Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 640: Chúng ta tới rồi




Bùi Khởi Đường đi vào thư phòng, Vương Phụng Hi đã chờ ở đó.

“Thế nào rồi?” Bùi Khởi Đường ngồi xuống uống một ngụm trà.

“Chu gia thông minh hơn chúng ta nghĩ,” Giọng Vương Phụng Hi rất thấp, “Bùi Đại nãi nãi sai người đưa tin tức về Quảng Nam, nhưng từ đầu đến cuối người của Chu gia lại không đến giúp đỡ. Cho dù là Chu Tam công tử cũng quy quy củ củ ở trạm dịch, không có gì khác những quan viên địa phương kia.”

Vương Phụng Hi suy nghĩ một chút nói tiếp: “Chu gia dù sao cũng là đại tộc, lúc Cao Tông Hoàng đế khao thưởng công thần mặc dù không có Chu gia trong đó, nhưng Chu gia kinh qua mấy triều trước sau đều không ngã cũng là có bản lĩnh. Sao công tử lại muốn động thủ vào lúc này?” Những năm này quan hệ Chu gia giành được không ít, chắc chắn là cục xương khó gặm.

Bùi Khởi Đường nhìn Vương Phụng Hi, “Bây giờ không phải như trước đây, ta cũng không phải là thần tử mưu nghịch chạy trốn khắp nơi đó nữa, oan tình của phụ thân đã sửa lại, những quan viên vô tội bị liên lụy kia cũng đều được thả ra khỏi đại lao, không có ai tránh hai chữ ‘Khánh Vương’ kia như tránh rắn rết nữa rồi, bây giờ là lúc phải đi về phía trước.”

Nghe lời này trong lòng Vương Phụng Hi dâng lên cảm giác kích động.

Bùi Khởi Đường nói: “Giành lấy Quảng Nam, nơi đó có chiến mã, có thể gây dựng kỵ binh của chúng ta, thông qua đường biển có thể phối hợp với Giang Chiết. Nếu chúng ta chỉ nắm Giang Chiết sẽ rất dễ bị vây khốn.” Sai lầm một lần của phủ Khánh Vương năm đó đã đủ rồi.

Tim Vương Phụng Hi đập mạnh, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều là bị đuổi đánh, lần này cuối cùng sắp chủ động xuất kích rồi: “Bố phòng ở tây lộ Quảng Nam đều ở trong tay Chu gia, muốn đến Quảng Nam không thể nào vòng qua được những trạm gác đó, cứng rắn xông vào cũng không phải không làm được, nhưng như vậy sẽ bị Chu gia phát hiện.”

Bùi Khởi Đường ngước mắt lên: “Lang Hoa đã thuyết phục nữ quyến trong kinh đến tây lộ Quảng Nam mở cửa hàng, Bùi thái phu nhân cũng góp phần, thương nhân cầm giấy tờ thông quan bình thường, có thể qua lại tất cả mọi nơi ở Đại Tề.”

Ánh mắt Vương Phụng Hi sáng lên, ý kiến hay, giả làm thương nhân đến tây lộ Quảng Nam, cho dù là Vương gia cũng không có cách nào.

Vương Phụng Hi nói: “Việc này không nên chậm trễ, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Bùi Khởi Đường nói xong với Vương Phụng Hi liền trở lại phòng Lang Hoa.

Ba người Lang Hoa và Bùi Thập tiểu thư, Bùi Thất tiểu thư đang xem một vị phu nhân dệt vải, tiếng máy dệt trong trẻo vui tai, ba cô gái cũng xem rất nghiêm túc, phu nhân dệt vải kia cũng tràn đầy tươi cười.

Bùi Khởi Đường đứng ở cửa, không để Tiêu ma ma đi thông báo.

Hắn biết Lang Hoa có ý muốn bồi dưỡng mấy muội muội trong nhà, bởi vì tương lai Bùi gia sẽ đối mặt với công việc to lớn, nhất định phải có người tới giúp đỡ.

Cảnh tượng người một nhà đồng tâm hiệp lực như vậy khiến cho hắn cảm thấy rất ấm áp.

Lúc nhỏ trong một đêm cửa nát nhà tan, cho tới bây giờ, hắn cưới Lang Hoa về mới tính là lần nữa có một mái nhà.

“Tứ gia,” Bùi Tiền tiến lên, “Ba vị cữu gia của Cố gia và Từ gia kia tới rồi.”

Nhanh vậy à?

Bùi Khởi Đường nhướng mày, ba đứa nhỏ này rơi vào tay Phùng sư thúc mới một tháng.

Bùi Khởi Đường xoay người đi ra ngoài, vừa đi tới trong sân đã thấy Phùng sư thúc đang chải chuốt râu.

Phùng sư thúc nhìn thấy Bùi Khởi Đường lập tức nhảy qua, vội vàng mở miệng: “Nghe nói sắp đi Quảng Nam, đến cái nơi như thế làm sao có thể thiếu ta được, người khác không đi không sao, ta thì khác. Ta bất kể cái gì Chu cái gì Phạn đều có thể ứng phó được,” Nói rồi trừng mắt lên, giống như sợ Bùi Khởi Đường cự tuyệt, “Chúng ta trước đây đã nói rồi, chỉ là chỉ điểm một chút cho ba tên ngốc kia, nhưng cũng không nói để ta làm sư phụ của bọn chúng. Ngươi không thể vì thế mà bắt ta ở lại chiếu cố ba tên ngốc kia…”

Bùi Khởi Đường nói: “Vậy sư phụ đi tây lộ Quảng Nam đi.”

Không ngờ Bùi Khởi Đường lại thoải mái đồng ý ông ta như vậy, trên mặt Phùng sư thúc lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, suýt nữa thì khoa tay múa chân.

Trước khi đi, Phùng sư thúc xụ mặt: “Lát nữa gặp ba tên ngốc kia nói với bọn chúng, là ta hạ thủ lưu tình, nhường bọn chúng một lần, với tư chất như vậy của bọn chúng… cứ ngoan ngoãn mà đọc sách, tương lai thi quan văn đi, đừng nghĩ học công phu quyền cước gì cả, sau này cũng đừng có đến trước mặt ta.”

Phùng sư thúc nói xong thoải mái xoay người.

Dưới ánh mặt trời, trên trường bào màu xám của Phùng sư thúc in rõ hai cái dấu giày.

Bùi Khởi Đường không nhịn được bật cười một tiếng, hắn biết với thân thủ của huynh đệ Cố gia và Từ Khải Chi, căn bản không sờ được tới nửa chéo áo của Phùng sư thúc. Hắn cũng không muốn để cho bọn chúng học khinh công giỏi như Ngô Đồng.

Hắn chỉ muốn để cho ba đứa bọn chúng biết động não, đặc biệt là lúc rơi vào thế bất lợi, chí ít phải tìm được cơ hội cho mình, biết đâu là chạy thoát thân, biết đâu là chuyển bại thành thắng.

Bùi Khởi Đường bước vào nhà chính.

Huynh đệ Cố gia và Từ Khải Chi lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với Bùi Khởi Đường.

Ba thiếu niên vốn nho nhã yếu ớt, trải qua mấy ngày nay, hai má phơi nắng đen thui, giống như anh nông dân làm ruộng, nhìn lại vạm vỡ hơn nhiều.

“Tỷ phu.” Từ Khải Chi mở miệng trước.

Cố Chiêm Lâm lập tức bưng trà tới.

Cố Bỉnh Chi hắng hắng giọng: “Bọn đệ tới cảm tạ lễ vật của tỷ phu.” Lễ vật lớn như thế, khiến bọn họ quả thực vô cùng hưởng thụ.

Nói xong lời khách sáo, ba người nhìn nhau.

Từ Khải Chi mở miệng trước: “Nghe nói… trong nhà sắp đi tây lộ Quảng Nam làm ăn… lần này tỷ phu có thể dẫn bọn đệ cùng đi hay không.”

Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi cũng gật đầu theo.

Cố Chiêm Lâm nói: “Bọn đệ đều muốn đi mở mang kiến thức.”

“Tây lộ Quảng Nam, đông lộ Quảng Nam, Phúc Kiến…” Cố Bỉnh Chi cẩn thận đếm, tốt nhất là đi hết cả những chỗ này.

Bùi Khởi Đường nhấp một ngụm trà: “Bùi gia đã chuẩn bị hai chiếc thuyền, nội trong ba ngày sẽ đi Quảng Nam.”

Trên mặt ba người lập tức lộ ra nụ cười.

Bùi Khởi Đường nói tiếp: “Nhưng ta và tỷ tỷ của các đệ không góp vốn, chuyện này chúng ta không có tiếng nói, sợ rằng cũng sẽ không có ai đồng ý với các đệ.”

Nghe lời này, ba người không khỏi thất vọng.

Cố Chiêm Lâm và Cố Bỉnh Chi đưa mắt nhìn nhau không dám mở miệng nữa.

Trên người tỷ phu thoáng có uy thế lộ ra, khiến cho lòng người sợ hãi, lần này bọn họ cũng lấy hết dũng khí mới dám qua đây nói chuyện.

Hai huynh đệ Cố gia nhìn Từ Khải Chi.

Ánh mắt Từ Khải Chi lóe lên: “Là loại thuyền lớn đó sao?”

Bùi Khởi Đường nói: “Chẳng qua chỉ là thuyền buôn bình thường thôi, các đệ cảm thấy tò mò có thể kêu Bùi Tiền dẫn các đệ đi xem xem, nhưng không thể đi theo đến Quảng Nam.”

Nói đến đây, Bùi Khởi Đường đứng lên: “Trời không còn sớm nữa, các đệ sớm trở về đi, tránh cho người trong nhà lo lắng.”

Huynh đệ Cố gia không khỏi ủ rủ cúi đầu.

Từ Khải Chi nháy nháy mắt với huynh đệ Cố gia, ba người sau khi hành lễ xong từ từ lui ra ngoài.

Đợi đến khi ba người rời đi, khóe miệng Bùi Khởi Đường cong lên, trên mặt hơi mỉm cười.

Ngoài cửa, Cố Chiêm Lâm kéo tay Từ Khải Chi: “Chúng ta cứ như vậy… không đi nữa à?”

Từ Khải Chi hạ thấp giọng: “Ai nói không đi nữa, tỷ phu không cho chúng ta đi thì chúng ta không đi sao?”

Cố Chiêm Lâm ngớ ra: “Không cho chúng ta đi, chúng ta… phải làm thế nào? Chẳng lẽ?”

Từ Khải Chi nói: “Chân ở trên người chúng ta, đương nhiên do chúng ta định đoạt, như cái dáng vẻ này của huynh, sẽ chẳng làm được gì cả.”