Đạo Chu

Chương 109




Giờ phút này, Pakura cũng hơi rơi vào trạng thái hồi tưởng. Mí mắt xinh đẹp nàng khẽ nhắm lại. Một ký ức thoáng quá não bộ Pakura. Nàng nhớ đến hết thảy từ khi mình sinh ra mình đã được truyền cái gọi là ý chí của Cát. Một đám Cát rời rạc chúng chỉ là một thứ yếu ớt nhưng nếu như một đám cát liên kết với nhau chúng có thể tạo nên tường đồng vách sắt, chúng cũng có thể biến thành vũ khí sắc bén. Chúng ta cũng giống như những hạt cát vậy, khi chúng ta hợp sức cùng với nhau chân trọng đồng bạn mình, chúng ta mới có thể bảo vệ được những người thân của mình. Đây là Sa Chí mà nàng vẫn chưa bao giờ quên.

Đi vào trường học, luyện tập khắc khổ từng ngày. Ngày nắng cũng như ngày mưa, nàng chưa từng dừng lại. Nàng luôn nhắc nhở mình phải kế thừa Sa Chi. Khi mà trở thành ninja, ước mơ đầu tiên nàng nói ra với đồng đội của mình đó là nàng muốn trở thành Kazekage. Chính vì điều đó mà nàng luôn lô lực. Chiến trường xảy ra chiến tranh, thân nhân nàng rời đi, người ninja nam mà nàng thích cũng rời đi, đồng bạn nàng cũng rời nàng mà đi. Hai hàng lệ khẽ tuôn rơi, điều chống đỡ nàng đi đến phía trước, thứ duy nhất đó chính là sa chí.

Thế nhưng chính cái sa chí ấy đã phản bội nàng. Khi mà ninja làng Sương Mù đâm thanh kunai về phía sau lưng của nàng. Lúc đó, nàng mới hiểu được ước mơ và sự hy sinh của nàng chẳng đáng gì cả. Anh hùng làng Cát chính được đổi bởi việc bị làng bán đứng hy sinh vào tay ninja làng Sương Mù sao? Nàng thật hận, thật hận bản thân mình tin vào cái gọi là sa chí ấy.

Mi mắt nàng từ từ mở ra. Ánh vào con mắt đó là vẻ hoảng sợ Chiyo, bà ta kinh hãi hô lên: “Con mắt của ngươi!” Lúc này, đôi mắt Pakura cũng không còn một đôi mắt màu cam bình thường nữa mà biến thành màu đỏ với một viên câu ngọc ở trong đó.

“Ngôi làng này đã mục nát rồi!” Hàng lông mày Pakura nhăn thật sâu. Vẻ mặt nàng mang theo sự dữ tợn: “Nó cần phải có sự thay đổi. Bà cũng đã già rồi, Chiyo!”

“Hừ...” Chiyo lập tức hừ lạnh một tiếng. Hai bàn tay bà vung lên, một con rối phóng về phía Pakura bắt đầu tiến công. Nó rút ra hai thanh dao phay trực tiếp nhảy lên không trung tiến hành tấn công Pakura. Theo sau lưng nó thì xuất hiện hai con cũng yểm trợ hai bên.

“Ông già... đối thủ ông là ta!” Ebizo ngay lập tức muốn nên hỗ trợ chị của mình thì người thanh niên tóc đó ngay lập tức di chuyển trực tiếp chắn đường Ebizo đem hắn ngăn lại. Bàn tay hắn rút ra thanh đao lớn của mình rồi nói: “Nếu ông tiến thêm một bước, ta không ngại đấu với ông một trận đâu. Thanh Trảm Đầu Đại Đao của ta hắn bây giờ rất thèm khát máu của một người. Dù ta được lệnh không được phép để ông chết nhưng thiếu cái chân và cái tay không có vấn đề gì cả.”

Keng!

Âm thanh vang dội và tia lửa loé lên kia mà thanh đao của con rối trực tiếp nện thẳng vào cánh tay Pakura. Một con mắt Pakura lập tức nheo lại khi mà một con rối khác lập tức mở ra. Một đám dây chói lập tức đem Pakura buộc chặt lại.

Một con rỗi khác lập tức há miệng của mình ra, nó trực tiếp nhả ra một quả cầu bắn thẳng về phía Pakura. Chakra bao phủ quả cầu biến nó thành một quả cầu màu xanh bắn ra với tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Nó há cái miệng lớn trực tiếp muốn bao phủ Pakura lại.

Bùm, bùm...

Vậy mà lập tức một tiếng nổ vang lên. Đám dây chói lập tức nổ nát thành từng mảnh vụn. Theo sau đó khoé miệng Pakura khẽ nhếch lên. Bàn tay tung ra một cú đấm đánh thẳng về phía quả cầu màu xanh kia. Khi bàn tay nàng va chạm vào quả cầu màu xanh thì một tiếng nổ vang lên.

Phanh!

Quả cầu nổ tung toé biến thành một đám vụn gỗ. Một con rối khác nhảy lên tấn công về phía nàng thì thân thể nàng giống như bóng ma biến mất. Ngay sau đó nàng tung ra một quyền đánh nổ tung con rối này. Dù nó có cơ thể cứng rắn đến đâu nữa cũng không có cách nào chịu được cú đấm có sức công phá khủng khiếp này.

“Bạo Độn!” Đôi mắt Chiyo mang theo sự hoảng hốt. Tuy nhiên hoảng hốt cũng chỉ diễn ra trong một giây thì bà cũng đã chuẩn bị được tuyệt chiêu. Ba con rối gỗ đứng gần nhau, một con rối gỗ đứng ở trên vai hai con rối còn lại. Miệng Chiyo lập tức phát ra âm thanh lạnh lẽo: “Tam Bảo Hấp Hội!”

Cơ thể Pakura lập tức xê dịch. Tấn độn mặc dù được sử dụng nhưng Pakura cũng không thoát được hấp lực mạnh mẽ của Tam Bảo Hấp Hội. Thân thể Pakura theo đó vọt thẳng vào vòng xoáy của ba con rối. Nhìn cảnh này thì Chiyo khẽ hấp một hơi: “Thành công!” Mặc dù Pakura có được huyết kế thiết độn nhưng bà còn không tin tam bảo hấp hội không phá được thiết độn của Pakura. Dù không giết chết Pakura cũng có thể làm cho cô ta trọng thương.

Vù, vù...

Vậy mà không làm cho Chiyo kinh ngạc vì khác với phản ứng mà nàng biết. Pakura xuyên qua tam bảo hấp hội không có phát ra âm thanh như chém vào kim loại mà giống như chém vào nước đúng hơn. Bản thân Pakura bị chém thành nhiều nhát khiến cho nước bắn tung toé lên. Vẻ mặt Chiyo lại lần nữa dại ra: “Này...”

Quần áo Pakura lập tức bị chém thành rách nát không còn có bất cứ bộ nào còn nguyên. Chúng biến thành từng mảnh vụn xuất hiện trước mặt Chiyo. Chỉ thấy con mắt Chiyo mở to nhìn thấy được thân thể Pakura không tổn hao gì xuất hiện. Tuy nhiên điều duy nhất mà nàng có chút khác biệt lúc này đó là toàn thân đã loã thể.

Pakura lúc này dùng ánh mắt lạnh lẽo quay ra nhìn về phía Zabuza. Ngay lập tức tên này liền làm như nhìn không thấy gì cả. Chiyo lập tức hoảng hốt: “Ngươi làm sao sở hữu được nhiều huyết kế giới hạn như vậy, Pakura!” Pakura không có trả lời bà mà trực tiếp sử dụng hai tay kết ấn. Lập tức cơ thể nàng được bao bọc bởi một lớp áp giáp thuỷ tinh màu đổ đậm. Muốn nhìn xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn vào bên trong đó là không thể nào.

“Bà lão, bà đã đánh đủ rồi đi! Bây giờ đến lượt của ta!” Trong giọng nói Pakura mang theo châm chọc. Hiện giờ nàng đâu còn giống như xưa. Sở hữu nhiều loại huyết kế giới hạn như vậy, Pakura cơ bản không có bất cứ điểm yếu nào cả. Ngay cả khả năng ảo thuật, cận chiến hay tầm xa. Ngay cả lượng chakra cũng cao đến mức khủng khiếp. Cơ hồ có thể sánh với vĩ thú chỉ là không có chakra vô hạn như vĩ thú mà thôi.

Thân ảnh Pakura lập tức biến mất, lúc đó Pakura đã trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Chiyo. Khi mà Chiyo điều động một con rối tấn công Pakura thì lập tức bị một đấm Pakura trực tiếp đánh nổ. Đồng thời nàng đưa cho Chiyo một cái tát thật mạnh vào mặt.

Ba!

Chiyo trực tiếp bị một cái bát tai Pakura đem đánh cho méo mặt. Thân thể bay ngược ra phía sau. Đến lúc này Chiyo ngã phịch xuống phía dưới mặt đất. Tuy nhiên Pakura cũng không có tấn công mà đứng lẳng lặng ở đó.

Đôi mắt nàng cũng khôi phục bình thường biến thành màu vàng cam và quan sát xung quanh. Trận đấu này có chút không công bằng. Chiyo đã lớn tuổi trong khi Pakura lại ở trạng thái đỉnh. Thứ hai trong không khí tràn ngập hơi độc. Chiyo cơ bản không có cách nào có thể vừa chiến đấu vừa phòng độc được. Nàng thua là hiển nhiên.

“Pakura!” Ebizo cũng không có tấn công. Đôi mắt già nua của lão loé lên sự cơ trí. Lão ở trong lúc này cũng đã nhận ra được vài điều không đúng. Các ninja và người dân ở nơi này chẳng qua bị trúng độc hôn mê thôi mà vẫn chưa chết. Nếu như vậy Pakura cũng không có ý định giết đám người bọn họ. Nghĩ đến đây, Ebizo nói: “Cô trở về làng Cát lần này không phải chỉ là để trả thù đi!?”

Pakura trầm mặc không trả lời. Lão già Ebizo mỉm cười mở miệng nói: “Nếu như cô không muốn huỷ diệt làng Cát như vậy cô vẫn là cần chúng tôi sống sót. Chúng ta có thể ngồi nói chuyện với nhau. Làng Cát hoàn toàn có thể đem thân phận cô công bó đồng thời đem oan ức năm xưa cô chịu phải công bố với dân làng...” Nói đến đây lão mỉm cười quay ra nhìn về phía người thanh niên Zabuza nói: “Cả người bạn đến từ làng Sương Mù này nữa. Tôi nghĩ làng Sương Mù cũng muốn nói chuyện với chúng tôi đúng không. Các bạn có thể ra điều kiện, nếu chúng tôi thấy hợp lý sẽ đáp ứng. Điều cần thiết chúng ta lúc này là ngồi vào bàn bạc mà không phải ở nơi này đánh nhau.”

Không hổ là trí giả của làng Sương Mù, Zabuza thầm khen ngợi ông lão. Ngay sau đó hắn lại ôm ngực lắc đầu nói: “Ebizo, trưởng lão làng Cát, ông là một người thông minh. Ta không thể không khen ngợi vì trí tuệ của ông. Nhưng đáng tiếc lần này ông sai lầm rồi, ta không phải ninja làng Sương Mù.” Lời này nói ra lập tức làm cho Ebizo cùng Chiyo kinh ngạc. Zabuza lại nói tiếp: “Nhưng quả thực có người muốn gặp các vị!”

Hiện tại, ở một nơi khác. Cả toà thủ đô Phong Quốc đã biến thành thây sơn biến máu. Khắp nơi đều là tiếng la khóc. Xác người khắp nơi, đặc biệt ở trong phủ lãnh chúa đã không còn có một người nào sống sót. Ngay cả một đứa trẻ cũng bị giết không tha. Tiếng la hét vẫn vang lên khi không còn một sinh mệnh nào còn sống cả.

“Xong rồi!”Người thanh niên có đôi mắt vòng trong đáp lời: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong hắn lập tức bay vọt lên không trung.