Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 619: Bái biệt




Bùi Khởi Đường dáng dấp thẳng tắp tiến vào, nhất cử nhất động đều tao nhã quy củ như vậy, đến nỗi cát phục trên người hắn cũng lộ ra hết sức hoa mỹ.

Mái tóc dài đen như gấm vóc của hắn cột lên, đôi mắt lúc nhìn nàng óng ánh như sao, môi khẽ nhướn thêm mấy phần minh diễm, so với thường ngày càng ưa nhìn hơn.

Bọn họ cứ đối diện như vậy, tất cả âm thanh trong nháy mắt đều xa xôi, chỉ còn lại bọn họ.

Người toàn phúc nói cái gì, Lang Hoa không nghe rõ, chỉ cảm thấy cảnh tượng như vậy giống như đã từng quen, nhưng lại không giống hoàn toàn. Là nàng đã từng có, nhưng bị lãng quên ở phía sau.

“Lang Hoa.”

Giọng nói trầm thấp, êm ái mà nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên khiến nàng không biết là đang trong mộng hay là thực tại.

Bùi Khởi Đường cười khẽ, khiến sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi của nàng đều bị quét sạch, thay vào đó là ổn định và an tâm.

Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa ngẩn ra hồi lâu, chỉ cần để cho hắn nhìn nàng như vậy là tốt rồi, rõ ràng đầu óc hắn rất thanh tỉnh, cũng biết bước kế tiếp nên làm gì, nhưng hắn không muốn động đậy.

Cứ yên tĩnh như vậy, mặc cho thời gian trôi đi.

Dương lão phu nhân cười nói: “Nên đi rồi, lão phu nhân và lão gia vẫn còn chờ ở phòng khách.”

Bùi Khởi Đường mới tiến lên trước: “Lang Hoa nàng yên tâm, ta đã sắp xếp xong cả rồi, nàng chỉ cần đi theo ta, nếu như có chỗ nào cảm thấy không thoải mái, thì nói với ta.”

Sắc mặt Lang Hoa đỏ ửng, Dương lão phu nhân còn ở bên cạnh, Bùi Khởi Đường lại nói lời như vậy.

Lang Hoa đứng lên, đi theo Bùi Khởi Đường cùng ra ngoài.

...

Trong phòng khách, Cố lão thái thái ngồi ở trên ghế, Cố Thế Hoành lại căng thẳng đi đi lại lại trong phòng.

Cố lão thái thái không khỏi mỉm cười: “Đúng là người lần đầu tiên làm nhạc phụ, sao mà còn căng thẳng hơn cả cô gia thế.”

Ông không phải là vì lần đầu tiên làm nhạc phụ.

Cố Thế Hoành suy nghĩ một chút phân phó ma ma quản sự: “Đến nhà chính mời Từ Đại lão gia và phu nhân qua đây đi!” Mặc dù Từ gia và Lang Hoa chưa nhận nhau, nhưng ông có thể hiểu được tâm trạng của phu thê Từ gia, ông cũng không muốn để cho lúc Lang Hoa thành hôn, bỏ lỡ phụ mẫu thân sinh.

Cố lão thái thái không khỏi thở dài, ánh mắt nhìn con trai càng dịu dàng hơn: “Lang Hoa đã sớm nói, con quá mềm lòng, nó và cô gia tới lạy phụ mẫu, chính là bà già ta và người làm phụ thân như con, cũng không cần người ngoài, con cứ dựa theo lời Lang Hoa mà làm đi.”

Thế Hoành lớn tuổi như vậy, dưới gối chỉ có một mình Lang Hoa, những ngày này lo liệu hôn sự đều là cố gắng hết sức. Lang Hoa đã sớm để ý, làm sao có thể để cho người khác lấn át được.

Cố lão thái thái nói: “Phu thê Từ gia ở trong viện đưa đi là tốt rồi, chuyện này cũng không do con được.”

Trước mắt Cố Thế Hoành nhòe đi, hoá ra Lang Hoa sớm đã nghĩ đến, sợ ông bị ủy khuất đây mà, đứa nhỏ này, ông lớn như vậy rồi, còn có thể không chịu nổi những thứ này sao.

Lúc Cố Thế Hoành đang suy nghĩ, chỉ nghe có người nói: “Tiểu thư và cô gia tới rồi.”

Ông vội vàng nghiêng mặt sang một bên lau lau khóe mắt, sau đó ngồi xuống ghế.

Bùi Khởi Đường và Lang Hoa tiến vào trong phòng.

Ma ma quản sự đang định lấy cái đệm tới cho Bùi Khởi Đường hành lễ, ai ngờ Bùi Khởi Đường đã quỳ xuống trước, cẩn thận lạy trên mặt đất.

Cố Thế Hoành nhớ tới tình cảnh lúc gặp Lang Hoa ở Tây Hạ.

Ông trở lại rồi, lại phải đi, không dễ gì cha con mới đoàn tụ. Bây giờ ông lại phải tiễn con gái xa nhà, giống như cuộc sống ly biệt dài đằng đẵng, thời gian đoàn tụ lại vô cùng ngắn ngủi.

May mà ông giao con gái cho Bùi Khởi Đường, một người có thể gánh trọng trách, không dễ nhận thua như vậy. Mặc dù một dạo ông từng vì thân phận của Bùi Khởi Đường mà không thể quyết định, nhưng nếu Bùi Khởi Đường có thể trở thành kỳ vọng của nhiều người như thế, vậy thì hẳn cũng có thể gánh vác sự kỳ vọng của ông.

Lúc này người làm phụ thân nên nói mấy lời khuyên bảo đôi phu thê trẻ, nhưng cổ họng ông lại nghẹn lại, không nói ra được những lời mà đã học thuộc từ trước, mà chỉ nói: “Phải bảo vệ tốt Lang Hoa,” quay đầu nhìn về phía Lang Hoa, “Chăm sóc tốt Khởi Đường và trưởng bối trong nhà, các con cũng phải thật hạnh phúc nhé.”

Nước mắt Lang Hoa bất tri bất giác từ khóe mắt rơi xuống.

“Được rồi, mau đứng dậy đi!” Cố Thế Hoành đưa tay ra.

Phụ thân ôn hòa như vậy, không nói những lời rập khuôn kia, mà là dặn dò sự lo lắng thực sự trong lòng. Lang Hoa không dễ gì mới đè nén được sự nghẹn ngào.

“Được rồi, đừng khóc nữa,” Cố Tứ thái thái tiến lên dùng khăn tay lau nước mắt cho Lang Hoa, “Bị nhòe lớp trang điểm sẽ mất xinh, hôm nay là ngày vui, phải cười nhiều vào.”

Bùi Khởi Đường nói: “Con đến từ đường dâng nén hương cho tổ tiên!”

Cố lão thái thái gật đầu phân phó Khương ma ma: “Dẫn đường cho cô gia, cũng để cho tổ tiên mừng vui chút.”

Đến khi Bùi Khởi Đường đi rồi trở lại, Dương lão phu nhân cầm lấy khăn đội đầu: “Nên khởi kiệu rồi.”

Lang Hoa kéo tay Cố lão thái thái, nhất thời không muốn buông ra, sau khi nàng rời nhà, không thể mỗi ngày đều đến phòng tổ mẫu nói chuyện phiếm với tổ mẫu, hầu hạ tổ mẫu nghỉ ngơi nữa.

Nàng đã quen làm nũng trong lòng tổ mẫu, nằm nghỉ ngơi trên đầu gối tổ mẫu, lúc phiền muộn tìm sự bình yên ở trên vai tổ mẫu.

Nàng cảm thấy rất không nên gả đi sớm như thế này, rời xa tổ mẫu và phụ thân.

Tương lai trong nhà sẽ quạnh quẽ thế nào.

Nàng thật sự không nỡ.

“Đi thôi,” Cố lão thái thái cười nói, “Hai nhà đều ở trong kinh, hơn nữa phụ thân con còn dựng một căn nhà bên cạnh thư phòng nhỏ, tương lai con và Khởi Đường có thể trở về ở nhiều mà.”

Lang Hoa đáp một tiếng, cố lộ ra nụ cười trước mặt tổ mẫu.

Bùi Khởi Đường kéo tay Lang Hoa: “Tổ mẫu nói đúng, chúng ta có thể thường xuyên trở lại.”

Tiếng nhạc lễ lại vang lên, Cố Tứ thái thái và Dương lão phu nhân cùng đội khăn lên đầu Lang Hoa.

Một chiếc khăn đội đầu liền ngăn cách nàng với bên ngoài, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nữa, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều, cái này có chút giống như lúc nàng thành thân kiếp trước.

Kiếp trước nàng không nhìn thấy, mơ mơ hồ hồ bị người toàn phúc dẫn lên kiệu hoa, kiệu của nàng chỉ là xuất phát từ cửa tây Lục gia, vòng quanh Lục phủ đi một vòng nhỏ, sau đó đến cửa chính.

Hỉ nương dẫn nàng xuống kiệu, không có ai dặn dò nàng phải tuân thủ lễ phép gì, nàng chỉ nhớ bị hỉ nương lôi đi làm không ít chuyện, sau đó tiến vào động phòng. Ngày hôm sau lúc nàng dâng trà cho trưởng bối, Lục Nhị thái thái chê nàng thất lễ trước trưởng bối Lục gia, để cho nàng đợi ngoài cửa khoảng một giờ.

Đến bây giờ nàng cũng không biết rốt cuộc mình thất lễ ở chỗ nào.

Bây giờ tất cả đều khác rồi.

Mặc dù nàng bây giờ không nhìn thấy, nhưng nàng lại có thể an tâm theo sát Bùi Khởi Đường, nàng biết Bùi Khởi Đường đã thu xếp thỏa đáng tất cả, không có gì phải lo lắng.

“Lang Hoa, chúng ta phải vòng quanh nửa thành mới có thể đến Bùi gia, ước chừng cần khoảng nửa canh giờ,” Giọng nói của Bùi Khởi Đường truyền tới, “Trong kiệu ta có đặt điểm tâm, lát nữa nàng ăn một chút.”

Lang Hoa ngồi vào trong kiệu, đợi sau khi người toàn phúc “huân kiệu”, “chiếu kiệu”, Cố Tứ thái thái đặt bình hoa vào trong lòng Lang Hoa, lúc này kiệu mới nhấc lên.

Đi đôi với tiếng nhạc lễ, kiệu rời khỏi Cố gia, Lang Hoa vén khăn đội đầu lên, nhìn trong góc, quả nhiên thấy một cái hộp sơn xinh xắn, sau khi mở ra bên trong là từng miếng từng miếng bánh đậu vàng nhỏ xinh.

Nàng cầm một miếng đặt vào trong miệng, điểm tâm mềm mại lập tức tan ra, vô cùng thơm ngọt, cực kỳ giống tâm trạng của nàng vào giờ phút này.