Dưới bầu trời mưa không ngớt, một con ếch xanh trồi lên khỏi mặt sông nhỏ. Nó phát ra tiếng ộp oạp nho nhỏ. Ngay sau đó nó mở ra cái miệng mình, một cánh tay theo đó chui ra bên ngoài. Đến cuối cùng cả một người lớn bước ra khỏi miệng con cóc. Thật kỳ quái khi một con ếch nho nhỏ lại có thể phun ra một người trưởng thành.
Một nam nhân đô con tóc trắng đeo băng trán bằng kim loại với hai cái sừng trên băng trán và chữ Du khá to ở giữa. Bàn chân hắn dẫm trên mặt đất, đôi mắt nhìn về phía xung quanh. Ở khắp mọi nơi đều là những kiến trúc bằng kim loại cao trọc trời. Người nam nhân đô con tóc trắng khẽ nhếch miêng cười: “Tới rồi, dễ hơn là mình đã nghĩ!”Đứng thẳng người quan sát về phía ngôi làng với những kiến trúc chọc trời, hắn cười nhạt: “Hay ít nhất mình cho là như thế!”
“…” Một căn phòng u tối, người thanh niên tóc cam với đôi mắt vòng vòng đột nhiên quay đầu lại. Thiếu nữ tóc lam xinh đẹp ở sau lưng tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một ai đó đã khuất động cơn mưa của tôi!” Người thanh niên đáp lại: “Qua chakra của người đó cóthể thấy rằng đó là một kẻ nguy hiểm!”
“Lại là ninja làng Đá sao, Pain?”Thiếu nữ mở miệng tiếp tục truy vấn.
“Không…” Người thanh niên được gọi là Pain mở miệng đáp lời: “Loại chakra này rất quen thuộc. Tôi không nhớ được nó của ai nhưng chắc chắn người này chúng ta đã từng gặp mặt qua.”
Người nam nhân đô con cuối cùng cũng lẻn được vào trong làng Mưa. Lúc này, hắn ăn mặc một chiếc áo choàng màu trắng che kín toàn thân. Một loại áo mưa đơn giản đem thân thể che kín. Vì làng Đá cùng với làng Mưa đang xảy ra xô sát thế nên hắn muốn tránh qua thủ vệ và đoàn kiểm tra ở nơi này có chút khó khắn.
Hai người một thanh niên và một thiếu niên đứng trên tháp cao, người thiếu niên với đôi mắt vòng vòng đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Konan, khi tôi ngừng cơm mưa lại. Cô hãy sử dụng nhẫn thuật của mình tìm ra kẻ xâm nhập!”
“Được rồi!” Konan gật đầu đưa bàn tay lên kết ấn.
“Bắt đầu đi!” Pain cũng đưa tay lên kết ấn. Ngay sau đó cơn mưa trên bầu trời cũng từ từ biến yếu. Ngay sau đó nó dần dần tạnh hẳn.
Cùng lúc đó hai người nam nhân độ tuổi tầm trung cùng một người thanh niên khé trẻ tầm khoảng ba mươi. Cả hai đều mang nên nón lá đem toàn thân che kín mít.
Người nam nhân có cái râu rê xồm xoàm và đôi mắt nhỏ hẹp khẽ nâng lên chiếc mũ dày của mình. Hắn mở miệng với giọng điệu khó chịu: “Đáng chết đám ninja làng Đá đó. Họ muốn làm gì gây chiến với chúng ta sao? Đám người đó còn phái không biết bao nhiêu mật thám lẻn vào làng chúng ta. Thật sự làm người không có cách nào thư giãn mà. Hại chúng ta phải tăng thêm thời gian làm việc. Ngay cả nơi như vậy cũng muốn tìm đến.”
“Anh đừng suốt ngày than trách nữa. Tôi cũng phải như vậy mà!” Người thanh niên trẻ tuổi hơn có một vệt sẹo ở trên mặt mở miệng đáp lời: “mà anh nghĩ sao nếu chúng ta tìm chỗ nào để uống rượu và nghỉ ngơi trong chốc lát nhỉ!?”
“Đây là khu vực thấp kém nhất, sẽ chẳng có gì ở đây cả đâu?” Ngón tay nam nhân lớn tuổi hơn lại theo thói quen kẹp nón lá: “Tất cả những cửa hàng đều ở phía trên chúng ta đấy! Làm gì có có cửa hàng ở dưới này chứ?”
“Vậy thì phải đi lên thôi.” Người thanh niên chán nản thở ra một hơi: “Chúng ta đã chịu cơn mưa này cả ngày hôm nay rồi mà nhỉ? Thế nên… Hử!?” Đột nhiên người thanh niên thấy được một cái biển dựng ở trước mặt vài mét. Trên biển có ghi “Mở cửa ngày hôm nay! Bạn có thể uống bất cứ thứ gì chỉ với 500 Ryous.” Người thanh niên cười nói: “Có vẻ chhúng ta gặp may rồi!”
Cạch!
Cánh cửa theo đó mở ra, hai người bước vào phía bên trong. Bọn họ thấy được một người nam nhân lớn tuổi với mái tóc màu trắng hơi bờm xờm đeo cặp kính, mũi to và ria mép khá dài sang hai bên. Hắn mặc một bộ quần áo người tiếp tân sang trọng và trong tay đang cầm một chiếc khăn lau chiếc ly màu trắng nho nhỏ.
“Mời vào!” Một lời mời nhã nhặn từ người nam nhân trông quán phát ra. Hắn mở miệng chào đòn: “Các vị muốn dùng gì sao? Chỉ có mình các vị sao?”
Hai người chút bỏ bộ quần áo mưa sau đó đem ghế kẻoa. Người thanh niên trẻ tuổi mở miệng tò mò hỏi: “Chỉ có hai người chúng tôi mà thôi! Mang một chút chó chúng tôi đồ uống và đồ nhắm là được. À mà hôm nay khôngphải là chủ nhật à!?”
Hai người ngồi xuống nhìn về phía nhau. Người nam nhân lớn tuổi quay đầu nói: “Vì làng Đá đang ma sát với làng chúng ta ở gần biên giới nên thời điểm này có chút không yên ổn. Ngài Pain vẫn ở phải ở toà tháp trung tâm để canh phòng cho chúng ta.”
“Đó có phải lý do mà những cơn mưa gần đây không theo lịch nữa!?” Người thanh niên trẻ tuổi vươn ra đặt trên bàn, đôi mắt mang theo tò mò hỏi chuyện: “Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra trước đây!”
“Hẳn là tại đám ninja làng Đá đó tiếp tục đưa mật thám vào trong làng chúng ta!” Người nam nhân lớn tuổi buồn bực mở miệng nói chuyện.
“Thế nhưng cứ như vậy…” Người thanh niên trẻ tuổi mở miệng nói chuyện: “Có hay không diễn ra chiến tranh giữa hai nước. Chúng ta có thể chống lại một nước lớn như Thổ Quốc sao?”
“Này…” Khuôn mặt người nam nhân lớn tuổi rõ ràng không vui. Hắn lập tức mở miệng trách móc: “Ngài Pain đã làm rất nhiều việc cho những người sống ở con phố này. Chúng ta chỉ cần chịu đựng một chút thôi! Hơn nữa, ngài ấy cũng đánh thắng được Tsuchigake đệ tam. Làng Đá muốn tấn công làng Mưa chúng ta cũng không có dễ dàng như vậy. Chỉ mình ngài Pain đủ uy hiếp họ rồi!”
“Anh nói cũng phải!” Người ninja trẻ tuổi gật đầu.
“Xin lỗi!” Người phục vụ đột nhiên đi đến và mở miệng: “Vì đã để quý khách phải chờ đợi!” Hai bàn tay hắn đan xen và nhau vẻ mặt mang theo chút tạ lỗi
“Hử!?” Cả hai người đang nói chuyện cũng theo đó ngừng lại. Họ quay ra thấy được bàn vẫn trống trợn chẳng có thứ gì ở trên cả. Họ hơi ngạc nhiên hỏi: “Đồ uống của chúng tôi đâu?|”
“Vì hôm nay là ngày mở cửa hàng của chúng tôi…” Khoé miệng người phục vụ viên khẽ nhếch lên để nở nụ cười tràn ngập cảm giác quái quái quái: “Chúng tôi có một thực đơn đặc biệt dành cho quý khách đây!”
“Có thật thế không!?” Người ninja trẻ tuổi không nhịn được nở nụ cười.
“Hai ngài hôm nay vô cùng may mắn đấy!” Ngón tay người phục vụ viên đưa lên kết ấn. Theo sau đó một trận khói hiện lên thân thể của hắn cũng thay đổi. Một nam nhân lớn tuổi với mái tóc dài và khuôn mặt với hai vệt xăm đỏ kéo dài ở mỗi bên mắt. Hai ninja làng Mưa hiện giờ khôngphát hiện có quái mới là lạ.
Cả hai người lập tức nhảy lùi lại, những chiếc ghế ngã lạch cạch trên mặt đất. Trên mặt người ninja lớn tuổi làng Mây đã xuất hiện mồ hôi hột. Hắn mang theo dáng vẻ có chút sợ hãi mở miệng quát to: “ngươi! Ngươi là tên quái nào vậy!?”
Người nam nhân đô con cười nhẹ nói: “Ở đây chỉ có ta là người đặt câu hỏi và ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi các ngươi.” Ở bên ngoài thì cả căn nhà bắt đầu chuyển động. Hình dáng nó bắt đầu thay đổi và thu nhỏ lại. Nó trực tiếp biến thành một con ếch nho nhỏ phát ra tiếng ộp oạp. Từng giọt mưa rơi trên cơ thể con ếch nho nhỏ và nó phi thân ra khỏi lề đường và lao xuống phía dưới mặt sống để lại một khu vực trống trơn ở nơi đó.
Cùng thời gian đó, mưa cũng đã ngừng lại. Người thanh niên Pain quay ra nhìn về phía thiếu nữ nói: “Làm đi, Konan!”
“Vâng!” Hai tay Konan đưa lên kết ấn. Đôi mắt thiếu nữ theo đó hơi nhắm nghiền mắt lại và mặt cô cũng bắt đầu xuất hiện những vết hằn. Một truyện không thể tin được là cơ thể Konan bắt đầu xuất hiện những tấm giấy bóc ra từ cơ thể cô. Ngay sau đó hai tay cô mở rộng, một đám giấy từ cơ thể cô biến đối hoà thành nhiều mảnh giấy trực tiếp tản mạn ra xung quanh. Những mảnh giấy nhỏ xinh trực tiếp gập thành những con bướm sau đó chúng bắt đầu vỗ cánh và tản mát ra khắp nơi xung quanh. Pain nhìn cảnh này thì khẽ gật đầu một cái.
“Bẹp!” Đôi dép gỗ dẫm nhẹ trên một cái mặt thịt. Người nam nhân đô con nhếch miệng cười: “Nao giờ thì… ” Đôi mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn hai người ninja: “Nhìn cách ăn mặc và dáng vẻ của các ngươi thì các ngươi hẳn là tầng thấp nhất ở đây đúng chứ?”
Cả hai người bị bức tường thịt nuốt lấy cánh tay và đôi chân. Họ không có cách nào có thể hoạt động được. Lúc này tên thanh niên trẻ tuổi không nhịn được chửi lớn: “Tên khốn!”
Duy chỉ có người ninja lớn tuổi còn có chút bình tĩnh: “Chúng ta đang ở chỗ quái nào vậy!?”
“Trong bụng con ếch của ta!” Người nam nhân đô còn mở miệng.
“Ngươi… người là một trong tam nin huyền thoại!” Người ninja lớn tuổi sợ hãi hô lên: “Cuồng quỷ Jiraiya!?”
“Đúng thế nhưng…” Người nam nhân đô con Jiraiya nhếch miệng cười. Hắn đột nhiên lấy ra một cái lông vũ đưa lên sau đó châm chọc: “Ta không phải nói rồi sao? Ta là người duy nhất ở đây được phép đặt câu hỏi!”
“Ngươi định làm gì với cái lông đó!” Người ninja lớn tuổi hơi run sợ hỏi lại.
“Để cù thôi!” Ngón tay nhỏ khẽ kẹp chiếc lông chim đem nó lắc lư, Jiraiya tiến tới: “Nếu các người không muốn bị cười đến chết tốt hơn hết là hãy ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta. Nào… trước tiên là về người lãnh đạo của các ngươi, Pain!”