Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 547: Người đáng thương




Lang Hoa đâm mấy kim xuống, tinh thần Vân Nương đỡ hơn nhiều, dường như lại có sức lực, nắm chặt lấy tay Lang Hoa.

"Đúng, chính là dùng lực như vậy," Bà đỡ nói xong, nhìn về phía Lang Hoa, "Đại tiểu thư, người ra ngoài trước đi, người còn chưa thành thân, nơi này e là không tốt, đừng để bị xung vận thế."

Lời của bà đỡ vừa nói xong, Lang Hoa cảm giác được bàn tay nắm lấy nàng của Vân Nương lại chặt thêm mấy phần.

"Cố đại... tiểu thư," Vân Nương vùng vẫy nói, "Cầu xin người, người đừng đi, giúp... giúp ta..." Khoảng thời gian ở Dưỡng Tế Viện này, người ở đây chỉ cần nghe nói Hồ tiên sinh và Cố Đại tiểu thư có mặt, đều vô cùng yên tâm.

Hồ tiên sinh và Cố Đại tiểu thư không sợ vất vả chữa trị cho những thương binh và phạm nhân đó, nàng đều để trong mắt.

Nàng đóng giả bà bà đổi thuốc cho những người đó, thấy những người bị thương đó khỏe lên từng chút, trong lòng nàng liền càng ngày càng kính phục Hồ tiên sinh và Cố Đại tiểu thư.

"Đại tiểu thư... người đừng đi... ta và con... e là sắp không sống được rồi."

Vân Nương không ngừng nói, liều mạng lắc đầu, bà đỡ vẫn hét lớn: "Ngươi lại dùng lực!"

"Ta không đi," Lang Hoa nói, "Lát nữa ta còn phải châm cứu cho ngươi, ta sẽ không đi."

Trên mặt Vân Nương lộ ra chút tươi cười, không ngừng gật đầu.

Lại là những tiếng kêu thét xé gan xé phổi, hai bà đỡ dùng lực đẩy bụng của Vân Nương.

"Ra rồi, ra rồi." Một người trong số đó kêu lên.

Vân Nương chống nửa người, dùng hết chút sức lực cuối cùng, rốt cuộc sinh ra được đứa bé.

"Khóc đi... khóc rồi..." Bà đỡ dùng lực đánh hai cái.

Tiếng khóc như mèo kêu từ trong miệng đứa bé nhỏ nhắn đó truyền ra.

Vân Nương ngã trên giường, trên mặt toàn là mồ hôi, tay nắm lấy Lang Hoa cũng buông ra, nước mắt lại chảy ra: "Đại tiểu thư... cảm ơn người... cảm ơn người... ta... người như ta... còn có thể... giúp ta và con."

"Đại tiểu thư, có phải người sớm đã biết ta trốn tới đây không... Cảm ơn ngươi không nói ra, cho mẹ con ta một nơi nương thân... đứa trẻ này... đứa trẻ này... ta... ta... không thể giao cho họ..." Vân Nương muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng nữa, nuốt lời phía sau vào trong họng.

Lang Hoa an ủi Vân Nương: "Ngươi nghỉ ngơi trước đã, có gì sau này từ từ nói."

Vân Nương gật gật đầu, vừa muốn nhắm mắt lại nghe thấy bên ngoài truyền tới giọng nói: "Lang Hoa ở trong sao?"

Giọng nói đó cực kì quen thuộc, là Hàn Chương.

Tim của Vân Nương giống như suýt chút nữa bị kéo lên, nhưng lại nhanh chóng trầm xuống, cả người như rơi vào hố bùn.

Nàng ta đã không phải Hàn phu nhân, Hàn Chương không còn chút quan hệ nào với nàng ta.

Giờ nàng ta cũng không còn là gì cả nữa.

Lúc đó nàng ta chê Hàn Chương là võ phu, giờ trong lòng nàng ta chỉ có hối hận, nhưng giờ đều đã muộn rồi.

Lang Hoa đi ra ngoài, nhìn thấy Hàn Chương nói: "Sao huynh trưởng tới đây."

Hàn Chương nhìn vào trong phòng: "Nghe nói nàng ấy sinh rồi?"

Lang Hoa gật gật đầu: "Sinh sớm hơn hai tháng, đứa trẻ trông rất nhỏ, đã bảo người tìm lang trung xem đứa bé, hi vọng có thể vượt qua ải lần này."

Hàn Chương nói: "Người của Dưỡng Tế Viện vốn đã ít, ta đem tới hai người có thể giúp chăm sóc Vân Nương, vài ngày nữa không sao rồi, muội lại đuổi họ về."

Nói tới đây, mắt Hàn Chương hơi trầm: "Nhà mẹ đẻ của Triệu Hoàng hậu bị trừng trị, chi chính của Triệu gia nhất định sẽ bị liên lụy, những chi nhánh đó cũng bận bịu tự lo cho mình. Nhà mẹ đẻ của Vân Nương chính là chi nhánh của Triệu gia, dù chung sống không tốt với nhà mẹ đẻ của Triệu Hoàng hậu, luôn làm việc ở Phủ Ninh Vương, Ninh Vương Phi xảy ra chuyện, họ cũng bị dính dáng. Mấy ngày trước ca ca của Vân Nương còn tới tìm ta, bị ta chặn ở ngoài cửa. Không ngờ Vân Nương lại mang thai đi tới đây, coi bộ là bị trong nhà ép gả cho người khác."

Phụ nữ sinh nở, vốn là một việc tốt, nhưng giờ đứa trẻ không sinh ở nhà chồng, ngày tháng sau này của Vân Nương nghĩ là biết, hơn nữa những người đó nhăm nhe ở cổng của Dưỡng Tế Viện đã mấy ngày, vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Lang Hoa đang suy nghĩ, chỉ nghe Hàn Chương nhẹ giọng nói: "Muội thì sao? Muội đồng ý không?"

Lang Hoa ngẩng đầu lên, Hàn Chương dùng tay xoa xoa đầu Lang Hoa: "Nếu muội cảm thấy không thoải mái, cũng có thể không đồng ý ban hôn. Nếu hắn không thể đối xử tốt với muội, muội cũng không cần thật lòng đối đãi hắn, dù có thánh chỉ, cũng không sao cả."

Trong lòng Lang Hoa cảm thấy rất ấm áp, giống như là Hàn Chương im lặng bóc hạt hạnh nhân cho nàng, luôn là như vậy không nói nhiều, nhưng luôn một lòng lo nghĩ cho nàng.

Là vì sau khi Hàn Chương và Vân Nương thành thân không có một kết quả tốt, cho nên Hàn Chương mới lo lắng cho nàng thì phải.

Dù Lang Hoa cảm thấy có chút khó xử, lại vẫn phải nói ra: "Hắn sẽ đối xử tốt với muội, muội cũng sẽ đối xử tốt với hắn, huynh trưởng yên tâm đi, việc này không ai có thể miễn cưỡng muội."

"Vậy thì tốt," Hàn Chương dừng lại hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, mím môi mới nói, "Tiểu tử đó tính kế không ít, tìm thời gian ta cũng phải nói hắn."

Lang Hoa cười ra tiếng, không biết vì sao Hàn Chương luôn không yên tâm được về Bùi Khởi Đường: "Huynh trưởng về đi, cũng mang hạ nhân về, dùng bà bà chỗ muội, tốt hơn dùng của Phủ Vinh Quốc Công." Hàn Chương thẳng thắn, nhưng làm không tốt sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Hàn Chương gật đầu: "Nếu có chuyện gì, muội cứ cho người tới phủ gọi ta."

Lang Hoa gật gật đầu, nhìn Hàn Chương rời khỏi, không biết làm sao, nàng luôn cảm thấy bóng lưng của Hàn Chương có chút hiu quạnh. Có lẽ là Phủ Vinh Quốc Công quá vắng vẻ rồi, nếu Hàn Chương có thể lấy vợ nữa, đối với cả Hàn gia mà nói, đều là chuyện vui lớn.

Hàn Chương vừa rời khỏi, lão Nhạc tới nói: "Đại tiểu thư, những người nhòm ngó bên ngoài đó, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hỏi thăm chúng ta, là ai sinh rồi, sinh ra bé trai hay bé gái."

Lang Hoa gật gật đầu: "Ta biết rồi." Nói xong xách váy đi vào phòng.

Vân Nương đang ngây ra nhìn đứa trẻ trong lòng.

"Vân Nương," Lang Hoa ngồi trên ghế gấm, "Ngươi lại gả cho người ta rồi sao?"

Mắt Vân Nương đỏ lên, một hàng nước mắt tràn ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Lang Hoa nói: "Gả cho ai?"

Môi Vân Nương run rẩy nói: "Minh Tòng Tín, họ đều gọi hắn là Minh Tiến sĩ." Minh Tiến sĩ ở thư viện dạy học, dù không vào làm quan, lại luôn có thanh danh bên ngoài. Nàng cũng biết lại lần nữa gả cho người ta, sẽ không gả được quá tốt. Minh Tiến sĩ là tái giá, tuổi cũng hơi lớn một chút, nhưng nàng ta chấp nhận, ngày tháng trong tộc càng đáng buồn hơn, ai ngờ nàng ta gặp người không tốt.

Lang Hoa có chút kinh ngạc, Minh Tiến sĩ này lẽ nào chính là người tiến cử Lục Anh tới tham gia ân khoa. Vân Nương sớm đã muốn gả cho một người đọc sách, giờ cuối cùng được như ý nguyện, lại không ngờ là kết quả như vậy.

"Đừng để họ xông vào," Vân Nương kéo tay Lang Hoa, "Cầu xin người, tuyệt đối đừng để họ tới đây, nếu đưa ta về, hắn nhất định sẽ đánh chết ta."

Mặt mũi Vân Nương tràn đầy kinh sợ, cả người co vào trong chăn.