Đạo Chu

Chương 273




Sáng ngày hôm sau, đoàn người tiến vào một rừng trúc lớn. Minato có vài phần lo lắng nhìn về phía ba người. Song hắn vẫn là quyết định rời đi. Một tiếng thở dài từ miệng hắn khi quát sát cả ba đứa nhóc: “hà... được rồi, đã đến lúc tách nhau ra rồi. Chúc tất cả các em gặp may mắn. Giải tán!”

Sau khi chia tay với Minato, nhóm Kakashi hướng thẳng đến mục tiêu cầu Kannabi. Họ càng ngày càng tiến tới gần mục tiêu. Nơi này càng nhiều những bẫy rập và người cang gác. Điều này làm cho tinh thần cả ba vô cùng căng thẳng.

Trên dòng suối nhỏ, ba người dẫm trên mặt nước mà đi. Đột nhiên một ninja làng Đá vọt ra, trong tay hắn gắn hai mũi kiếm sắc nhọn phóng về phía ba người. Kakashi lập tức vọt lên trên phía trước đỡ đòn tấn công của người ninja làng Đá. Hai người Obito và Rin ở phía sau chuẩn bị tiếp ứng Kakashi.

Song họ không biết mặt nước phía sau lưng họ hơi nhộn nhạo biến đổi như có thứ gì đó tiếp cận hai người. Một tiếng rên của cô bé từ đằng sau làm cho Kakashi và Obito không khỏi hốt hoảng hô lên: “Rin!” Ho ngoay ngoắt đầu về phía sau.

Một ninja làng Đá có thân hình cao to và khuôn mặt to lớn với con mắt nhỏ đang xách theo cô nhóc rồi nói: “Con nhóc này sẽ đi cùng chúng ta.”

“Này!” Uchiha Obito cực kỳ lo lắng hỏi: “Ngươi đã làm gì với cậu ấy rồi hả?”

Ánh mắt ninja làng Đá châm chọc nhìn về phía hai người: “Đừng lo! Nó chỉ ngủ thôi! Chúng ta sẽ khai thác được rất nhiều từ nó.” Tên ninja làng Đá vừa giao chiến với Kakashi vọt tới bên cạnh tên ninja làng Đá to con đang xách theo cô nhóc Rin.

“Thả cậu ấy ra!” Hai người giận dữ lập tức vọt lên.

Bùm! Một quả bom khói lập tức nổ ra và tiếng cười châm chọc trong đám khói phát ra: “Hư...” Bom khói làm cho mắt nước bắn lên tung toé. Sau đó đám khói lan tràn bao phủ cả cơ thể hai người vào bên trong. Khi mà khói tan đi thì đã chẳng còn bóng dáng đám người ninja làng Đá đâu cả.

“Nhanh lên, Kakashi!” Cậu nhóc Obito cắn răng quay đầu thúc dục với Hatake Kakashi: “Chúng ta sẽ đuổi theo họ.” Vậy mà sự im lặng không hồi đáp của Kakashi làm cho Obito lo lắng: “Này... Kakashi! Kakashi!?”

Vậy mà lời nói tiếp theo của Kakashi làm cho cả người Uchiha Obito chết đứng. Hắn hoàn toàn không tin tưởng vào những gì mà tai mình nghe được: “Cả hai chúng ta cần phải tiếp tục nhiệm vụ!” Đầu Kakashi hơi thấp có chút tránh né ánh mắt Obito.

“Gì!?” Thân thể Obito cứng lại, hắn đưa tay ra một cách không có mục đích: “Gì cơ? Cậu có biết cậu đang nói gì sao?” Kakashi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Obito. Thân mình Obito theo đó run lên, hắn bàng hoàng hỏi: “Nhưng Rin, còn Rin thì sao?”

Bàn tay Kakashi siết chặt, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Obito như đã quyết định: “Chúng ta sẽ lo Rin sau. Chúng muốn biết kế hoạch của chúng ta là gì thế nên chúng sẽ không giết cô ấy ngay. Chúng ta nên lo lắng hơn về việc chúng đọc được chiến thuật của chúng ta. Với một ninja thì nhiệm vụ là tất cả!” Con mắt Kakashi nhìn xuống phía chân Obito như tránh né điều gì: “Đó là luật lệ một ninja!”

“Luật lệ, lúc nào cậu cũng luật lệ!” Hàng lông mày Obito nhăn lại thật sâu. Cậu nhóc chất vấn và quát lớn: “Có nhiều thứ quan trọng hơn mấy cái luật lệ ngu ngốc đó.” Ngón tay cậu chỉ thẳng về phía Kakashi: “Còn Rin thì sao? Cô ấy là một trong những người bạn của chúng ta.” Phản ứng lạnh lùng này của Kakashi càng làm Obito tức giận khiến hai tay cậu nhóc nắm chặt lại: “Cậu ấy đã giúp đỡ chúng ta hết lần này tới lần khác với nhẫn thuật trị liệu của mình. Cậu ấy đã hỗ trợ chúng ta suốt. Cậu ấy...” Nói đến đây Obito đã gào lên: “là một người bạn vô cùng quý giá.” 

“Cậu ấy cần làm vậy vì đó là một phần nhiệm vụ của chúng ta.” Kakashi bình thản trả lời. Lập tức cổ cậu nhóc bị Uchiha Obito nắm chặt. Đối mặt với ánh mắt giận dữ Obito, Kakashi chỉ im lặng không trả lời bất cứ câu nào.

“Quên đi!” Mắt Uchiha Obito nhắm lại và đầu hơi lắc lắc. Bàn tay Obito chạm nhẹ lên vai Kakashi: “Cậu và tớ không đi chung hướng.” Thân mình xoay người lại và tiếp tục nói: “Không có lý do gì để tranh luận nữa.”

“Cậu không hiểu.” Kakashi nhìn thẳng bóng lưng Obito. Trong lòng Kakashi đang tràn ngập những cảm xúc phức tạp: “Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho người phá vỡ luật lệ.”

Những lời này làm Uchiha Obito siết chặt tay lại, Obito mở miệng đáp: “Tớ đã nghe thầy kể về chuyện của cha cậu!” Con mắt Kakashi hơi kinh ngạc mở lớn tiếp tục nghe Obito thuyết giảng: “Có lẽ là cậu nói đúng. Trong thế giới ninja, kẻ phá bỏ luật lệ là cặn bã nhưng cậu biết không?” đầu cậu nhóc quay ra nhìn về phía Kakashi mà hỏi: “Kẻ bỏ mặc bạn bè thì ngay cả cặn bã cũng không bằng! Trong lòng tớ, ngày Nanh Trắng Sakumo mới thực sự là anh hùng. Và tớ sẽ đi cứu Rin!”

Bản thân Hatake Kakashi hoàn toàn thất thần thì những lời này. Cậu nhóc chỉ có thể nhìn về phía bóng dáng Uchiha Obito rời đi. Cho đến khi bóng dáng Obito hoàn toàn khuất bóng sau một thân cây trúc khổng lồ.

Dựa theo dấu vết để lại, Uchiha Obito vẫn tìm được được nơi đám ninja làng Đá giam giữ Nohara Rin. Nó là một cái nhà vòm nhân tạo được tạo ra bởi những tảng đá lớn. Loại nhà này thường được ninja làng Đá tạo ra bằng loại nhẫn thuật Thổ Độn.

Vụt! Bàn chân Uchiha Obito dẫm nhẹ lên trên thân cây lớn. Đứng ở trên đó cậu nhóc nhìn xuống phía dưới toà nhà vòm đá. Giọng nói lẩm bẩm: “Tim được rồi!” Song thân thể cậu nhóc đang run lên vì sợ hãi. Đầu cậu nhóc liên tục lắc lắc vài cái đồng thời bàn tay đưa lên vỗ vỗ mặt mình: “Bình tĩnh, bình tĩnh... Mình nhất định sẽ làm được.”

“Hử!?” Người ninja làng Đá có mái tóc bò xù đang ôm ngực mình cảm nhận được gì đó giật mình một cái. Hắn ngoài đầu về phía sau nhìn về phía đồng bạn.

“Cứ để đấy tao lo cho!” Người ninja to con đưa tay lên kết ấn. Thân ảnh hắn dần dần trở nên mờ ảo: “Trong khi đó, mày cứ tiếp tục dùng ảo thuật làm cho nó mau hai ra hết thông tin đi!”

“Hà...” Một tiếng hít hà thật sâu từ miệng Uchiha Obito phát ra. Trên má cậu nhóc chảy ra đầy mồ hôi nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên định: “Được... đi thôi!” Bàn tay nắm chặt thanh kunai song chiếc kunai đang run lên cho thấy phản ứng phía bên trong không giống như mặt ngoài trấn tĩnh như thế.

“Đi đâu thế!” Một âm thanh mang theo châm chọc rơi vào trong tai Uchiha Obito làm cho cậu nhóc giật mình. Ngay lập tức cậu nhóc quay ngoắt đầu về phía sau thì một vòi máu xuất hiện trong mắt cậu. Sự xuất hiện đột ngột cậu nhóc tóc trắng làm Obito bàng hoàng. Thanh đoản kiếm trong tay cậu nhóc tóc trắng xẹt qua trước ngực ninja làng Đá.

“Kakashi... cậu...” Uchiha Obito kinh ngạc nhìn về phía Kakashi hỏi: “Tại sao...”

“Thì làm sao tôi trong mong một tên ninja mít ướt như cậu được chứ?” Hatake Kakashi đề phòng nhìn về kẻ địch. Hắn không quên liếc mắt nhìn về phía Uchiha Obito một cái: “Hãy cẩn thận, tên này không phải dạng vừa đâu!”

“Mái tóc màu bạch kim và lưỡi gươm ánh sáng trắng... Không lẽ ngươi là...” Khuôn mặt người nam nhân làng Đá mang theo vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Hatake Kakashi: “Ngươi là Nanh Trắng của làng Lá!” Nghĩ đến đây, hắn tưởng tượng đến Nanh Trắng Hatạke Sakumo. Liệu thằng nhóc này có phải Nanh Trắng dùng thuật biến thân hay không? Dù sao thì ninja không thể thông qua lẽ thường phán đoán.

Hatake Kakashi chỉ chừng chừng quan sát về phía đối thủ. Bàn tay cậu nhóc nắm chặt thanh đoản kiếm đưa lên: “Đây là di vật của cha ta.”

“Ra vậy...” Khoé miệng ninja làng Đá xuất hiện nụ cười gằn. Chỉ cần không phải là Nanh Trắng, hắn chẳng cần chút sợ hãi nào. Đặc biệt là hai đứa nhóc con như vậy. Bàn tay hắn đưa lên kết ấn, thân thế cũng theo đó biến thành trong suốt: “Vậy mày là con Nanh Trắng hả? Vậy tao chẳng còn có gì là sợ hãi cả!”

Mũi Hatake Kakashi hích hích nhưng không có bất cứ phản ứng nào. Vẻ mặt cậu nhóc cũng theo đó biến đổi: “Mùi bị xoá sạch hoàn toàn. Giờ chỉ còn cách đoán vị trí của hắn bằng âm thanh và sự biến đổi của không khí thôi!”

“Ở... Ở đâu vậy nhỉ?” Uchiha Obito cũng toát mồ hôi hệt trên mặt. Cái đầu cậu nhóc quay ngoảnh nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được bất cứ gì khác biệt cả.

Rắc! Một âm thanh nhỏ vang dội truyền vào tai Hatake Kakashi làm cho Kakashi kinh hãi mở to mắt. Thân mình cậu nhóc vọt tới đồng thời âm thanh cảnh cáo: “Obito, đằng sau!” Song rõ ràng Uchiha Obito phản ứng quá chậm. Một vệt xẹt qua làm cho con mắt trái Hatake Kakashi đau nhói kèm theo đó là một vòi máu bắn ra ngoài. Tiếng hét thảm rơi vào tai Uchiha Obiti: “Gư... A.... mắt tớ!”

Dáng vẻ ngã phịch xuống mặt đất và thống khổ che mắt của mình những thứ ấy đều rơi vào trong mắt Uchiha Obito. Chúng làm cho Uchiha Obito vô cùng tự trách. Đôi mắt Obito theo đó ướt át hai dòng lệ: “Kakashi!” Bàn tay cậu nhóc đưa lên giữ lấy vai Kakashi: “Cậu không sao chứ, Kakashi!?”

“Đối phương chẳng phải tay vừa!” Thân mình run lên, cánh tay mở ra để lộ một vết cắt dài trên mắt trái: “Hắn đã vứt bỏ thanh kunai nhiễm máu của tớ rồi. Chúng ta không thể dùng mũi để lần theo dấu vết của hắn. Gì đây... Bụi lại bay vào mắt cậu nữa sao? Ninja thì không được khóc! Tớ vẫn chưa chết mà...”

Lời nói người thanh niên tóc vàng như lần nữa vang lên trong tai Obito: “Em đang đeo kính bảo hộ thì làm sao bụi bay vào mắt được. Chính miệng em nói phải làm chủ được bản thân thì không chỉ là lời nói mà em con phải hành động chứng minh cho mọi người thấy!”

Cánh tay đưa lên xoa mắt của mình, Obito thầm mắng: “Mình lúc nào cũng chỉ có cái miệng. Toàn là nhờ mọi người cứu không thôi...Cái miệng của một tên thất bại... nhưng...” Thân mình Uchiha Obito đứng thẳng lên.

Hatake Kakashi không ngần ngại mà nhìn trung quanh: “Không được lơ là!” Trước sự cảnh giác của Kakashi, ninja làng Đá đang tàng hình từ từ đi về phía trước. Hắn rất cẩn trọng tiến về phía hai cậu nhóc. Bắt được thời cơ, hắn vung tay lên.

Phập! Đột nhiên chuyện kinh hãi xảy ra. Uchiha Obito xoay người trực tiếp đâm ngập thanh kunai vào phía ninja làng Đá. Thân hình ninja làng Đá từ từ xuất hiện trong mắt Hatake Kakashi. Thanh kunai đâm thẳng vào bụng ninja làng Đá nơi yếu hại nhất.