Đạo Chu

Chương 115




Phòng làm việc Hokage...

“Hà...” tiếng thở dài từ miệng người thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng phát ra. Trong lúc này, nàng đang có vẻ khổ sở dùng tay che trán mình. Cứ suy nghĩ đến jinchuriki trong tay làng Cát, jinchuriki khác là Naruto nắm giữ Mộc Độn có quan hệ đối địch với làng mình. Rồi lệnh lãnh chúa trong việc đối phó Phong Quốc. Điều này làm cho nàng không nhịn được phải dùng ngón tay xoa xoa hai huyệt thái dương.

Tại trong căn phòng này, nàng lại nhớ đến lúc mình bị trúng ảo thuật cùng với một người nam nhân tiến hành giao hoan. Mặc dù bị ảo thuật thao túng nhưng cảm giác đó thực sự như thật. Chỉ có người nam nhân này không phải Katou Dan mà thôi. Nó chính là thằng nhóc Uzumaki Naruto. Nàng không nghĩ ra rằng mình lại ngủ với một đứa nhóc đáng tuổi con cháu nàng. Loại cảm giác này thực sự làm cho nàng giận dữ nhưng nàng lại xuất hiện một cảm giác phức tạp với thằng nhóc.

“Dan...” Đôi môi mỏng thiếu nữ khẽ mấp máy ra tiếng nói này. Nàng không hiểu sao cảm giác thằng nhóc Naruto có cái gì đó rất giống với Katou Dan, người yêu của nàng. Chỉ là người yêu nàng đã chết rất nhiều năm trước rồi. Có lẽ nàng nhìn thằng nhóc nhớ người mà thôi.

Đứng dậy, Senju Tsunade đi về phía cửa sổ lớn. Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu để bản thân mình lấy lại bình tĩnh và tỉnh táo hơn. Hai tay Tsunade ôm ngực của mình khiến cho bộ ngực nàng trở nên cao vút. Đôi mắt màu nâu xinh đẹp chú ý quan sát cả ngôi làng xinh đẹp và an bình này. Gánh nặng Hokage thật sự đè nặng trên vai nàng.

“Tsunade...” Theo âm thanh cánh cửa mở ra, một giọng nói vang lên làm cho Senju Tsunade ngạc nhiên quay đầu lại. Nàng thấy được một người nam nhân lớn tuổi đô con tóc trắng mặc chiếc áo màu đỏ đi dép gỗ bước vào phía bên trong.

“Ông đi chỗ quái nào thế hả, Jiraiya!?” Khẽ liếc đầu thấy được người nam nhân này xuất hiện, Senju Tsunade giống như tìm được một cái khẩu tuyên tiết tức giận. Nàng lập tức đem toàn bộ cơn giận chút bỏ lên người Jiraiya: “Ông có biết tôi đang gặp rắc rối lớn lắm không hả? Lãnh chúa và đám lão bất tử ấy đang làm khó dễ cho tôi. Lúc đó ông ở nơi nào thế hả, Jiraiya?”

“Được rồi mà!” Thấy được Tsunade rơi vào trạng thái tức giận, Jiraiya vội vã cười làm lành. Hắn đưa bàn tay lên giống như muốn đầu hàng thiếu nữ: “Chuyện này dừng lại ở đây được chú. Tôi biết cô rất mệt nhọc nhưng cô là Hokage mà. Với lại, chúng ta tìm chỗ nào đó uống rượu đi, tôi mời cô. Đến đó, tôi có một số tin tức muốn nói cho cô nghe!” Ngón tay cái hắn chỉ về phía sau lưng mình và tỏ ra cực kỳ tiêu sái, tất nhiên hắn cho rằng như thế.

“Jiraiya, thế quái nào mà ông có thể đưa ra lời như thế hả?” Senju Tsunade mở mắt to tròn, bàn tay vỗ mạnh xuống bàn làm việc Hokage đồng thời ngón tay chỉ thẳng về phía Jiraiya: “Ông có biết không tôi là Hokage đấy nhé và trong thời gian này còn đang là thời gian làm việc của tôi.”

Không lâu sau, hai người một nam nhân tóc trắng và một thiếu nữ tóc vàng ngồi trong quán rượu. Bàn tay thiếu nữ đem chai rượu đặt mạnh lên bàn phát ra âm thanh va chạm nho nhỏ. Hiện tại, khuôn mặt nàng hơi mang đà hồng, mu bàn tay đưa lên lau cằm và miệng phát ra tiếng thích thú: “Hà... đã lâu không có uống được đã như vậy!”

“Cô phải nhớ chính mình đã nói chứ?” Người nam nhân lớn tuổi Jiraiya cạn lời nhìn về phía Senju Tsunade. Hắn thở ra một hơi dài: “Cô không phải là Hokage và đang trong thời điểm giờ làm việc sao? Vậy mà nhanh như vậy đã quên rồi!”

“Mà anh có tin tức gì muốn nói với tôi thế!” Senju Tsunade nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Jiraiya. Trên mặt nàng mang theo nét tò mò hiếm thấy.

“Có hai chuyện tôi muốn nói với cô!” Jiraiya thở dài ra một hơi rồi nói: “Tin tức thứ nhất đó là thằng nhóc Uzumaki Naruto!”

“Anh tìm được nó rồi à!?” Ngay lập tức Senju Tsunade hỏi lại.

“Ừm...” Đầu Jiraiya khẽ gật xuống. Hai bàn tay đặt ở trên bàn, ánh mắt nghiêm tục nhìn về phía Senju Tsunade: “Cô có nghe đến người mà Mizukage đệ ngũ sắp kết hôn.”

“Cô ta sao?” Senju Tsunade lại theo thói quen chớp mắt. Sau đó khoé miệng nhếch lên dùng nụ cười thần bí nhìn về phía Jiraiya: “Không phải anh từng gặp qua Mizukage đệ ngũ và khen cô ấy là một người xinh đẹp sao? Thê nào, người ta gả chồng rồi nên tiếc hận sao?”

“Ngạch...” Jiraiya cừng lưỡi lại. Hắn lại theo thói quen thở ra một hơi: “Lúc này không phải lúc nói đùa đâu, Tsunade. Tôi thực sự muốn nói đến vị hôn thê Mizukage đệ ngũ.”

“Có vấn đề gì sao?” Senju Tsunade mở miệng nói chuyện: “Người này tôi biết tên Dan. Nghe đồn thân phận hắn khá thần bí. Tuy nhiên người này có đóng góp to lớn cho Thuỷ Quốc cũng như làng Sương Mù. Theo tin tức nhận được thì người này chính là người tìm được bảy thanh kiếm làng Sương Mù và dùng chúng như lễ vật cầu hôn Mizukage. Đồng thời, anh ta còn là người giàu nhất thế giới.”

“Người này rất có thể là Naruto!” Đột nhiên Jiraiya mở miệng lên tiếng nói chuyện.

“Cái gì...” Senju Tsunade lập tức ngây ngẩn cả người. Nàng mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Jiraiya hỏi: “Anh nhắc lại xem nào? Tôi nghe không rõ, anh nói gì cơ? Thằng nhóc...”

“Cô nghe không nhầm đâu!” Hai bàn tay Jiraiya ôm thật chặt vào nhau. Vẻ mặt Jiraiya cũng trở nên nghiêm túc hơn nói: “Tôi đã điều tra rất kỹ. Dan rất có khả năng là Uzumaki Naruto. Tất cả thông tin tôi điều tra được đều khẳng định điều này. Chỉ là tôi thắc mắc làm thế nào chỉ trong thời gian ngắn như vậy, thằng nhóc có thể trở thành người giàu nhất thế giới hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với làng Sương Mù!”

“Xem ra chuyện này rắc rối rồi đây!” Senju Tsunade bất đắc dĩ đưa tay lên sờ sờ đầu mình: “Không nghĩ tới thằng nhóc lại là chồng chưa cưới Mizukage đệ ngũ. Nếu chúng ta xử lý không tốt như vậy rất có thể dẫn đến chiến tranh giữa các quốc gia khác.”

“Chuyện thứ hai tôi muốn nói với cô...” Jiraiya hơi nhắm mắt một cái. Hắn dùng hai tay ôm ngực của mình, giọng nói thong dong với Senju Tsunade: “Cô nhớ đến thời gian trước thủ lĩnh Akatsuki tập kích làng Đá và mang theo một số tiền lớn rời đi chứ?” Senju Tsunade gật đầu và tiếp tục nghe Jiraiya nói tiếp: “Theo đồn đãi thì thủ lĩnh Akatsuki có được Rinnegan trong truyền thuyết!”

“Đó không phải lời đồn sao?” Senju Tsunade đan xen hai tay đặt ở trên bàn. Đôi mắt mang theo tò mò.

Jiraiy chần chờ một chút sau đó mở miệng dò hỏi: “Tsunade, cô nhớ đến ba đứa nhỏ tôi nhận làm học trò ở Vũ Quốc chứ?”

“Ba đứa học trò đó không phải đã chết nhiều năm về trước sao?” Senju Tsunade lên tiếng tò mò hỏi: “Tại sao anh lại nhắc đến bọn chúng. Chúng có liên quan gì đến sự kiện tập kích làng Đá cùng Akatsuki sao?”

Jiraiya chập chập đôi môi vài cái, đến cuối cùng thở ra ngước đầu nhìn về phía Tsunade: “Trong khi dạy dỗ bọn chúng, tôi phát hiện ra một trong số chúng có được Rinnegan.”

“Cái gì!” Senju Tsunade lại một lần nữa kinh ngạc. Đôi mắt nàng mở to trợn tròn nhìn về phía Jiraiya. Khoé miệng nàng theo đó co giật lên: “Vì sao anh không nói ra tin tức này mà để đện tận bây giờ mới nói!?”

“Xin lỗi cô nhưng mà Rinnegan càng ít người biết càng tốt!” Jiraiya bất đắc dĩ tránh né ánh mắt Senju Tsunade. Hắn vội vã cười trừ: “Cô biết đấy hôm nay trở lại làng Lá tôi có hai tin tức muốn báo cho cô. Mà tôi không thể nào cùng lúc làm hai việc được thế nên việc Naruto, tôi nhờ cô điều tra. Còn tôi thì sẽ lập tức tiến vào Vũ Quốc gia tìm hiểu tin tức.”

“Cái gì, anh điên hả Jiraiya!” Senju Tsunade lập tức hô lên: “Không nhắc đến Vũ Quốc và Thổ Quốc đang xảy ra xung đột và có thể diễn biến thành chiến tranh bất cứ khi nào. Còn có đối thủ anh rất có thể sẽ là người nắm giữ Rinnegan, đôi mắt tiên nhân trong truyền thuyết. Sẽ quá nguy hiểm nếu anh phải đối đầu với hắn.”

“Ba đứa nhỏ là học trò của tôi!” Ở sâu trong mắt Jiraiya thoáng qua nỗi buồn. Hắn mở miệng nói: “Tôi nhất định phải điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với đám nhóc đó. Với chức trách một người thầy, tôi thực sự không thể để chuyện như thế này được. Thế nên tôi nhất định phải đi đến Vũ Quốc một chuyến.”

Thuỷ Quốc, làng Sương Mù...

Một toà bệnh viện khá lớn nằm ở giữa ngôi làng này. Ở bên trên có treo mấy chữ khá to “Bệnh Viện Làng Sương Mù” đủ đảm bảo nhiều người ở xa cũng thấy được mấy chữ này. Ở nơi như thế này chưa từng có bao giờ không có người qua lại cả. Ngay cả những ngày nghỉ cũng không ngoại lệ vì nó là bệnh viện lớn nhất và duy nhất trong lòng.

Ở một nơi như thế tại căn phòng sạch sẽ với những tấm vải trắng, một thiếu nữ tóc đỏ hung mặc một chiếc áo dài màu xanh lam xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế chờ. Mọi người ở đây đều dùng ánh mắt kính trọng nhìn về phía nàng. Hiếm có một Mizukage nào gần gũi giống như nàng vậy.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, một vị nữ y tá bước ra khỏi phòng. Nàng cầm trong tay một bản bảo cáo sau đó mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ nói: “Ngài Mizukage, mời ngài vào phòng!”.

Ở phía trong phòng đã có một chỗ dành riêng cho bác sĩ và bệnh nhân. Terumi Mei cũng không ngại mà trực tiếp kéo ra ghế ngồi. Khi nàng vừa ngồi xuống thì vị bác sĩ ngồi đối diện với Terumi Mei mỉm cười nói: “Ngài Mizukage, ngài không có bất cứ bệnh tật gì?”

“Cái gì?” Terumi Mei ngạc nhiên hô lên: “Vậy vì sao...”

“Ngài Mizukage...” Người bác sĩ mỉm cười cắt ngang lời nói Terumi Mei: “Ngài chẳng qua làm việc quá độ nên người mới thấy mệt mỏi và choáng váng đầu óc. Cộng thêm ngài đang mang thai trong người nên mới như vậy. Tôi kiến nghị ngài nên ăn nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng và có một kế hoạch làm việc điều độ. Không nên làm việc quá khuya rất có ảnh hưởng tới thai nhi. Đặc biệt phải tránh sử dụng các chất kích thích như cafe hay rượu bia.”

“...” Terumi Mei lập tức kinh ngạc cứng cả người. Đôi môi nàng run rẩy sau đó hô lên: “Bác sĩ, ta... ta thực sự mang thai!?” Bác sĩ chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, Mei lại một lần nữa run lên cả thân thể. Nàng cực kỳ phấn kích nói: “Ta... ta vậy mà mang thai! Này có phải hay không nhầm lẫn!?”

“Xin tin tưởng chúng tôi!” Vị bác sĩ lại lần nữa khẳng định với Terumi Mei: “Hơn hai mươi năm làm việc ở chức trách một bác sĩ, tôi tuyệt sẽ không sai lầm trong việc này!”

“Thật, thật tốt quá!” Terumi Mei không nhịn được mà nở nụ cười ngây ngốc: “Ta... ta mang thai!”