Đạo Chu

Chương 223




“Phù...” Nhìn đám dân chúng bị mình hù doạ, Naruto cảm giác được mười phần bất đắc dĩ. Mọi thứ đều hoá thành một hơi thở dài. Năm ngón tay lại lần nữa đưa lên cầm microphone, môi hắn hơi kéo lên một cái sau đó bản thân cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân mình. Khi cảm xúc lắng động lại, Naruto mới nói chuyện: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quả thực quá xúc động. Nhiều vị ở đây hẳn đối với hành động của tôi vô cùng bất an và phản cảm. Nếu như có một cách khác có thể làm cho các ninja cùng với dân chúng Phong quốc thiếu đi giết chóc, có lẽ tôi sẽ làm.” Khuôn mặt Naruto tỏ ra buồn bã nói: “Thế nhưng chẳng có cách nào khác đâu. Có lẽ sẽ có người nói tại sao chúng ta không đàm phán với họ. Song đàm phán hữu hiệu sao? Phong quốc đã không cần lãnh chúa, họ sẽ chịu để cho một chế độ hết lòng vì dân chúng được thành lập sao? Câu trả lời chắc chắn là không! mỗi lần thế giới Shinobi có đại cách mạng đều cần trải qua máu lửa. Nếu như hành động bất đắc dĩ của tôi làm cho mọi người ở đây phản cảm thì tôi thực sự xin lỗi mọi người!” Nói xong hắn cúi đầu thật sâu khom lưng với đoàn người ở phía trước: “Mặc dù là vậy, tôi vẫn sẽ làm những việc mà tôi nên làm!”

Naruto đến đây dừng lời. Hắn không còn bất cứ lời nào để nói chuyện nữa. Cuộc bầu cử này phải được hoàn thành, chế độ dân chủ phải được thành lập. Đây là tất cả những thứ mà Naruto hy vọng thấy được. Vì hắn cần Phong quốc thành lập chế độ dân chủ.

Đôi mắt xinh đẹp dõi theo bước chân Naruto trở lại bên cạnh mình. Pakura thấy được hắn ngồi xuống ghế cạnh mình với sắc mặt nặng trĩu, nàng cũng hơi có lo lắng. Sự phiền muộn và buồn bực như ghi rõ trên khuôn mặt Naruto. Đến bấy giờ, nàng chỉ có thể lên tiếng hỏi thăm và an ủi: “Dan, ngươi không sao chứ!?”

“Không...” Vẻ mặt Naruto mệt mỏi trả lời. Hai ngón tay hắn theo bản năng đưa lên xoa xoa hai huyệt thái dương của mình. Cuối cùng Naruto lại thở dài một hơi: “Ha...” Sau đó hắn lại hít một hơi khí lạnh vào trong ngực mình. Hiện tại mới làm cho hắn trở nên tỉnh tảo hơn. Giọng nói bực tức phát ra từ miệng Naruto: “Đám người đó thực sự là phiền phức. Thay đổi Phong quốc thì liên quan gì tới đám người đó chứ? Tôi đâu có chạy đến các quốc gia đó làm cách mạng đâu kia chứ?”

“...” Pakura không ngờ được Naruto sẽ nói ra những câu này. Khoé mắt nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía Naruto, lòng trắng mắt mang theo vài ý vị khinh thường nhìn về phía hắn. Bộ dáng nàng như muốn nói: “Trong lòng ngươi không rõ ràng hay sao còn nói câu đó! Chế độ dân chủ đang khiêu khích quyền uy của lãnh chúa, vậy mà ngươi dám nói câu đó!”

“Chẳng lẽ cứ phải để tôi đích thân đến thủ đô hay làng ninja của họ...” Hai vai Naruto nhún nhún sau đó vẻ mặt cau có hỏi: “Sau đó thả ra một chiêu thụ giới giảng đản với toàn lực, toàn công suất thì đám người đó mới hết nhúng tay vào Phong quốc sao?”

Thiếu nữ xinh đẹp Pakura hoàn toàn cạn lời với Naruto. Đến cuối cùng nàng mở miệng nói: “Tôi thực sự lo lắng cho Gaara. Cậu nhóc là jinchuriki nhất vĩ duy nhất của làng Lá. Khác biệt với những làng khác, Phong quốc chỉ có một jinchuriki mà thôi! Nếu như mất đi jinchuriki, Phong quốc sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc đối ngoại. Chúng ta phải nhanh chóng đem vĩ thú tìm lại!”

“Chúng ta đâu có cách nào đâu!” Lông mày Naruto nhăn lại thật sâu. Đầu hắn cũng theo đó hơi nghiêng ra, ánh mắt tiếp tục quan sát dân chúng Phong quốc. Ở sâu trong đối mắt toát lên vẻ mệt mỏi khó nói, nó phản ánh tâm tình phức tạp lúc này của Naruto: “Hiện giờ có quá nhiều cuộc tấn công nhằm vào Phong quốc. Đám người đó chẳng khác nào kẻ điên vậy giống như cuộc tổng tuyển cử không bị phá huỷ, họ quyết không bỏ qua vậy. Nếu không, tôi đã chẳng phải dùng cách đẫm máu như vậy cảnh cáo các quốc gia khác. Cơ bản là, chúng ta không có người để đi lo lắng cho jinchuriki.” Hai vai Naruto nhún nhún, đôi tay hơi mở rộng.

“Xem ra...” Pakura đem việc này buông bỏ, đôi môi hồng hơi mím một cái: “Chúng ta chỉ có thể tìm lại jinchuriki sau khi chính phủ nắm giữ hoàn toàn Phong quốc!”

“Hộc, hộc...” Cậu nhóc Dan thở ra hồng hộc. Hắn nhìn về phía người nam nhân mặc áo choàng đỏ đang gục ở dưới hỗ đất. Mặt đất nứt vỡ giống như mạng nhện. Trên người cậu nhóc cũng khá rách rưới với những vết thương nhỏ ngoài ra. Thế nhưng sắc mặt cậu nhóc tái nhợt doạ người, mồ hôi như tắm.

Bàn tay cậu nhóc đưa lên vuốt lại mái tóc của mình, hắn phả ra một hơi thật dài: “Chết tiệt, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!” Đôi mắt hắn nhìn chăm chú về phía người nam nhân đã chết: “Không nghĩ tới là Hyuuga Neji sử dụng thuật này đấy. Mà cũng may không phải bản thể của cậu ta tới, nếu không mình trực tiếp chạy trốn là tốt rồi!”

Nói đến đây, cậu nhóc Dan ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh. Sau đó thở ra một hơi dài: “Đáng lý nên mang theo Karin. Cô ấy vừa có khả năng cảm nhận chakra hơn nữa lại có thể sử dụng như nguồn cung cấp chakra. Nếu có cô ấy mình cũng chẳng chật vật như thế này.” Bất chợt, cậu nhóc cũng nắm chặt nắm đấm sau đó phất ra: “Đáng chết... không có đội cứu viện sao?”

Cách đó không quá xa, người thiếu niên quả đầu dưa hấu xách theo người thanh niên thở hổn hển. Di chứng từ việc sử dụng Bát Môn Độn Giáp vẫn ảnh hưởng lên cơ thể người thanh niên. Thật may người thanh niên sử dụng Bát Môn Độn Giáp trong thế giới ảo nếu không hiện giờ hắn chẳng thể di chuyển được một đầu ngón tay nói chi đến việc được người gánh như thế này.

Khi mà hai người thiếu cùng với thanh niên đi về phía trước. Họ thấy được xác một nam nhân mặc áo choàng đen mây đỏ bị cắn rách nát cổ. Máu tươi từ đó vẫn còn chảy ra ấm nóng và vẫn còn tươi mới. Người thiếu niên quả đầu dưa hấu mở to mắt kinh ngạc hỏi: “Thầy Gai ơi, chuyện này là sao vậy thầy? Em vừa rồi nghe thấy tiếng của một cô gái kia mà!?”

Hàng lông mày người thanh niên nhăn lại thật sâu, đôi mắt sụp xuống như suy tư việc gì đó: “Ta không rõ lắm. E là...” Vừa nói thì người thanh niên lập tức suy tư rồi sau đó đưa ra kết luận: “Hẳn là kẻ địch dùng âm thanh giả giọng nữ nhân để đánh lừa chúng ta!?”

“A...” Rock Lee kinh ngạc hô lên: “Là như vậy sao thầy!?”

“Gai... anh đừng làm náo loạn nữa!” Hatake Kakashi dùng ánh mắt cá chết nhìn sang Maito Gai. Vừa lúc hắn thấy được Chiyo phản ứng là lạ, hắn lập tức hỏi: “Bà Chiyo, bà nhìn ra điều gì sao!?”

“Ờ!?” Đôi mắt hơi sụp xuống bà lão hơi hăn lại càng sâu. Trên trán đã xuất hiện một giọt mồ hôi hột. Vẻ mặt Chiyo biểu hiện khá kỳ quái trong mắt đám người ninja làng Lá. Họ nghe được bà lão nói: “Tên này là Yura, jounin của làng ta!”

“Của làng Cát sao?” Hai tay Kakashi đút vào trong túi mình, đầu quay ra nhìn về phía Chiyo với sự tò mò: “Vậy là sao!?”

Đôi lông mày xinh đẹp màu hồng nhăn lại thật sâu, mí mắt Sakura cũng hơi trĩu xuống nhìn chăm chú về phía cái xác hỏi: “Hay hắn là gián điệp của Akatsuki!?” Trên trán Sakura đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

Bà lão Chiyo vẫn nheo mắt nhìn về phía cái xác: “Không lý nào... bốn năm nay nó đều làm tốt vai trò lãnh đạo của mình.”

“Chắc hẳn hắn chỉ thay đổi âm thanh mà thôi!” Maito Gai mở miệng nói chuyện: “Dùng âm thanh để lừa chúng ta. Còn kẻ địch đang núp ở đâu đó thì sao!?” Khi nói chuyện Maito Gai cũng đưa ra thủ thế sau đó quan sát bốn phía.

Con chó nhỏ lúc này nói chuyện: “Chúng tôi đã tìm khắp xung quanh ở nơi này. Chẳng có ai ngoài hắn đâu. Hơn nữa tôi cũng cảm giác kỳ quái, khi chúng tôi gặp rõ ràng là một cô gái kia mà. Thế nào giờ lại biến thành một nam nhân rồi!” bàn chân con chó hơi đưa lên chỉ về phía cái xác hỏi: “Chẳng lẽ hắn ta dùng thuật biến thân thành nữ nhân hả? Nhưng làm như vậy có tác dụng gì để dấu diếm thân phận sao?”

“Không... nó không đơn giản như vậy đâu?” Hatake Kakashi đột nhiên cắt ngang: “Ảo thuật ngũ cảm là huyết kế giới hạn đặc trưng của gia tộc Kurama. Không có bất cứ người nào có thể sử dụng loại ảo thuật này cả. Ngay cả người gia tộc Kurama cũng khó thức tỉnh loại huyết kế giới hạn này nói gì đến người khác. Rõ ràng vừa rồi chúng ta đã trúng ảo thuật ngũ cảm.”

“Tệ thật đấy!” Chiyo lo lắng nói: “Xem ra chúng đã chuẩn bị mọi thứ trước rồi. Rõ ràng chúng đang kéo dài thời gian để chúng có thể tiến hách tách ra vĩ thú. E rằng chúng muốn tạo ra một jinchuriki mới đây mà!”

Trên trán Hatake Kakashi xuất hiện mồ hôi hột, hắn liếc mắt nhìn về phía đám người nói: “Thời gian không còn nhiều nữa? Nếu chúng ta không nhanh chóng cứu Gaara thì cậu ấy sẽ...”

“Ờ...” Bà lão Chiyo đồng ý gật đầu.

“Jinchuriki...” Hàng lông mày Sakura nhăn lại thật sâu, cái miệng nàng méo xệch. Bộ dạng nàng trông vô cùng khó coi: “Những jinchuriki đều bị lợi dụng như vậy sao? Vậy thì sẽ ra sao nếu như jinchuriki bị mất đi vĩ thú!”

“Như ta đã nói việc phong ấn và rút ra vĩ thú đều cần thời gian!” Bà lão Chiyo bình tĩnh nói: “Sử dụng thuật phong ấn sẽ phát huy hiệu lực cân bằng với sức mạnh vĩ thú trong tích tắc và nó sẽ mất khá nhiều thời gian để đem vĩ thú rút ra. Tuy nhiên nếu như làm vậy thì jinchuriki sẽ...”

“Lẽ nào...” Trên má Sakura đã xuất hiện mồ hôi hột, đôi mắt mở to.

“Đúng vậy!” Bà lão Chiyo hơi gật đầu một cái đồng thời đầu cũng cúi thấp xuống khi nói chuyện: “sẽ chết. Jinchuriki bị lấy ra vĩ thú sẽ chết. Trước đây làng Lá cũng có hai jinchuriki tiền nhiệm. Nguyên nhân cái chết của cả hai đều do bị lấy Shukaku khỏi người!”