Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 625: Ai thua ai thắng




Ninh Vương nghiến răng cầm bánh bao lạnh như băng lên nhét vào trong miệng.

Bánh bao cứng như đá, nhưng hắn phải ăn, chỉ cần sống tiếp, hắn sẽ leo được lên cái vị trí kia.

Năm cái bánh bao đều vào bụng, cuối cùng Ninh Vương thở ra một hơi, hắn tựa vào góc tường, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, Bùi Khởi Đường nhất định muốn thông qua Cố Lang Hoa giành lấy sự giúp đỡ của Thái hậu, nhưng không biết thứ Thái hậu mang cho hắn chỉ là phiền phức vô tận.

Lúc Tiên đế còn, trong tay Thái hậu xác thực có chút nhân thủ, nhưng những năm này đều bị đương kim Hoàng thượng tiêu diệt hết sạch. Những người đó chẳng những không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì, mà tình cảnh cũng không được khá lắm. Người có chút năng lực đã sớm thông qua quan hệ nhờ cậy người ngoài, còn lại mấy kẻ không linh hoạt, hoặc là sống những ngày tháng khổ sở, hoặc là dứt khoát bị ép phải cách xa triều đình.

Cho nên hàng năm, lúc Thái hậu lấy đồ từ kho riêng của mình ra thưởng cho những người đó, Hoàng thượng vừa sai người đề phòng, vừa nhìn mà cười nhạo, bởi vì rất nhiều người trong đó đúng là phải dựa vào ban thưởng của Thái hậu mới có thể ăn tết.

Lần trước hắn đi Quảng Nam, thậm chí thấy con cháu Kỷ Quốc công đã từng uy phong lẫm liệt, lại mặc quần áo vá, những người này đã từng là công thần của Đại Tề, lập được bao chiến công hiển hách, bây giờ chẳng qua chỉ là hán tử rảnh rỗi du đãng ở đầu đường.

Quan viên như vậy còn có tác dụng gì? Thật sự nhận lấy những thứ này từ trong tay Thái hậu, chẳng qua là bị ràng buộc thôi. Nếu như Thái hậu thật sự còn hữu dụng, hắn đã sớm nói sự thật với Thái hậu, nắm Từ Ninh Cung trong lòng bàn tay rồi, làm sao còn đợi Cố Lang Hoa tới nhặt cái giẻ rách này.

Cố thị và Bùi Khởi Đường nhìn trúng tây lộ Quảng Nam, tình thế còn không bằng Giang Chiết, bên đó chẳng những không được triều đình coi trọng, hơn nữa chính là một vùng đất lưu đày tự nhiên, sâu bọ um tùm, chướng dịch hoành hành, nơi đó đừng nói tài lực của Cố gia và Bùi gia, cho dù có mười Cố gia cũng bị nuốt gọn.

Đúng là người không biết không sợ, Cố thị ỷ vào có một Bách Thảo Lư liền dám đi chữa chướng dịch, thế nào cũng có đi mà không có về.

Hắn sẽ xem rốt cuộc Bùi Khởi Đường và Cố thị sẽ chết ở nơi đó như thế nào.

...

Giấc ngủ này của Lang Hoa rất yên ổn, nàng nằm mơ thấy mình khi còn bé, chạy hái hoa trong vườn, tổ mẫu đi theo phía sau, rất sợ nàng sẽ ngã, cuối cùng nàng vẫn là ngã vào trong bụi hoa, có điều còn chưa cảm giác được đau đớn đã được nhũ nương bế lên.

Tổ mẫu vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình của nàng, nàng giơ tay ra tủi thân muốn chui vào trong lòng tổ mẫu khóc, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện tổ mẫu biến thành Hàng thị.

Nàng cũng không kinh ngạc ngược lại kêu lên: “Mẫu thân, mẫu thân...”

Mẫu thân.

Lang Hoa suýt nữa thật sự kêu lên, từ từ mở mắt ra.

“Mơ thấy gì à?”

Trong phòng rất ấm áp, Bùi Khởi Đường nghiêng người nhìn nàng, Lang Hoa nhìn màn che màu đỏ và nụ cười trong ánh mắt Bùi Khởi Đường, mới nhớ ngày hôm qua là ngày thành thân của nàng.

“Không có gì? Là chuyện khi còn nhỏ thôi,” Lang Hoa nói rồi tìm đồng hồ cát, “Bây giờ là giờ gì rồi? Có phải là phải dậy đi thỉnh an rồi không?”

“Không vội, vẫn còn sớm,” Bùi Khởi Đường nói, “Dâng trà phải giờ thìn mới bắt đầu, bây giờ mới đầu giờ mão.”

Lang Hoa cũng đã ngồi dậy vén chăn lên: “Có phải chàng nói với người nhà cái gì không, nào có giờ thìn mới dâng trà chứ.” Nàng từng nghe tổ mẫu nói, nàng dâu mới phải dậy rửa mặt chải đầu từ đầu giờ mão, sau đó đi đến nhà bếp lớn nấu nước tự tay pha trà, chờ ở ngoài cửa của trưởng bối từ sáng sớm. Bây giờ đối với nàng cũng đã muộn rồi, sao mấy người Tiêu ma ma và A Quỳnh không gọi nàng một tiếng.

“A Quỳnh,” Lang Hoa kêu một tiếng, “Mau cầm y phục tới cho ta.”

Bùi Khởi Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lang Hoa: “Không phải ta nói, là phu nhân an bài, hẳn là sợ ta say rượu không thể dậy sớm như vậy.”

Bùi Khởi Đường vừa nói vừa nhàn nhã tựa vào đầu giường, vạt áo lỏng lẻo lộ ra một mảng ngực lớn, ung dung nhìn nàng.

Lang Hoa không khỏi nghĩ tới là nàng kéo áo lót của Bùi Khởi Đường thành thế này, tuy nói nàng muốn nhìn nốt ruồi chu sa, nhưng Bùi Khởi Đường cũng không biết. Hồi tưởng lại hành động của hai người đêm qua, hình như nàng cũng không có phản cảm, càng không cố sức cự tuyệt.

Tuy nói bây giờ xấu hổ có hơi trễ, nhưng nàng lại không khống chế được mà đỏ mặt.

Lúc A Quỳnh đem nước tới, Lang Hoa đi rửa mặt chải đầu, Bùi Khởi Đường thừa dịp cũng dậy luôn, đợi đến khi Lang Hoa trang điểm, hắn liền tựa vào giường mềm đọc sách, Lang Hoa chỉ cần ngước mắt lên nhìn vào trong gương là có thể thấy bóng dáng Bùi Khởi Đường.

Hắn đâu có đang đọc sách, rõ ràng là đang nhìn trộm nàng trang điểm.

Một nữ tử trang điểm thì có gì thú vị đâu, mặc dù nàng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Cuối cùng mặc đồ xong, Lang Hoa nhìn nhìn đồng hồ cát, vừa vặn giữa giờ thìn, Tiêu ma ma đã sai A Quỳnh đi đưa tin trước cho Bùi phu nhân, thân thích Bùi gia chờ ở nhà chính để gặp nàng.

Lang Hoa cảm thấy đây cũng là một chuyện rất thú vị, mọi người thức dậy thật sớm, chỉ vì nhìn xem nàng dâu mới là tròn hay méo, nàng cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, chỉ cần lễ phép chu đáo, tươi cười với mọi người, tất cả đều vui vẻ là được rồi.

Đến khi phần lớn mọi người đi rồi, nàng sẽ nói một chút chuyện tổ trạch của Bùi gia ở tây lộ Quảng Nam với Bùi thái phu nhân, đó mới là chuyện nàng cảm thấy hứng thú nhất.

“Đi thôi!” Lang Hoa đi theo Bùi Khởi Đường về phía trước, Bùi Khởi Đường đi rất chậm, luôn phối hợp với bước chân nàng, hai người sóng vai đi bên nhau, Lang Hoa mới phát hiện Bùi Khởi Đường vô cùng cao lớn, đầu nàng mới đến vai hắn. Nàng còn có thể cao thêm bảy tám năm nữa sao? Đến lúc đó có thể cao đến cằm hắn hay không, hắn lại hơn nàng mấy tuổi, lúc già rồi nhất định sẽ giống như trái hồng hong gió kia, nhăn nha nhăn nheo. Lúc đó có thể khoảng cách sẽ thu nhỏ lại mấy phần, nghĩ tới đây Lang Hoa không nhịn được cười ra tiếng.

So với Lang Hoa vui sướng, Bùi Đại nãi nãi một đêm ngủ cũng không ngon giấc, dậy sớm đắp một lớp phấn thật dầy, mới không để cho người ta nhìn ra bộ dạng tiều tụy. Tối hôm qua Bùi phu nhân gọi Biện ma ma đi khiển trách một trận, giống như tát một cái lên mặt nàng ta, không ngờ phu nhân lại bảo vệ Cố thị như vậy...

Lang Hoa tiến lên trước là thỉnh an Bùi thái phu nhân, sau đó dựa theo quy củ dâng trà, lại nhận biết tất cả thân thích một lần.

Bùi Đại nãi nãi nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Lang Hoa hồng hào rạng rỡ, ánh mắt sáng nhìn vô cùng có sức sống, hiển nhiên một đêm này ở Bùi gia rất thoải mái.

Đương nhiên là thoải mái rồi, nàng ta nghe nói lão Tứ hứa với Cố gia, phải chờ tới khi chu kỳ của Cố thị tới hoặc là sau khi cập kê mới động phòng, toàn bộ Bùi gia đều nâng Cố thị lên.

Thật ra thì Cố thị chẳng qua chỉ là một nữ tử nhà nghèo, nắm trong tay một đội buôn dược liệu, có thể nói mấy câu trước mặt Thái hậu nương nương mà thôi.

Cố thị có thể còn không biết, Thái hậu nương nương đưa đến tây lộ Quảng Nam một phần ban thưởng, tất nhiên muốn đưa đến Chu gia rồi.

Nếu như Bùi gia thật sự muốn trở về tây lộ Quảng Nam, hẳn phải thương lượng với Chu gia, mà không phải là mặc cho Cố thị muốn làm gì thì làm.

“Đại tẩu,” Bùi Nhị nãi nãi thấp giọng nói, “Tẩu đang nghĩ gì thế? Lát nữa phải mở tiệc rồi, chúng ta dẫn người đến phòng khách trước đi, để cho Tứ đệ muội trò chuyện với tổ mẫu và cha mẹ.”

“Được.” Bùi Đại nãi nãi mặc dù đáp ứng, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn Lang Hoa.

Rốt cuộc Cố thị sẽ nói với các trưởng bối cái gì? Nàng ta bây giờ thật ra không nên rời đi.