Đạo Chu

Chương 212




Một đám người tụ tập xung quanh Kankuro. Cậu nhóc Dan nhíu mày trầm ngâm một chút, mặc dù y thuật hắn không kém nhưng bản thân hắn lại không phải chuyên gia giải độc. Uzumaki Karin cũng nhăn mày một cái rồi lắc lắc đầu thở ra một hơi.

Bà lão Chiyo trong lúc này nhìn về phía Kankuro đang rên rỉ. Đến cuối cùng chính bản thân bà lão cũng thở ra một hơi. Ánh mắt bà quay ra nhìn về phía Baki rồi nói: “Tuy ta tinh thông về độc nhưng loại độc này ta cũng không rõ...” bà lão có vẻ chán nản: “Sasori, nó tiến bộ quá nhiều rồi...”

“Tôi cũng không có cách nào...” Uzumaki Karin trầm mặc một chút mở miệng nói: “Nếu như cậu ta bị thương nặng, tôi có thể giúp được cậu ta. Thế nhưng trúng độc không phải sở trường mà tôi tinh thông!”

“Vậy phải làm sao đây!?” Baki lo lắng lập tức hỏi lại: “Nếu như vậy chẳng phải chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn thằng bé chết dần chết mòn hay sao?”

“...” Lời này rơi vào trong tai Chiyo làm cho bà lão nhăn mày lại thật sâu. Dường như bà lão suy nghĩ trong một lúc rồi lại quay ra nhìn về phía Baki: “Nếu nói về kẻ tinh thông giải độc hơn cả ta thì chỉ có công chúa ốc Sên Tsunade thôi! Lúc chiến loạn, hễ ta điều chế ra bất kỳ loại độc nào thì nó cũng đều chõ mũi chế ra thuốc giải độc!”

“Thứ lỗi nếu tôi lắm lời và vô lễ. Xem ra việc giải độc này xem ra phải nhờ đến công chúa Sện Senju Tsunade thôi!” Cậu nhóc Dan mở miệng nói chuyện: “Dù sao làng Lá vẫn là đồng minh Phong quốc các vị, không phải sao?”

“Nhưng giờ tình hinh khác rồi!” Trên mặt Baki xuất hiện đầy đầu mồ hôi hột: “Công chúa Sên giờ là Hokage làng Lá. Không thể nào rời đi làng Lá đến nơi này được. Đặc biệt trong tình trạng Phong quốc rất nhạy cảm này. Hơn nữa... cho dù chúng ta mời được bà ta tới thì bà ta đến đây cũng mất không ít thời gian. Mặc dù tôi đã thỉnh một đội ninja tinh thông y thuật tới đây gấp, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ họ tới thôi!”

“Hừm... Chớ có mà nhờ vả người ngoài!” Ánh mắt Chiyo nheo lại, sắc mặt bà lão vô cùng khó chịu: “Các ngươi đã quá ỷ lại vào mối giao hảo với nước khác do không được giáo huẩn đàng hoàng nên các ngươi mới thành ra thế này!”

“Ỷ lại...” Baki cực kỳ rối rắm, trên mặt hắn xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đỗ: “Chúng tôi không hề có ý đó!”

“Cậu ta thực sự quá không bình tĩnh và đã bám theo địch.” Cậu nhóc Dan mở miệng lên tiếng nói: “Mà thôi dù sao ninja cũng là con người thôi! Nếu như làng Lá đến nơi này mà không cứu được người, các vị hãy gửi tin cho ngài Dan...” Trầm mặc một chút, hai tay cậu nhóc ôm lấy ngực của mình rồi nó: “Nếu như ngài ấy chịu ra tay, có lẽ Kankuro sẽ được cứu sống!”

“Ngài Dan sao!?” Một vài ninja làng Cát lẩm bẩm cái này. Sau đó mở miệng hỏi lại: “Vậy ngài ấy sẽ chịu đến sao? Dù sao anh ta là người làng Sương Mù lại đang ở thủ đô Phong quốc.”

“Có thể lắm!” Một ninja làng Cát ở bên cạnh mở miệng nói không chắc chắn: “Dù sao lấy độ thân cận anh ta với Kazekage đệ ngũ hiện nay, có lẽ anh ta sẽ ra tay giúp chúng ta một lần. Thế nhưng có tiện hay không? Anh ta đang chấn thủ thủ đô Phong quốc đảm bảo cuộc tổng bầu cử diễn ra. Nếu như sẽ như thế nào đây nếu như có người biết anh ta rời đi!”

“Uzumaki Karin... cô hãy ở lại đây!” Cậu nhóc Dan trầm mặc một chút rồi nói tiếp: “Tôi sẽ đi truy tìm ninja Akatsuki đã bắt đi Gaara. Nếu như có thể thành công tôi sẽ sớm trở lại và mang theo thuốc giải. Dù sao cô ở đây với năng lực của cô có lẽ cậu ta sống thêm được một thời gian nữa đấy...” Hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía trên bàn đang run rẩy và cả người mồ hội hột Kankuro. Nhìn về phía Kankuro, hắn lại nhớ đến Temari nên bản thân không thể nhịn được thở ra một hơi dài.

Nhìn thằng nhó chỉ có vài tuổi mà như ông cụ non như vậy thì đám người ninja làng Cát nhíu mày và cảm giác được kỳ quái. Baki tò mò nhìn về phía cậu nhóc và ngay cả bà lão Chiyo cũng không ngoại lệ. Baki mở miệng hỏi lại: “Cậu nhóc, cậu định truy tìm đám người Akatsuki đó!?”

“Ừ...” Cậu nhóc trầm ngâm một cái rồi gật đầu: “Tôi sẽ cùng một đoàn người truy kích đám người Akatsuki. Thật ra thì điều này đã dự kiến trước của Kazekage đệ ngũ và ngài Dan. Họ đã dự tính đến có người sẽ phá cuộc bầu cử này. Đặc biệt có khả năng động tay với jin... à Gaara thế nên đã để lại dấu hiệu trên người Gaara. Kế hoạch không tiện để lộ nhiều nhưng chúng tôi đã chuẩn bị khá nhiều...”

Vừa nói xong cậu nhóc cũng xoay người rời đi. Giọng nói cậu nhóc phát ra làm cho đám người hơi khó chịu: “Đừng quá hy vọng nhiều vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Việc này xảy ra do các vị tự không chú trong năng lực chính mình thôi! Mối giao hảo chỉ là tấm bình phong mà thôi, nhưng lúc thế này thì cùng lắm làng Lá chỉ gửi một đám ô hợp vô dụng mang theo hình thức mà thôi. Mà cũng đừng trông mong gì ngài Dan, ông ta không chắc sẽ đến đâu. Dù sao thì cuộc bầu cử Phong quốc này quá quan trọng với ông ta. Chính quyền dân chủ tuyệt đối phải được lập nên ở Phong quốc, ông ta có đến đây hay không là cả một vấn đề...”

“Hừ... ta luôn biết điều đó!” Chiyo nhìn thằng nhóc đã đi xa thì khó chịu lầm bầm. Bà quay ra nhìn về phía nữ nhân tóc đỏ hung: “Ta chưa từng bao giờ tin mối quan hệ giao hảo giữa làng ta và làng Sương Mù hay làng Lá. Họ chỉ đang lợi dụng chúng ta mà thôi!”

“Vậy chúng ta có hay không đi!” Baki lo lắng lên tiếng hỏi Chiyo: “Gửi tin cho Kazekage đệ ngũ để ngài ấy có thể...”

“Đương nhiên!” Chiyo trực tiếp liếc mắt nhìn về phía Baki: “Chúng ta sẽ nhờ anh ta một lần này đi. Dù sao làng Cát và làng Sương Mù có mối quan hệ đồng minh kia mà! Hơn nữa cơ bản là ta gét con nhỏ Sên làng Lá đó!” Khoé miệng bà lão trực tiếp kéo lên với vẻ mặt khó chịu.

“Hắt xì...” Một âm thanh hắt xì vang lên trong phòng làm việc Hokage. Senju Tsunade dùng ngón tay mảnh khảnh dụi dụi mũi của mình. Một tay nàng đặt lên bàn, một tay khác vươn ra kéo lấy một tờ giấy hồ sơ. Vẻ mặt nàng hơi có chút khó chịu.

“Không sao chứ ạ!?” Nghe được tiếng hắt xì, Shizune vội vã chạy đến: “Cô Tsunade!?”

“Ờ chuyện này không quan trọng!” Senju Tsunade lập tức trả lời: ”Có tin tức gì đặc biệt từ Phong quốc truyền tới hay không?”

“Em cũng không nhận được tin tức nào mới!” Shizune mở miệng nói. Nàng cầm trong tay tập hồ sơ gì đó: “Cuộc tổng tuyển cử vẫn diễn ra tốt đẹp và không có bất ngờ gì xảy ra. Nếu như có đó chính là người tên Dan đã sử dụng Mộc Độn khiến cho nhiều nơi Phong quốc biến thành rừng rậm.”

“Ừm... ta đã biết!” Senju Tsunade lần này đan xen hai tay vào với nhau. Nàng hơi trầm ngâm và khuôn mặt cũng biến thành lo lắng: “Điều lo lắng của ta đã biến thành sự thật. Xem ra Dan xác thực là Naruto như lời bọn nhỏ nói. Phong quốc gia cũng thay đổi vì thằng nhóc. Không biết thằng bé có ý định gì. Ta thực lo lắng cho ngôi làng của chúng ta!?”

“Hử!?” Shizune đột nhiên nhăn lại mày, nàng thấy được một đám vé xố. Điều này làm cho Shizune kinh ngạc mở miệng hỏi: “Cô Tsunade, cô trúng thưởng sổ xố. Điều này thực ngạc nhiên đấy! Không phải đã lâu lắm rồi cô chưa bao giờ trúng giải sao!?”

“Ực, ực, ực...” Người thiếu niên tóc trắng ngồi ở một mỏm đá, ánh mắt hắn nhìn về phía một đám cát vàng sau đó ngước nhìn về phía bầu trời không mây. Giọng nói mang theo chán ghét: “Ta không nên đi theo hai người. Nơi này chẳng nhẽ không có gì ngoài cát vàng hay sao? Thực sự làm cho người ta chán ghét mà! Ngoài cát chẳng có gì cả... Ta ghét Phong quốc...”

“Cậu đã uống hơn chục hộp nước rồi vẫn chưa thoả mãn sao?” Người thanh niên cao to tóc cam tò mò lên tiếng hỏi.

“Jugo...” Người thiếu niên khó chịu liếc mắt nhìn đáp lại: “Ta cũng không nghĩ đến lần này sẽ đến Phong quốc. Nếu biết phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này, đánh chết ta cũng không đi!”

“Suigetsu, hãy thôi than thở đi!” Uchiha Sasuke ôm ngực lãnh tình nhìn về phía bờ cát: “Người chúng ta chờ đã đến rồi!”

“Ngã!” Suigetsu nhăn mày lại. Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục hút nước từ cái ông hút. Đôi mắt nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé đang tơi. Đập vào mắt Suigetsu chính là một thân ảnh nhỏ bé đang di chuyển nhanh tới. Đám người nhất thời ngạc nhiên, ngay cả Sasuke cũng không ngoại lệ. Chỉ là Suigetsu mở miệng trước: “Là một thằng nhóc!?”