Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 637: Đồng tâm hiệp lực




Khóe miệng Thái hậu mỉm cười, trong nháy mắt bà dường như đã trở lại khi Tiên hoàng còn tại thế. Bà đứng ở đó hăng hái, bất kể gặp phải vấn đề khó khăn gì, bà cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái, ai lỗ mãng sẽ bị bà chỉnh đốn.

Cả triều văn võ cứ như vậy bị bà đè xuống.

Tốt.

Thái hậu híp mắt nhìn Lang Hoa, giống như người trước mắt biến thành dáng dấp của mình, không, còn xuất sắc hơn cả bà nữa.

Tiên hoàng, thiếp không sinh cho người một Thái tử tốt, nhưng nói không chừng thiếp lại giữ cho người được một cháu trai tốt, lại ban cho hắn một mối hôn sự tốt. Đây chẳng phải là chuyện khiến người ta vui vẻ sao?

Có lẽ thời vận của Đại Tề chưa tuyệt, không bị mất ở trong tay cái kẻ chẳng ra gì kia.

Thái hậu nương nương nhìn Trình nữ quan, Trình nữ quan lập tức hiểu ý dẫn Bùi Thập tiểu thư ra ngoài.

Trong đại điện yên tĩnh lại.

Thái hậu nói: “Triều đình hàng năm đều cứu tế Quảng Nam, chỉ cho là những năm này Quảng Nam không dễ sống, nhưng không ngờ bọn chúng đã giở trò.”

Thái hậu nói là nhân thủ xếp vào ở Quảng Nam, những người đó vốn đều từng là tâm phúc của Thái hậu và Tiên hoàng.

Thái hậu cẩn thận suy nghĩ, lập tức nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Tại sao Ninh Vương không nói sự thật với bà ta, tranh thủ sự ủng hộ của bà ta, bởi vì ở trong mắt Ninh Vương, bà ta đã không thể góp sức gì nữa, những nhân thủ bà từng có thể dựa vào kia, hoặc là đã sa sút, hoặc là sớm đã rời khỏi bà ta, bị Ninh Vương nắm trong tay.

Tình mẫu tử chính là như vậy, có thể dùng lợi ích để đổi.

“Có phải Ninh Vương đã nắm Quảng Nam trong tay không?” Thái hậu cẩn thận suy nghĩ, bà đã nhìn thấu tâm tư của Ninh Vương. Ninh Vương và Thái tử không giống nhau, nếu như nói Thái tử là một con chó vong ân phụ nghĩa, Ninh Vương chính là một con sói máu lạnh, giả điên giả dại nhiều năm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua.

Án Huệ Vương và Khánh Vương đã cho Ninh Vương một sự nhắc nhở đầy đủ. Ninh Vương biết một khi bị bắt thì chỉ có một con đường chết, cho nên chắc chắn hắn có chuẩn bị khác, cho dù Hoàng thượng muốn giết hắn, hắn cũng sẽ làm một mẻ cá chết lưới rách.

Thái hậu hít một hơi thật dài, cho nên bà ta vẫn luôn không động thủ với Ninh Vương, một là Hoàng đế trông coi Ninh Vương nghiêm ngặt, không cho phép người của Thái hậu đến gần Ninh Vương, lại không chịu giết Ninh Vương thì chẳng khác nào bảo vệ Ninh Vương. Hai là chỉ có làm rõ con át chủ bài của Ninh Vương, mới có thể một đòn tất trúng.

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Vẫn chưa, tình hình Quảng Nam phức tạp, Ninh Vương sẽ không chịu tiêu tốn tinh lực ở Quảng Nam, hắn chỉ coi Quảng Nam như lợi ích hứa cho những người Chu gia đó. Có quan hệ lợi ích như vậy, chỉ cần Ninh Vương khởi binh, những kẻ đó sẽ tụ tập binh mã hậu thuẫn.”

Thái hậu cười lạnh: “Là một khoản buôn bán tốt.”

“Cũng không phải ạ,” Lang Hoa ngẩng đầu lên, “Từ xưa tới nay, quan hệ vua tôi bền vững nhất không phải là trao đổi ích lợi, mà là cam tâm tình nguyện đi theo và thần phục. Hoàng thất cho con cháu học ‘thái bình ngự lãm’, chính là muốn tổng kết kinh nghiệm của tổ tiên, ứng đối với tình thế tương lai biến ảo. Mặc dù thiếp thân chưa học xong ‘thái bình ngự lãm’, nhưng cũng biết tiểu nhân trục lợi không thể trọng dụng, mặc dù bọn chúng có thể mang đến lợi ích nhất thời, nhưng cũng có thể bởi vì lợi ích mà phản bội.”

Thái hậu nghe rồi hài lòng gật gật đầu.

“Không thành tâm đạt được cũng chỉ có thể là hư tình giả ý.”

Lang Hoa nói tiếp: “Ngược lại là, những năm này Thái hậu nương nương vẫn chưa quên những công thần ra sức vì triều đình kia, cho dù bọn họ đã về hưu, trở thành nông dân, trở thành người bán hàng rong, nhưng vẫn luôn dành cho bọn họ sự tôn trọng nên có.”

“Bọn họ mặc dù không được triều đình trọng dụng, không còn làm những chuyện công thần lương tướng làm kia nữa, dù họ đã bị người đời quên mất, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã không còn bản lĩnh làm trọng thần. Chỉ cần ngày thuộc về bọn họ đến, bọn họ sẽ còn có đất để thể hiện tài năng.”

Thái hậu nhìn Lang Hoa, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Ai gia cũng muốn biết, hắn tính toán nhiều năm như vậy, rốt cuộc lợi hại thế nào. Dứt khoát so một trận, xem xem rốt cuộc ai sẽ thua.”

Thái hậu nói rồi nhìn hoa mẫu đơn bày bên cửa sổ, lúc này đang nở rộ kiều diễm.

“Ngày kết hôn của Phúc An sắp đến rồi,” Thái hậu nói, “Mượn chuyện này, cho quan viên địa phương vào kinh dự lễ đi! Cũng để cho mọi người xem xem Quảng Nam bây giờ khiến cho người ta thất vọng thế nào.”

Lang Hoa đáp một tiếng.

Thái hậu vỗ vỗ tay, Trình nữ quan lập tức tiến vào.

Thái hậu nói, “Tây Hạ đã đưa thiệp tới, sắp đến đón dâu rồi, tinh thần Ai gia không tốt, Từ Ninh Cung phải an bài thế nào Ai gia đã giao cho Lang Hoa rồi.”

Trình nữ quan nghe lời này trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thái hậu nương nương muốn Bùi Tứ nãi nãi giúp đỡ lo liệu hôn sự của Công chúa Phúc An, nhưng đây là chuyện của nội mệnh phụ. Thái hậu nương nương phải thích Bùi Tứ nãi nãi thế nào mới có thể an bài như vậy.

Thái hậu nói, “Muốn dùng thứ gì, thì lấy ở kho riêng của Ai gia ra, lát nữa ngươi dẫn Lang Hoa đến kho riêng của Ai gia xem xem, ban thưởng cho sứ đoàn rước dâu Tây Hạ và hoàng thân quốc thích, bề tôi có công đều do Lang Hoa quyết định.”

Trình nữ quan ngẩn ra.

Đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Kho riêng của Thái hậu nương nương đừng nói là bên trong có bao nhiêu thứ, chính là phần quyền hành này đại biểu cho cả Từ Ninh Cung.

Tuy nói là vì hôn sự của Công chúa Phúc An, nhưng... cho dù giao cả vào tay Bùi Tứ nãi nãi một ngày thôi thì đó cũng là ân huệ và tín nhiệm trước nay chưa từng có.

Đây e là trường hợp đầu tiên của Đại Tề từ xưa đến nay.

Trình nữ quan vội nói: “Nô tỳ đã nhớ, chuyện Tứ nãi nãi an bài, nô tỳ cũng sẽ làm tốt.”

“Không phải sẽ làm tốt,” Thái hậu nói, “Là nhất định phải làm tốt.”

Trình nữ quan lập tức cúi đầu hành lễ: “Vâng, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

Trình nữ quan giao chìa khóa kho riêng cho Lang Hoa.

Thái hậu nói: “Từ Ninh Cung chúng ta bây giờ không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng Công chúa xuất giá cũng không thể lơ là, ngươi đi làm đi, phải làm thật đẹp vào,” Nói đến đây trên mặt lộ ra nụ cười, “Nhớ lời vừa rồi của ngươi, cho dù xảy ra chuyện gì, Ai gia cũng chống đỡ cho ngươi.”

Lang Hoa đứng lên, hết sức tự nhiên hành lễ với Thái hậu: “Thiếp thân nhớ rồi.”

Nàng cứ đơn giản nhận lời như vậy, không từ chối, cũng không hề tỏ ra khó xử.

Lang Hoa dẫn Bùi Thập tiểu thư ra khỏi cung.

Đi tới trong xe ngựa, tay Bùi Thập tiểu thư vẫn còn lạnh, đôi mắt đen sáng trưng nhìn Lang Hoa không chớp mắt.

“Như Cẩn,” Lang Hoa nhìn sang, “Muội tạm thời không thể trở về Phúc Kiến được, phải ở lại giúp ta.”

Bùi Thập tiểu thư mãi cũng không nói được gì.

Lang Hoa đưa lò sưởi trong tay cho Bùi Thập tiểu thư.

Bùi Thập tiểu thư cảm giác được nhiệt độ ấm áp của lò sưởi từng chút từng chút hoà tan nàng, cuối cùng khiến cho nàng phục hồi tinh thần lại, chuyến đi đến Từ Ninh Cung này khiến cho nàng thấy được rất nhiều điều.

Thái hậu nương nương vui vẻ hoà nhã nói chuyện với Tứ tẩu, người của Từ Ninh Cung đối đãi với nàng như thượng khách, nàng biết nữ quyến bình thường tới gặp Thái hậu nhất định sẽ không như vậy.

Đây đều là vì Tứ tẩu.

Tình hình như vậy, trước đây nàng tuyệt đối không dám nghĩ đến.

Nhưng hôm nay nàng lại phát hiện, rất nhiều chuyện chính là vì không dám nghĩ, cho nên cũng không thể làm.

Nàng phải học dũng cảm chút, giống như Tứ tẩu vậy.

Bùi Thập tiểu thư mở miệng, “Muội bằng lòng.”

Lúc xe ngựa chuẩn bị tới cửa nhà Bùi gia, Bùi Thập tiểu thư mới nói ra ba chữ đó.

Mặt Lang Hoa hiện lên vẻ tươi cười: “Vậy một lời đã định.”

Một lời đã định.

Bùi Thập tiểu thư kiên định gật đầu.