung dịch màu đen bắt đầu lan tràn lên cơ thể Zabuza. Nó đem cơ thể Zabuza chiếm cứ một nửa thân mình.

Dưới đám ý chí màu đen của Madara, cơ thể Zabuza không tự chủ và bắt đầu chuyển động. Hai cánh tay bắt đầu đưa lên kết những ấn khá từ từ. Sau đó âm thanh trầm thấp từ ý chí màu đen cùng với miệng Uchiha Madara phát ra: “Ngoại Đạo: Luân Hồi Thiên Sinh Thuật!”

Con mắt Rinnegan của Zabuza đột nhiên mở ra. Sau đó ánh sáng loé lên và điều kỳ quái xảy ra. Cơ thể Zabuza bắt đầu trắng bệch và như có dấu hiệu khô héo. Làn da trắng nõn Zabuza cũng trở nên nhăn nheo và mái tóc thì bắt đầu xám trắng. Trong khi đó thì cơ thể Madara hoàn toàn khác biệt. Thân thể Madara bắt đầu giống như bốc ra khói trắng. Từng miếng giấy giống như vụn vặt rơi khỏi cơ thể hắn.

Ngay cả con mắt Rinnegan cũng bắt đầu biến thành những mảnh vụn rơi xuống đất. Không có Rinnegan, Uchiha Madara cũng vì thế mà nhắm chặt mắt của mình lại. Miệng hắn cực kỳ phấn khích phát ra âm thanh: “Đây chính là hương vị khi sống lại sao? Thật tuyệt quá, hahaha... Mọi thứ không có giống như kế hoạch có sao chứ? Chỉ cần ta có thể sống lại là được! Ngươi đã vô dụng rồi!”

Phịch! Thân thể Zabuza bị Madara trực tiếp ném bay. Lúc này Zabuza cũng đã tuyệt khí bỏ mình. Tiếng hét thảm thiết từ miệng Yuki Haku phát ra: “Anh Zabuza...” Tiếng thét thiếu nữ mang theo thê lương và thống khổ. Con mắt Sharingan của thiếu nữ cũng biến thảnh màu đỏ. Hai viên câu ngọc xoay tròn sau đó hợp với nhau thành một đồ án kỳ lạ.

“...” Uchiha Madara mang theo con mắt Rinnegan đeo lên mắt trái mình. Máu đỏ tươi từ khoé mắt hắn chảy ra. Một làn khói chảy ra và con mắt Rinnegan hoàn mỹ tiếp nối với mắt Uchiha Madara. Con mắt vì thế mà đảo quanh nhìn về phía xung quanh, miệng Madara phát ra âm thanh vui thích: “Con mắt này mặc dù không phải của mình nhưng đồ phù hợp khá cao. Dường như có một mối quan hệ huyết thống giữa chủ nhân con mắt này cùng với mình!”

Oanh! Một tiếng nổ vang lên, những thanh sắt cắm trên người Yuki Haku bị bắn bay. Kem theo đó thân hình Yuki Haku đứng dậy. Ánh mắt tràn đầy oán độc và sát khí nhìn về phía Uchiha Madara: “Ngươi nhất định phải chết!”

“Di...” Uchiha Madara dùng con mắt Rinnegan nhìn thẳng về phía Yuki Haku rồi mở miệng: “Không nghĩ tới một bé gái như ngươi cũng có thể mở ra Mangekyou Sharingan đấy. Thật sự hiếm thấy. Vậy để ta vui chơi với người một lúc.”

Ở Hoả quốc, làng Lá... 

Người thanh niên Dan cũng không biết được việc diễn ra trên hòn đảo của mình. Khoé miệng hắn kéo lên thích ý. Thi thoảng hắn nhìn về phía từng người chết thảm trong cuộc tấn công bởi lục đạo và Susanoo của Uchiha, cả thân thể Dan lại run lên vì thích ý. Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến sát khí mà Senju Tobirama đang hướng về phía hắn.

“Tobirama đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Đột nhiên Senju Hashirama mở miệng nói chuyện. Nhất thời Senju Tobirama mới đem sát khí áp xuống. Nó làm cho Dan kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía hai người. Lúc này, Senju Hashirama mới đưa tay sờ trán của mình rồi nói: “Xem ra người thanh niên, cậu rất hận đối với làng Lá đi!?”

“...” Dan hơi nheo mắt và hắn lại không có trả lời Senju Hashirama.

Lúc này, Senju Hashirama mở miệng nói chuyện: “Quả thực là như vậy. Hà...” Một hơi thở dài thật sâu từ miệng Senju Hashirama: “Ta có thể biết được lý do vì sao cậu lại hận làng Lá như vậy sao? Hình như cậu cũng đã từng là ninja hoặc người dân làng Lá đi?”

“Có lẽ đi...” Một câu trả lời ba phải từ miệng của Dan: “Làng Lá còn làm ít những việc thiếu đạo đức sao? Ta tìm hiểu được ở trong bóng tối làng Lá làm không ít việc xấu đâu. Ngay cả việc giết hại những trẻ em và những người dân vô tội cũng không ít đâu.” Khoé miệng Dan hơi nhếch lên cười: “Một ngôi làng tự xưng chính nghĩa và hoà bình trên thế giới Shinobi này. Thực buồn cười, đã làm kỹ nữ còn muốn người khác tôn trọng!”

“Thằng nhóc con đúng là một thằng nhóc...” Senju Tobirama ôm hay tay trước ngực của mình: “Ngươi như thế nào có thể hiểu được làng Lá chứ? Những việc họ làm đều có mục đích cả. Mặc dù có lẽ có nhiều mặt tối nhưng ngươi...”

“Ha...” Tiếng ha cắt đứt lời Senju Tobirama: “Lấy cái gọi là chính nghĩa, lấy cái gọi là hoà bình của một làng lớn, của một đại quốc hoặc lợi ích của một số lớn dân chúng Hoả quốc và làng Lá. Đứng trên cái lập trường chó má đó mà không màng hạnh phúc của mọi người dân xung quanh. Đó là cái mà các ngươi gọi là hoả chí?”

“Hài...” Senju Hashirama thở ra một hơi dài: “Anh đã nói với em rồi Senju Tobirama. Làm việc gì cũng cần phả...”

“Im đi!” Giọng Senju Tobirama quát lên. Nhất thời Hokage đệ nhất Senju Hashirama cúi đầu gục xuống, tinh thần sa sút. Ánh mắt Tobirama đặt lên trên người Dan nói: “Thằng nhóc, làng Lá đã nuôi ngươi lớn. Bất kể thế nào thì nó cũng là nơi ngươi trưởng thành. Nếu như không có nó...”

“Buồn cười...” Dan nhếch miệng cười gằn: “Nếu như theo ông nói thì đã chẳng có những ninja phản bội. Không biết ngài Hokage đệ nhị Senju Tobirama có từng nghe người ta nói câu này hay không?” Giọng nói tràn đầy châm chọc và giễu cợt đối với Senju Hashirama: “Làng coi ta như tay chân, ta coi làng như tâm can. Làng coi ta như gà chó, ta coi làng như nước lã. Làng coi ta đất cỏ, ta coi làng như kẻ thù.” Dựa theo ký ức ít ỏi kiếp trước, Dan lấy ra ví dụ tràn đầy trâm chọc Hokage Đệ Nhất và Đệ Nhị.

Nhất thời không khí trở nên vô cùng trầm trọng và nặng nề...