Đạo Chu

Chương 275




Con mắt phải từ từ mở ra ra, một cảnh sắc u ám tối tăm đập vào trong mắt Uchiha Obito. Hắn không thấy bất cứ thứ gì khác ngoài một mảnh u ám cả. Ánh sáng lờ mờ khiến cho Obito khó quan sát được mọi thứ: “Mình đang ở đâu thế này!?”

“Ranh giới giữa hai thế giới!” Một giọng nói đập vào tai Uchiha Obito. Một khuôn mặt già nua với mái tóc màu trắng xám dài hiện trong khuông mặt Uchiha Obito. Trong đó một con mắt Sharingan với ba câu ngọc nhẹ nhàng xoay tròn đang nhìn chằm chằm về phía cậu nhóc: “Nhóc Uchiha ạ!”

“Đôi mắt đó...” Uchiha Obito kinh ngạc mở lớn hết sức con mắt của mình. Vẻ mặt cậu nhóc mang theo sự bàng hoàng và giọng nói mang theo mùi vị không thể tin tưởng: “Không thể nào... Ông lão, ông cũng là người tộc Uchiha sao?”

“Ta cũng thắc mắc về bản thân như vậy!” Bàn tay ông lão run lên cầm trong tay một thanh vũ khí chống nó xuống đất. Năm ngón tay cố gắng giữ chặt đầu cây gậy: “Nhóc Uchiha...”

“Ông ta cứu mình à... nhưng...” Lòng Obito bắt đầu suy nghĩ nhừng gì ông lão nói. Đầu hắn ngoảnh nhìn xung quanh nhưng thực sự bóng tối làm cho Obito không có cách nào thấy được mọi thứ. Cậu nhóc tò mò lập tức hỏi: “Ông nói ranh giới giữa hai thế giới? Chính xác thì đây là đâu? Tối quá nên tôi chẳng thấy gì cả!” Vừa nói Uchiha Obito quay ra nhìn về phía ông lão hỏi: “Mà ông ơi, ông là ai thế ạ?” Nói đến đây Obito tự cười tự giễu: “Hah! Chắc ông cũng không phải từ thần đâu nhỉ. Đừng bảo với tôi là ông sắp đưa tôi xuống địa ngục hay lên thiên đường đấy nhé?”

Đột nhiên một ánh sáng loé lên, trong tay ông lão đang chống một vũ khí. Ánh sáng loé lên chính là chiếc lưỡi hái sắc nhọn vô cùng. Thứ lưỡi hái này đập vào mắt Uchiha Obito làm cho Obito giật mình hoảng sợ. Dường như lấy rất nhiều sức lực, cậu nhóc bật dậy hoảng sợ khóc lóc: “Không tôi không muốn chết. Ai đó cứu với!” Miệng cậu nhóc chu lên trong khí cả người đầy mồ hôi hột, con mắt còn lại đẫm lệ: “Tôi thấy lưỡi hái của ông loé sáng. Ông đúng là tử thần rồi, tên tử thần chuyên xử tộc Uchiha.”

Mồ hơi nhễ nhại cả người, Uchiha Obito cũng đổi giọng trở nên thành khẩn hơn: “Cháu đã sống theo phương châm giúp đỡ người gia. Có lẽ là cháu đã từng phá vỡ vài quy tắc và làm vài điều xấu nhưng ít ra là với ý tốt mà! Xin ông đấy, đi đâu cũng được trừ địa ngục.” Cảm giác được từ ngực truyền đến làm cho Obito rên lên một tiếng: “Au...”

“Cậu nhóc, khi cậu còn thấy đau...” Miệng già nua khẽ mấp máy nói ra âm thành khàn khàn của người già: “Cậu biết rằng mình còn sống.” Ông lão thả lỏng một chút hai tay nắm trên cán vũ khí: “Sự thật cậu còn sống là một phép mầu. Thật đáng kinh ngạc khi cậu không bị đè nát bởi đám đá đó như thể cậu lách được vào khe giữa của chúng vậy!”

Những lời như vậy làm cho Obito thở ra một hơi dài, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn ông lão: “Cháu đang ở đâu?”

“Cậu đã rơi vào đường hầm ngầm ta đạo cạnh một hòn đã vỡ...” Ông lão dùng ánh mắt hoá ài nhìn về phía Uchiha Obito. Cái nhìn của ông lão làm cho Obito đề phòng giảm xuống: “Dù ta đã hết sức cứu chữa nhưng một nửa cơ thể cậu đã nát rồi!”

“Ông lão, ông đã cứu cháu...” Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Uchiha Obito: “Cảm ơn ông!”

“Vẫn còn quá sớm để cảm ơn!” Vậy mà ông lão trực tiếp mở miệng đánh gãy lời nói của Obito. Con mắt Sharingan của lão hơi nheo lại: “Ta sẽ bắt cậu phải trả món nợ này dần dần. Chẳng phải giúp đỡ người già là phương châm của cậu sao?”

“Đúng là thế nhưng...” Cả người Uchiha Obito chết đứng. Ông lão này hoàn toàn không ra bài bản. Theo lý mà nói thì những ông lão bà lão như thế này sẽ nói câu khách khí không cần đâu cháu ạ. Câu đó mới đúng chứ? Song ông lão không hành động theo bài làm cho Obito trợn tròn cả mắt: “Đúng là thế... nhưng... ông muốn cháu làm gì?” Thấy được ông lão không trả lời, Obito có chút buồn bực trêu chọc: “Quản lý âm phủ giúp ông sao?”

Một câu rất bình thản không mang theo tình cảm rơi vào tai Obito: “Nếu ngươi thích...” Câu nói khá là tuỳ tiện.

Má Obito đã đổ mồ hôi hột vì câu nói này, mí mắt cậu nhóc theo đó cũng sụp sâu xuống: “Xin lỗi nhưng cháu không ở đây mài được. Giờ đã biết mình còn sống, cháu phải quay về làng Lá” Bóng hình hai người bạn xuất hiện trong đầu Obito: “Đang có chiến tranh, cuối cùng cháu cũng đã đánh thức được Sharingan. Giờ cháu có thể bảo vệ bạn bè mình rồi!”

“Bảo vệ bạn bè hả?” Ông lão đột nhiên nói sau đó thở ra một hơi dài: “Hà...”

Biểu hiện ông lão làm cho Obito khá phản cảm, miệng cậu há lớn hỏi khá to: “Gì cơ?”

“Với cơ thể đó... cậu chẳng thể làm được ninja nữa đâu!” Một sự thật nặng ký trực tiếp tạc thẳng đầu óc Obito. Nó khiến cho cả người cậu chết đứng.

Con mắt Obito mở ra lớn và trở nên bàng hoàng: “Không... không... không...” Ba chữ không cho thấy tâm trạng Uchiha Obito trong lúc này: “Tôi đã đánh thức được đôi mắt này. Giờ tôi tin rằng chúng tôi sẽ phối hợp với nhau tốt hơn. Giờ tôi đã có thể trở thành một ninja bảo vệ bạn bè.”

“Nhìn vào thực tế đi, cậu bé!” Giọng nói giễu cợt không mang theo chút cố kị nào rơi vào tai cậu nhóc. Ông lão dùng thẳng con mắt Sharingan chăm chú quan sát biểu tình cậu nhóc: “Thực tế sẽ không xoay vần theo hướng cậu muốn đâu! Càng sống lâu, ngươi sẽ càng phát hiện thế giới này chẳng có gì ngoài đau đớn, khổ cực và trống rỗng.”

Vẻ mặt Obito lập tức kỳ quái nhìn lão già nhưng lão vẫn tiếp tục thuyết giảng: “Nghe này, trong thế giới này nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có bóng tối. Khi nào còn tồn tại người thắng thì sẽ vẫn còn kẻ thua. Khát vọng ích kỉ muốn gìn giữ hoà bình đã tạo ra chiến tranh. Nỗi căm thù được sinh ra từ khát khao bảo vệ người mình yêu quý. Đó là hậu quả không thể tránh khỏi. Nói dễ hiểu hơn thì....”

“Hà...” Con mắt Obito nhắm lại thầm nghĩ: “Ông ta thay đổi thái độ rồi, sẽ còn kéo dài đây...” Đầu Obito cúi xuống muốn nhìn quanh: “Vậy... Chính xác thì đây là đâu?”

“Vì cậu bị thương nên mới có kẻ khác được cứu sống...” Ông lão nhìn chăm chú về phía Obito: “Ta nói đúng không?”

“Thôi đi!” Tiếng quát lớn từ miệng Uchiha Obito: “Tôi không muốn ở đây thêm nữa. Cứ để tôi đi!” Song cơn đau từ cơ thể mình làm cho Obito rên lên một tiếng: “Ư...” Toàn thân cậu nhóc run rẩy và bắt đầu đổ mồ hôi làm cho chăn trên chiếc giường ướt nhẹp.

“Cứ đi nếu cậu muốn!” Ông lão trực tiếp đả đảo ý định của Obito: “Trong tường hợp cậu cử động được!”

Mắt Uchiha Obito nhắm lại và mặt chảy đầy mồ hôi hột. Cậu nhóc biết được mình hiện giờ đến di chuyển còn khó nói gì đến đi lại. Bất chợt cậu nhóc thầm nghĩ: “Đợi đã, không phải thế này hơi lạ sao? Sao một ông lão nào đó lại ở đây? Nếu mà mình nhớ thì mình đã gặp được tất cả ông lão bà lão ở làng Lá. Nhưng hình như mình chưa bao giờ gặp ông lão cả này. Nói cách khác thì ông lão này không phải ninja làng Lá. Nói cách khác...”

Ông lão bắt đầu di chuyển, Obito thấy được những chiếc ông dẫn dài cắm về phía sau cổ ông lão. Obito tò mò dò hỏi: “Ông lão có phải ông là một ninja mất tích? Rốt cuộc ông là ai?”

“Ta là một bóng ma của gia tộc Uchiha..” Ông lão từ từ đi đén một chiếc ghế dựa được tạo bằng gỗ. Khi ông lão ngồi phịch lên trên đó, ông bắt đầu đem thân phận và lai lịch của mình nói ra: “Uchiha Madara!?”

Cái tên này rơi vào tai Obito làm cho Obito trở nên bàng hoàng: “Madara? Ông nói, ông là Madara? Ông tổ của cháu... Uchiha Madara?” Lập tức Obito kích động và hét lên phản đối: “Không thể nào Madara, ông ấy còn có thể còn sống cả? Ông ấy đã trở thành lịch sử rồi!”

Giọng nói giễu cợt của lão già lần nữa vang lên: “Vậy với cậu sẽ đáng tin hơn nếu ta tự nhận mình là tử thần sao? Được rồi, ta đoán là có thể gọi ta là tử thần!” Lời này làm cho Obito lần nữa rơi vào sương mù: “Bởi vì cái này cũng thật như chính địa ngục vậy. Nếu ta dừng hấp thu chakra từ Ngoại Đạo Ma Tượng phía sau lưng ta, ta sẽ chết ngay tức khắc. Cậu có thể nói rằng ta đã thoát khỏi cái chết...”

Ở phía sau lưng ông lão xuất hiện một thân cây to lớn với hình dáng kỳ quái. Những cái ông đó nối với sau lưng của lão. Nó làm cho Obito rùng mình một cái, cậu nhóc vội vã di chuyển thân thể mình: “Tôi về đây!” Song vừa di chuyển thì cả cơ thể cậu nhóc rơi xuống giường. Cơn đau làm Obito rên lên một tiếng.

Hai tay đặt lên đùi mình, ông lão tiếp tục cúi đầu nhìn Obito: “Dừng lại đi... không có lối thoát đâu. Dù cả ta và cậu đều không thoát khỏi đây với cơ thể này!” Bộ dạng quật cường Obito làm cho Madara hơi cảm giác kỳ quái: “nếu cậu cố gắng dịch chuyển thân thể mình thì phần thân được tạo ra bởi Senju Hashirama ta đã gắn vào cơ thể cậu sẽ rời ra ngoài. Cậu muốn chết sao?”

Trên cây treo đầy những vật thể màu trắng giống người lại không phải người đang lơ lửng, Obito vẫn tiếp tục cố gắng lết về phía trước. Uchiha Madara mở miệng nói: “Ta có rất nhiều thứ muốn cho cậu làm. Sau những rắc rối vì cứu cậu, đừng có làm cái chết đến gần hơn chứ?”

“Ông muốn gì?” Uchiha Obito gào lên: “Một lão già như ông muốn gì ở tôi, một thằng nhãi bị bắt cóc cơ chứ?”

“Phá vỡ vòng xoay của thế giới này...” Lập tức vẻ mặt ông lão trở nên ngưng trọng vô cùng: “Một thế giới chỉ có kẻ thắng, một thể giới chỉ có hoà bình, một thế giới chỉ có yêu thương. Ta sẽ làm cho thế giới chỉ có những điều đó thành sự thực.”

“Tôi cóc thèm quan tâm!” Uchiha Obito tức giận phản đối: “Tôi chỉ muốn quay lại gặp bạn bè mình thôi!”

“Ta nói rồi, không như cậu mong muốn đâu!” Ánh mắt ông lão trở nên âm trầm: “Rồi cậu cũng sẽ nhận ra thôi! Nếu muốn chết đến thế thì cứ việc nhưng ta sẽ lấy Sharingan của cậu!”

Thân mình Obito giật mạnh một cái, cậu nhóc vội vã hỏi: “Ông cần mắt tôi làm gì? Ông có Sharingan rồi còn gì?”

“không, mắt ta đã được giao cho kẻ khác rồi!” Uchiha Madara đưa lên mái tóc mình đem mái tóc vạt ra: “Đây chỉ là mắt cấy thôi. Ta muốn thu thập thêm.” Ở đó trống rỗng một con mắt: “Ta mới chỉ có được mắt phải. Ta cần có cả hai mắt để phát huy hết khả năng của mình!”

“Thế nghĩa là...” Hai hàm răng Obito cắn chặt, đầu óc cậu nhóc điên cuồng chuyển động: “Mình phải mạnh mẽ hơn cả Hatake Kakashi.Để chúng ta có thể cùng nhau bảo vệ Rin. Mình không thể ở đây lâu hơn nữa! Chờ tớ nhé! Kakashi! Rin! Tớ vẫn còn sống!” Ý chí cậu sinh mạnh mẽ cậu nhóc rơi vào trong mắt Uchiha Madara.