Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 543: Không xa lìa




Già trẻ Cố gia tiếp chỉ trong nhà chính, sau đó chọn giờ lành đem thánh chỉ vào từ đường.

Mặt Cố lão thái thái đầy vẻ tươi cười: "Xem ra Bùi gia cũng có bản lĩnh, nếu không sao có thể thuận lợi xin được thánh chỉ ban hôn."

Lang Hoa có cảm giác như đang nằm mơ.

Kiếp trước bị vu cáo gian díu với Bùi Khởi Đường, kiếp này lại quang minh chính đại gả cho hắn. Duyên phận của con người thật kỳ diệu, lần đầu gặp hắn, cả người hắn máu me nằm đó, trong lòng nàng đầy sự nghi ngờ và phòng bị, không ngờ nay hắn lại trở thành người đầu ấp tay gối của nàng.

Từ nay về sau một người sẽ đổi thành hai người. Nghĩ đến đây, hai má Lang Hoa nóng bừng.

"Tuy thánh chỉ đã ban hôn nhưng phải chọn ngày lành," Cố lão thái thái nói, "Nói Bùi gia đừng chọn ngày quá sớm, giống như Phúc An Công chúa vậy, qua năm hãy gả đi, đó là lệnh của trưởng bối trong nhà."

"Đâu có giống nhau," Cố Thế Hoành cười nói, "Phúc An Công chúa là gả đi Tây Hạ, Lang Hoa nhà chúng ta dù gả đi nhưng vẫn có thể thường xuyên về nhà."

"Con bị Bùi gia cho uống mê hồn canh rồi," Cố lão thái thái quở trách, "Nhưng lời của con cũng có lý, dù Bùi gia trở về Phúc Kiến thì lão thái bà ta cũng muốn đến đó."

"Đến lúc ấy con cũng từ quan, đến Phúc Kiến buôn thuốc."

"Dạ," Cố Thế Hoành trả lời Cố lão thái thái, "Con sẽ nghe lời mẫu thân."

Lang Hoa bước đến kéo lấy tay Cố lão thái thái: "Tổ mẫu nói đúng, như thế sẽ tránh được việc con phải chịu uất ức, không có nhà để về." Nói đến đây nước mắt nàng sắp rơi.

"Nó dám để con chịu uất ức!" Cố lão thái thái nói, "Ta sẽ không tha cho nó."

Lang Hoa dựa vào người Cố lão thái thái: "Con có tổ mẫu lợi hại như vậy, ai dám làm khó con."

Nghe Lang Hoa nói vậy, Cố lão thái thái cười thành tiếng.

Cố lão thái thái ngồi xuống, uống một ngụm trà: "Nhân dịp này, gọi tam thúc tam thẩm, tứ thúc tứ thẩm con đến cùng dự tiệc, vui vẻ náo nhiệt cả năm."

Mọi người đang nói chuyện trong phòng, Tiêu ma ma mang điểm tâm vào, bưng một chén đậu vàng để trước mặt Lang Hoa, Tiêu ma ma gật đầu nàng.

Lang Hoa biết nhất định là Bùi Khởi Đường đã đến.

Đã là ban hôn thì cả hai nhà đều sẽ tiếp chỉ, Bùi Khởi Đường không ở Bùi gia, lại vội vã đến đây làm gì, lẽ nào sợ nàng từ hôn?

Hơn nữa, nàng chưa từng nghĩ sẽ từ hôn, thậm chí trong lòng còn rất vui.

Hồi lâu, Lang Hoa chăm sóc Cố lão thái thái xong mới bước ra sân.

Vừa đi đến hành lang liền thấy một bóng dáng ở Bảo Bình Môn.

Tư thế hắn thẳng tấp, trên người mặc trường bào xanh ngọc, bên ngoài khoác áo lông màu xanh, còn có khăn choàng cổ lông cáo màu đen, đầu đội mão bằng bạc, búi tóc chỉnh tề. Lông mày hắn dài mảnh, giống như một nét trên tranh thủy mặc, khuôn mặt như điêu khắc, mũi thẳng tắp, môi mím lại, khi nhìn thấy nàng mắt bỗng sáng lên như áng trăng chiếu rọi.

Lần đầu Lang Hoa nhìn thấy Bùi Khởi Đường ăn mặc kiểu này.

Dáng vẻ cao quý nho nhã, khác hẳn người bình thường.

Lang Hoa bước từng bước đến, Bùi Khởi Đường cũng bước qua, khóe miệng nhếch lên, cả người dần trở nên dịu dàng, sau đó nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Lang Hoa," Giọng hắn nhẹ nhàng hơn thường ngày, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, "Nàng xem thánh chỉ chưa?"

Lang Hoa gật đầu: "Xem rồi."

"Ở đâu?"

Lang Hoa vừa định nói chuyện, ngón tay Bùi Khởi Đường kéo lấy nàng.

Bùi Khởi Đường cười nói: "Đưa ta đi xem xem."

Hắn kéo nàng đi, gió thổi vào y phục của hai người, phất phới quấn lấy nhau.

Mi mắt hắn nhướng lên, trên mặt không giấu được sự vui vẻ, nàng cũng bị hắn làm cho hồ đồ, Bùi gia cũng có thánh chỉ, sao hắn lại vội muốn xem thánh chỉ của Cố gia.

Hai người đi đến từ đường, Lang Hoa bước lên hành lễ rồi lấy thánh chỉ xuống, sau đó quỳ trên gối tạ lỗi với tổ tiên, Bùi Khởi Đường bên cạnh cũng quỳ xuống.

Lang Hoa vừa định nói chuyện, Bùi Khởi Đường mỉm cười rồi đưa ra một bản thánh chỉ khác: "Lang Hoa, nàng cũng xem của ta đi."

Hai thánh chỉ để cạnh nhau, từ từ mở ra, tơ ngũ sắc sặc sỡ trượt trên đầu ngón tay, đến khi hai cái tên đập vào mắt: Con thứ tư của Bùi Tư Thông Bùi Khởi Đường, trưởng nữ của Cố Thế Hoành Cố Lang Hoa.

Nét chữ đó chiếu vào mắt hắn, vui mừng, nhảy nhót, đầy vẻ hớn hở, dường như xa cách bao năm cuối cùng đã đợi được đến ngày này.

Hồi lâu sau Bùi Khởi Đường mới nói: "Lang Hoa, nàng vui không?"

Giọng hắn như có thêm đường mật, vừa ngọt vừa đầy mê hoặc.

Nàng còn chưa nói gì thì cánh tay hắn đã kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Ta rất vui, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này."

Hắn áp sát mặt vào má nàng, hòa vào hơi thở trên đầu mũi nàng, vừa nhột vừa mê mẩn, nàng bỗng chốc bị cảm giác ngọt ngào bao trùm lấy, chìm đắm trong mật ngọt mơ màng.

Nàng biết thế này là không hợp lễ nghĩa.

Tiêu ma ma và A Mạt vẫn còn bên cạnh, bọn họ sẽ ngạc nhiên, hoảng hốt và lúng túng.

Nhưng quản được nàng sao.

Không sao.

Nàng cũng không định vùng vẫy, nhưng cảm thấy tay hắn dần dần thu hẹp, từ từ kéo nàng sát lại, đến khi không còn chút khoảng cách.

Nàng không biết thích có mùi vị gì, vì kiếp trước, nàng chỉ có thể chấp nhận, chờ đợi bị động, nàng được nuôi dạy thành người hiền lành, khi đối diện với lòng mình vẫn cảm thấy lo sợ.

Nhưng giờ phút này, khi đối diện với Bùi Khởi Đường, đôi môi vểnh lên, ánh mắt sáng rực, mặt cười rạng rỡ, từ từ thu tay lại, kiểu tiếp xúc gần gũi thật lòng thật dạ này, trực tiếp ùa đến, khiến tim nàng đập loạn xạ không ngừng.

Nếu ở kiếp trước, có người nói với nàng, nàng sẽ ôm một nam tử ở trước mặt người hầu bên trong từ đường Cố gia, nàng nhất định sẽ không tin.

Trừ phi nàng điên rồi, mới có thể bỏ qua lễ nghĩa như vậy.

Nhưng bây giờ nàng đều không quan tâm.

Giống như mạch thượng hoa, vĩnh viễn nở rộ.

Khi định thần lại, Tiêu ma ma và A Mạt đều đã đi ra ngoài, hoa mai trong bình rơi đầy dưới đất, có lẽ là do A Mạt đụng phải cành hoa trong lúc hoang mang lúng túng.

Lang Hoa nghĩ đến đây, bỗng cảm thấy tai nóng bừng lên, nàng đứng dậy, xếp thánh chỉ để lại chỗ cũ, sau đó nhắm mắt tạ lỗi với các trưởng bối Cố gia, khi nàng mở mắt ra, phát hiện Bùi Khởi Đường cũng đứng bên cạnh, nhắm mắt lại không biết đang mặc niệm chuyện gì, sau đó khom mình hành lễ.

Bùi Khởi Đường hồi lâu mới mở mắt ra, lại nắm lấy tay nàng: "Đi thôi!"

Hai người bước ra khỏi từ đường, Lang Hoa hiếu kì hỏi: "Lúc nãy huynh cầu nguyện gì với trưởng bối của Cố gia vậy?"

"Xin trưởng bối làm chứng," Bùi Khởi Đường ung dung cười, "Ta sẽ đối xử tốt với nàng, bất luận là khi nào, nếu ta làm không được, kiếp này ta sẽ đánh mất nàng, không bao giờ quay lại được nữa."

Lang Hoa chưa từng nghe những lời này, vừa cảm thấy e lệ vừa cảm thấy buồn cười: "Ta rời khỏi huynh, vậy huynh không cần từ hôn nữa rồi, vừa đúng với ý huynh."

"Nàng biết như thế nào mới có thể như ý ta?" Bùi Khởi Đường thu lại nét tươi cười, đôi mắt rũ xuống, trong ánh mắt tràn đầy kiên định, hắn nhẹ giọng nói, "Đời đời kiếp kiếp cùng ta ở bên nhau, vĩnh viễn đều không chia lìa."