Đạo Chu

Chương 250




Thái độ cao ngạo biểu lộ trên mặt Sasuke khi nhờ người khác giúp mình làm việc gì đó thực sự làm người khác chán ghét. Naruto chắc chắn cái máu cao ngao của dòng họ Uchiha đã ăn sâu vào trong tâm trí Uchiha Sasuke rồi. Cho dù Sasuke có đổi thế nào cũng chẳng thể đổi được. Cơ bản là hắn không có cách nào thay đổi. Bản thân Naruto chắc chắn một điều là nếu Sasuke cứ như vậy cầu người khác không bị người khác tặng cho hắn một cú đấm vào mặt là may.

Bất quá Uzumaki Naruto cũng chẳng thẻm để ý nhiều như thế. Ánhmắt hắn liếc qua Sasuke từ trên xuống dưới. Đến cuối cùng hắn đánh chủ ý vào con mắt Rinnegan của Sasuke. Khoé miệng hắn nhếch lên cười gằn nói: “Uchiha Sasuke, phải biết được rằng vô cung bất thụ lộc chứ?” Lời này nói ra làm cho hàng lông mày Sasuke nhăn lại thật sâu, Naruto cười tiếp tục nói: “Sasuke... đơn giản là muốn đạt được một thứ gì đó, người ta phải trả ra cái giá tương đương.”

Đầu Sasuke lập tức hơi cúi xuống, con mắt nheo lại nhìn về phía Uzumaki Naruto. Quả thực từ trước đến nay, Sasuke mặc dù cao ngạo và tự yêu bản thân thái quá nhưng hắn cũng hiểu đồng giá trao đổi. Thực lực hắn đạt được như bây giờ đều là nhờ vào khổ luyện cùng với đánh cược bản thân mình vào nguy hiểm để đạt được. Chính bản thân Sasuke cũng cho rằng lời Naruto là không sai. Hắn lập tức hỏi lại: “Naruto, cậu muốn gì!?”

“Rinnegan...” Uzumaki Naruto ngay lập tức mở miệng nói: “Tôi muốn biết bí mật làm sao cậu có thể mở ra được Rinnegan. Tất nhiên là tôi cần Rinnegan và nghiên cứu rồi. Đặc biệt trên cơ thể của cậu. Chỉ có như vậy tôi mới phát hiện ra được bí mật Mangekyou Sharingan tiến hoá thành Rinnegan...” Cằm Naruto hơi hất lên, khoé miệng Naruto xuất hiện một nụ cười tự tin.

“Tôi đồng ý!” Uchiha Sasuke giống như không suy nghĩ lâu lập tức trả lời. Giọng nói và khuôn mặt hắn mang theo chấp nhất, cực kỳ kiên định đồng thời mang theo sâu sắc hy vọng: “Chỉ cần cậu có thể sống lại cha mẹ tôi. Đôi mắt của tôi, cậu cứ lấy đi!”

“Là chính cậu nói đấy nhé!” Hai vai Naruto theo đó nhún nhún, hắn cười một tiếng nhè nhẹ.

Trong hang động u tối chứa đựng Ngoại Đạo Ma Tượng, đoàn người Akatsuki một lần nữa tập hợp. Lúc này, vừa rời đi không được bao lâu thì Tobi và Kakuzu lại bị gọi lại lần nữa. Điều này làm cho Kakuzu vô cùng khó chịu. Hắn phát ra âm thanh ồm ồm từ dưới chiếc mặt nạ: “Thủ lĩnh, chúng ta vừa kết thúc công việc bắt jinchuriki nhị vĩ xong. Ngươi còn có việc gì nữa sao? Chúng ta còn muốn lên đường tìm con vĩ thú tiếp theo.”

“Lần này, Tobi và Kakuzu...” Bóng ảnh người thanh niên với đôi mắt Rinnegan đứng trên ngón tay Ngoại Đạo Ma Tượng mở miệng khen ngợi. Thế nhưng ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn về phía đoàn người rồi hỏi: “Bất quá, ta có tin tức cho mọi người đây. Zetsu, ngươi nói đi...”

“...” Người có thân hình như cây bắt ruồi mở miệng nói với cái giọng bất nam bất nữ: “Mấy phân thân của tôi đã biết được tin tức của hai vị tiền bối Deidara và Sasori rồi.”

“Ta rất tò mò đấy...” Hoshigaki Kisame ôm hai tay trước ngực, vẻ mặt hắn mang theo cao ngạo nhìn về phía đoàn người: “Không nghĩ tới hai người đó rơi vào tay Uzumaki Naruto mà vẫn còn sống! Không biết hiện giờ hai tên ngu ngốc đó như thế nào rồi. Đúng rồi, ta nhớ được tên ngu ngốc Hidan vẫn nằm trong tay Naruto đi. Không biết được, tên ngốc đó hiện giờ như thế nào nữa!”

“Tiền bối Kisame... ngài không nên nói vậy chứ...” Tobi phe phẩy ống tay áo ra vẻ ngả ngớn và ngu ngốc: “Dù sao họ cũng là người chúng ta mà. Tiền bối, ngươi không đi cứu họ sao?”

“Ba người bọn họ đúng là người của chúng ta thật. Nhưng chúng ta cũng không có biết hoàn toàn tung tích của họ. Hiện giờ tiền bối Hidan vẫn nằm trong tay Naruto, tôi cũng không tìm thấy dấu vết của tiền bối Hidan. Jinchuriki cửu vĩ Naruto đề phòng quá nghiêm...” Zetsu nói: “Chúng tôi hiện giờ mới chỉ tìm thấy được tung tích hai vị tiền bối là Deidara và Sasori thôi!”

“Các ngươi thật là nhiều chuyện và phiền phức đó...” Một thiếu nữ khó chịu đưa bàn tay lên vung vẩy: “Tôi và Neji còn bận đi tìm kiếm jinchuriki bát vĩ đây. Các ngươi còn có thời gian ở đây mà tâm tình sao? Mặc kệ hai tên ngu ngốc đó đi!”

“Nga...” Tobi phe phẩy ống tay áo và nói với giọng cực kỳ chán ghét: “Tiền bối Yakumo đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy mà. Dù sao hai vị ấy cũng là tiền bối của các vị. Chúng ta đều là người cùng tổ chức cần biết tương thân tương ái lẫn nhau chứ!”

“Hai người đó...” Bóng ảnh Hyuuga Neji ôm ngực cao ngạo. Hắn hơi nghiêm túc dùng Byakugan quan sát mọi người một lần: “Dù sao họ cũng là người cùng tổ chức chúng ta. Chúng ta cần lực lượng bọn họ.”

“Đúng vậy, chúng ta cần lực lượng của họ!” Zetsu lập tức gật đầu đồng ý: “Hiện giờ hai người họ một người bị đưa đến làng Cát rơi vào trong tay Chiyo của làng Cát. Một người khác bị làng Sương Mù giao cho làng Đá. Hiện giờ, tiền bối Deidara hẳn đang cùng với Tsuchikage đệ tam uống trà đấy!”

“Thú vị thật!” Hoshigaki Kisame cười lạnh để lộ ra hàm răng lởm chởm như răng cá mập: “Đây được coi như lá rụng về cuội sao?”

“Tiền bối...” Tobi lại vẫn tiếp tục thái độ ngả ngớn ấy: “Ngài hình dung thât quá chính xác đi mà!”

“Đủ rồi!” Thấy không khí có vẻ không đúng, Pain lập tức quát lạnh một tiếng. Ánh mắt hắn quét đám người ở đây một cái làm cho cả đám người cũng trở nên nghiêm túc hơn. Khôn khí lúc này mới biến thành bình thường, Pain nói: “Chúng ta cần giải cứu hai người bọn họ. Ai trong các ngươi muốn đi làm việc này!”

“Không rảnh!” Kurama Yakuma khó chịu phất ống tay áo, nàng ra vẻ đua đá chanh chua: “Chúng tôi còn muốn đi tìm jinchuriki bát vĩ đây. Jinchuriki nhị vị vừa bị bắt đi, nếu chúng tôi không nhanh thì bắt jinchuriki bát vĩ khá phiền phức. Ngươi nói phải không, Neji!?” Vừa nói nàng quét mắt ra đem Neji kéo về làm đồng minh. Mặc dù Neji không nói lời nào nhưng hai tay hắn ôm ngực và gật đầu một cái cho thấy biểu thị tất cả.

“Thủ lĩnh...” Bất chợt Tobi lúc này nói chuyện, hắn đưa tay sờ cằm chiếc mặt nạ gỗ nói: “Chúng ta cũng muốn giúp đấy. Thế nhưng tiền bối Kakuzu còn bận kiếm tiền hơn nữa chúng ta còn có mục tiêu thứ hai đâu. Hiện giờ không rảnh ra tay. Nếu như kết thúc chuyến đi tìm vĩ thú lần này, chúng ta không tìm được vĩ thú may ra có cơ hội ra tay!”

“Tôi cũng đang rảnh rỗi...” Người nói chuyện là Hoshigaki Kisame. Vẻ mặt hắn cao ngạo nhưng điềm tĩnh: “Thủ lĩnh... hiện giờ Sasori ở làng Cát mà tinh thông thuộc tính thuỷ độn, tôi ở nơi đó khá là bị động. Ở làng Đá, thằng nhóc Deidara đang ở đó nhưng hẳn nó sẽ bị trông coi rất dữ. Trần độn của Tsuchikage đệ tam không dễ đối phó.”

“Nếu là như vậy...” Thủ lĩnh Pain nhăn con mắt Rinnegan lại. Hiện giờ quả thực không rút người ra được. Mỗi người đều có công việc riêng, muốn tiến đến giải cứu hai người quả thực vô cùng khó. Hàng lông mày Pain nhăn lại càng sâu hơn. Đến cuối cùng hắn mở miệng nói: “Mọi người tiếp tục bắt vĩ thú. Sau khi hoàn thành công việc, chúng ta lập tức quyết định người đi giải cứu hai người bọn họ. Nhớ, nhanh chóng trở lại. Chúng ta còn có jinchuriki nhị vĩ chưa có phong ấn. Trước khi jinchuriki nhị vĩ trở về, mọi người cần hoàn thành tốt công việc của mình. Mọi việc đến đây kết thúc!”

Vụt! Bóng ảnh Pain lập tức biến mất. Theo sau đó đám người cũng lần lượt biến mất.

Xa xôi ở Lôi quốc, người thiếu nữ Kurama Yakumo lúc này mở ra đôi mắt. Nàng nhìn về phía bên cạnh đồng đội của mình Hyuuga Neji. Chỉ thấy được Hyuuga Neji đeo lên chiếc mặt nạ của mình sau đó trực tiếp ra mệnh lệnh: “Đi thôi!”

“Hừ...” người thiếu nữ hừ lạnh một tiếng nhưng nàng vẫn tiếp tục đi theo Hyuuga Neji. Mặc dù như thế nhưng nàng vẫn tỏ ra khó chịu vì tốc độ quá nhanh của Hyuuga Neji. Nàng lẩm bẩm rất nhỏ trong miệng: “Thật là... không biết chậm một chút sao? người ta là cô gái, thể lực không được tốt lắm! Đúng là một tên đầu gỗ...”

Dường như nghe hiểu được những người thiếu nữ, Hyuuga Neji cũng chậm lại tốc độ để cho thiếu nữ đuổi theo mình. Hai người đi được một đoạn đường thì bắt đầu chậm lại tốc độ. Ở nơi này đã có khá nhiều ninja làng Mây canh giữ, họ cần phải cẩn thận tránh gặp phải bẫy rập và cả việc bị phát giác.

Trong khi Hyuuga Neji mở ra Byakugan quan sát mọi thứ, Kurama Yakumo lên tiếng hỏi: “Này Neji...” Hyuuga Neji chỉ liếc mắt nhìn về phía nàng một cái. Thiếu nữ mới tiếp tục hỏi: “Tin tức làng Lá đó. Chúng ta nhận được tin tức đó. Nghe nói Hokage đệ tam, đệ tứ cùng với tamnin Jiraiya còn cả em trai Hokage đệ ngũ là Senju Na gì đó cũng trở lại....” Nàng trầm ngâm một chút: “Neji, ngươi nói xem! Người chết có thực sự sống lại sao?”

“...” Thân hình Hyuuga Neji trong thoáng chốc cứng lại. Đối với tin tức này, Hyuuga Neji cũng bán tín bán nghi. Nếu như người chết có thể sống lại, vậy nói rõ Tenten và cha hắn Hyuuga Hizashi có phải hay không cũng sống lại. Trong lòng Hyuuga Neji lại một lần nữa dậy sóng song hắn vẫn bình tĩnh nói: “Ai biết chứ?”

“Này...” Người thiếu nữ tức giận muốn gắt lên.

“Im lặng!” Hyuuga Neji đột nhiên mở miệng đánh gãy thiếu nữ nói. Hắn đi trong một khu rừng rậm ngước nhìn về phía ngọn núi cao ở phía trước: “Đã đến gần mục đích rồi. Kể từ đây sẽ có rất nhiều ninja mai phục. Chúng ta cần chuẩn bị kĩ càng. Nơi này khá gần làng Mây nên nếu như bị phát hiện sẽ khá là phiền phức.”

“Hừ...” Người thiếu nữ Kurama Yakuma chỉ lại hừ một tiếng. Dáng vẻ nàng có vẻ đỏng đảnh và chua ngoa.