Một đám ninja làng Sương Mù đeo chiếc mặt nạ chuyên dụng cho ANBU. Đám người nhìn về phía người thiếu niên rút bàn tay ra khỏi ngực thiếu nữ. Máu tươi từ đó phún phát ra ngoài và thân mình thiếu nữ ngã phịch xuống đất. Giọng nói ANBU làng Sương Mù có chút buồn bực: “Chết tiệt, xong rồi! Chúng ta đã mất công đến như vậy...”
Đầu Uchiha Obito gục xuống, con mắt Sharingan cũng theo đó từ xuất hiện một viên câu ngọc thứ ba. Thế giới như hoàn toàn trở thành đen tối trong mắt Uchiha Obito. Ba câu ngọc màu đen không dừng lại mà tiếp tục xoay tròn sau đó hợp lại với nhau hoá thành một đồ án giống như chong chóng màu đen. Sự biến đổi này không chỉ xuất hiện trong mắt Obito còn xuất hiện trong mắt Hatake Kakashi.
Con mắt Kakashi cũng biến đổi thành hình dạng chong chóng bốn cảnh. Theo sau đó thân mình Hatake Kakashi cảm giác được chakra mình bị hấp thu quá độ. Con mắt người thiếu niên cũng theo đó xụp xuống và cậu lâm vào bóng tối vô biên.
“Aaa...” Tiếng gào thét bi thống rơi vào tai đám ninja làng Sương Mù. Đám người lập tức quay ra nhìn về phía tiếng gào thống khổ. Một người mặc áo choàng với cái đầu được bao bọc bởi lớp vỏ bọc bằng gỗ và để lộ con mắt giữ tợn khủng bố với màu đỏ và hoa văn xinh đẹp.
Uchiha Obito gầm lên giận dữ, hắn biến thành một người điên cuồng. Điên cuồng giết chóc và tắm máu kẻ địch. Khi mà Obito tỉnh lại thì hắn thấy được mặt trăng như biến thành màu đỏ. Toàn bộ cây cối mọc lên treo đầy xác chết ninja làng Sương Mù. Vẻ mặt Uchiha Obito đang bình tĩnh dần trở lại. Ánh mắt hắn cũng theo đó biến thành đầy mê mang: “Mình đang ở đâu vậy?” Khi mà nhìn về phía xác Rin nằm trên mặt đất, Obito đau khổ mở miệng: “Phải rồi, mình đang ở trong địa ngục!”
Bước chân dẫm trên mặt nước đã thấm đẫm máu đỏ. Uchiha Obito đi từng bước về phía Nohara Rin. Con mắt còn lại của hắn nhắm lại và nước mắt theo đó chảy ra. Bàn tay hắn đưa ra chạm vào cổ Rin nhưng năm ngón tay lại sờ xuyên qua cổ Rin. Hắn rút tay ra lần nữa và lần này hắn có thể chạm vào cổ Rin. Đem người thiếu nữ ôm vào trong lòng, Obito mở miệng nói: “Rin... Rin, chờ chút thôi! Mình sẽ tạo ra một thê giới mà có cậu. Tớ sẽ đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.”
Một lần nữa quay trở lại hang động đó, Uchiha Obito nhìn thẳng về phía Uchiha Madara rồi nói: “Đó là lý do tôi quay lại.”
“Phù...” Giọng nói già nua vang lên: “Không có ai thấy mặt cậu chứ?”
“Có mình tôi thôi...” Zetsu trắng quay đầu sang nhìn về phía Madara: “Obito giết hết quân địch rồi nên không sao đâu.” Nói đến đây Zetsu liếc mắt nhìn về phía Obito: “Cậu ta để Kakashi sống sót nhưng hắn không thấy gì đâu. Khi tiếp viện làng Lá tới, hắn còn thắc mắc ai đã giết chết kẻ địch vậy?”
Đầu Uchiha Madara nghiêng đầu tò mò nhìn về phía Obito: “Cậu thấy tiếc cho người đồng đội cũ của cậu sao?”
“Không thế nào cũng được...” Uchiha Obito trực tiếp đáp lại với thái độ không quan tâm. Hai tay hắn mở rộng hết cớ: “Hắn sống hay chết cũng mặc kệ. Vì hắn sẽ có trong thế giới chúng ta sắp tạo ra. Rin cũng vậy!” Hiện tại, Uchiha Obito đã sớm không chờ đợi được hỏi lại: “Nói cho tôi biết cách tạo ra thế giới mộng ảo đi, Madara!”
“Hừ...” Khoé miệng Madara nhếch lên, nụ cười cực kỳ quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Song chỉ thoáng qua giây lát bị hắn che dấu. Dù cho Uchiha Obito có nhìn thấy cũng không có suy nghĩ nhiều. Madara lại tiếp tục câu chuyện của mình: “Có vẻ như ta không cần cậu cảm ơn nữa rồi. Đến đây nào!” Thấy được Obito đi về phía mình, Madara hài lòng: “Từ hôm nay, cậu chính là đấng cứu thế.”
“Nhìn vào mắt ta này...” Madara nói và Obito làm theo. Đột nhiên khung cảnh hoàn toàn thay đổi. Một không gian hoàn toàn màu trắng xuất hiện trong mắt Uchiha Obito. Hắn ngơ ngác nhìn về phía xung quanh đồng thời nghe Madara nói: “Chúng ta đang trong ảo thuật của ta. Hiện giờ nó còn trắng trơn nhưng ta có thể tạo ra bất cứ thứ gì ta muốn và điều khiển nó.”
Con mắt Obito mở lớn vì kinh ngạc. Lúc này làm gì có lão già đứng trước mặt mình nữa mà là một người thanh niên khoẻ mạnh: “Nhờ liên kết với Ma Tượng, ta có thể sử dụng sức mạnh của nó và tạo ra bất cứ thứ gì dù nó có phức tạp đến đâu. Thế này chằng hạn...” Thân hình hoá thành trẻ tuổi, Madara đưa lên năm ngón tay biểu thị: “Với ảo thuật này, ta có tểh tạo ra thế giới hoàn toàn như ta muốn và sau đó chỉ việc thi triển ảo thuật lên những kẻ khác... Với thuật trên diện rộng thế này chúng ta cần đến mặt trăng làm mô giới thay vì mắt ta để đẩy mọi người vào cõi mộng. Để giải thích cho cậu... ta sẽ bắt đầu với Lục Đạo và thập vĩ.” Uchiha Madara bắt đầu giải thích với Obito về mối quan hệ giữa Lục Đạo Tiên Nhân và con quái vật mười đuôi.
Vũ quốc...
Uchiha Obito mặc một chiếc áo choàng màu đen với hình xoắn ốc ở gương mặt. Hắn chỉ để lộ ra một con mắt của mình. Hiện giờ hắn đang dùng cơ thể này được bao bọc bởi tên xoắn ốc. Ở bên cạnh, Zetsu với hình lá cây bắt ruồi nửa đen nửa trắng mở miệng nói: “Nhìn thấy nó chứ? Thằng bé tóc đỏ ấy!”
Một người thanh niên với con mắt Rinnegan và mái tóc đỏ rực đập vào mắt Uchiha Obito. Obito lập tức hỏi: “Nó là Rinnegan của Madara sao?”
Trong cơ thể Uchiha Obito phát ra âm thanh: “Là mắt thật của Madara đó! ông ta đã cấy lên nó khi nó còn là một đứa trẻ mà không cho nó biết. Nagato mang huyết mạch của Senju và Uzumaki. Nó là đứa duy nhất có thể sử dụng Ngoại Đạo Ma Tượng.”
Điều này khiến cho Obito nhớ đến lời Uchiha Madara nói: “Ta đã lấy được tế bào của Senju Hashirama và cấy nó vào cơ thể mình. Song chỉ cấy vào bản thân thì chưa có gì xảy ra. Cho đến khi ta cận kề cái chết, ta đánh thức được Rinnegan. Cùng lúc đó nó còn giúp ta phá vỡ một lớp phong ấn. Ta có khả năng triệu hồi tấm vỏ rỗng không của thập vĩ từ khối đá phong ấn nó.”
“Thân xác của thập vĩ?” Obito ngạc nhiên hỏi lại.
“Ta gọi nó là Ngoại Đạo Ma Tượng!” Uchiha Madara hơi gật đầu một cái rồi tiếp tục: “Khối đá phong ấn nó được người đời gọi là mặt trăng. Ngay sau đó ta giao tiếp được với thân xác đó và dùng nó để nuôi cấy tế bào của Hashirama.” Vừa nói thì ảo giác chuyển đổi với một đám hình quái dị màu trắng xuất hiện ở trong mắt Obito: “Nói cách khác thì đám hình nhân này là phân thân của Hashirama dù chúng khá thấp. Không thể nào đánh thức được Rinnegan nếu không có sức mạnh của cả Uchiha và Senju. Kể cả khống hế Ngoại Đạo Ma Tượng. Cậu có một nửa cơ thể được tạo ra bởi tế bào Senju Hashirama trong cơ thể, dù không có Rinnegan, cậu cũng có thể điều khiển Ma Tượng.”
“Đầu tiên cứ kết bạn với Nagato giống như Uchiha Madara đã nói!” Obito mở miệng đáp.
“Thu thập toàn bộ vĩ thú và hồi sinh Madara với Luân Hồi Thiên Sinh thuật của Nagato...” Zetsu tiếp lời.
Obito lại một lần nữa nhớ đến Madara nói: “Obito, ta sẽ dạy cậu cấm thuật của cả Uchiha và nhẫn thuật của Lục Đạo với âm độn và dương độn.” Bàn tay Madara đưa lên chạm vào Zetsu. Một đám gì đó màu đen tối bắt đầu phủ lên nửa người Zetsu biến Zetsu thành nửa đen nửa trắng: “Ta truyền ý chí của ta vào đây cho dù nó có yếu hơn nhiều nhưng nó cũng coi như là ta. Cậu có thể sử dụng những kẻ tạo ra bởi âm dương thuật của mình như những con tốt!”
Vừa nói đến đây, Madara cũng bắt đầu kết ấn. Ở trên Ngoại Đạo Ma Tượng mọc ra một cây gậy màu đen. Madara nhìn về phía cây gậy màu đen nói: “Cây gậy màu đen là ý chí của ta. Sử dụng chúng khi thi triển Lục Đạo Nhẫn Thuật!” Vừa nói hắn dứt khỏi đường ống trên người, chakra cắt đứt làm cho Madara bắt đầu suy yếu. Hắn tựa lưng vào chiếc ghế và thở ra hồng hộc: “Đi đi, cho đến khi ta sống lại thì cậu chính là ta...”
Dưới cơn mưa, một người lạ mặt đang đi về phía ba người Nagato, Konan và Yahiko. Sự có mặt của Uchiha Obito lập tức làm cho cả ba người cảnh giác. Con mắt Rinnegan nhìn chằm chằm về phía đối phương, Nagato nhăn mày lại hỏi: “Ông là ai?”
Tiến vào trong nơi chú mữa, Uchiha Obito từ từ vạch ra khăn che mặt để lộ ra khuôn mặt xoắn xoắn với một con mắt Sharingan ở nơi đó. Hắn mở miệng nói: “Uchiha Madara!”