Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 527: Lấy cái chết uy hiếp




Từ lão phu nhân trợn tròn mắt, ngũ quan biến dạng.

Từ Cẩn Du nhìn thấy tình hình như thế, không khỏi hoảng hốt, nhưng vẫn miễn cưỡng bước tới.

"Tổ mẫu, người đừng giận." Từ Cẩn Du nhẹ nhàng khuyên.

Từ lão phu nhân không truy cứu vì sao Từ Cẩn Du đột nhiên xuất hiện ở đây, vẫn nhìn chằm chằm Từ nhị thái thái: "Ngươi nói... có phải là... Từ Sĩ Nguyên?"

"Phải không?"

Từ Cẩn Du ở ngoài cửa nghe được vài câu, người lấy ra hai trăm ngàn lượng quả nhiên là Tam thúc.

Tam thúc là con vợ lẽ nhưng lại ra tay hào phóng như vậy, thậm chí có thể khiến Nhị thúc nghe lời ông ấy. Vậy có phải cũng có thể vươn tay vào trong cung, nếu thật sự là vậy... Từ Cẩn Du không dám nghĩ tiếp.

Từ nhị thái thái thở dài, nói lắp bắp: "Là... là Tam thúc."

"Các người làm ta tức chết rồi," Từ lão phu nhân thở nặng nhọc, "Hắn là thứ gì mà các ngươi đều làm việc cho hắn."

Từ lão phu nhân đè chặt tim: "Gọi lão Nhị đến cho ta, có nghe không? Nói với lão Đại, để lão Nhị vào phòng ta nói chuyện trước rồi hãy đi cùng với quan phủ… đi mau."

Từ nhị thái thái vội vàng làm theo: "Con sẽ đi ngay, con sẽ đi ngay..."

Từ nhị thái thái chạy ra khỏi phòng.

Từ Cẩn Du cảm thấy tay Từ lão phu nhân nắm chặt lấy cánh tay nàng: "Tên súc sinh đó rõ ràng là cố ý, ta biết nó muốn làm gì, nó muốn khống chế Từ gia, muốn cướp đồ trong tay ta. Cố Lang Hoa là con riêng của nó, chúng cấu kết với nhau, nếu không thì tại sao Diêm Trường Quý vừa tìm đến thì Cố Lang Hoa cũng đến."

Từ lão phu nhân cười lạnh: "Bọn chúng diễn vở kịch lớn thế này, nhưng đừng ai mong thoát khỏi mắt của ta, ta sẽ không để chúng đạt được ý đồ."

Từ Cẩn Du bị nắm đến mức cảm thấy đau, không biết vì sao, nàng nhớ đến lời nội thị trong cung từng nói: "Phụ thân, mẫu thân đều rất thích Lang Hoa, cái tên Lang Hoa còn do phụ thân đặt. Nếu có ngày phụ thân muốn Lang Hoa nhận tổ quy tông thì làm thế nào? Tổ mẫu, con cũng rất sợ, con cảm thấy phụ thân, mẫu thân đối xử với Lang Hoa còn tốt hơn cả con. Lang Hoa biết lấy lòng, có thể khiến mẫu thân vui, con... con cái gì cũng không biết, con chỉ có tổ mẫu."

Từng giọt nước mắt của Từ Cẩn Du rơi xuống, khóc đến mức khiến Từ lão phu nhân xót xa.

Từ Cẩn Du nói: "Thủ đoạn gì nàng ta cũng dùng được, thậm chí đen cũng có thể nói thành trắng, chắc chắn phụ thân và mẫu thân sẽ tin nàng ta, đến lúc đó Từ gia chúng ta thật sự xong rồi."

"Con yên tâm," Ánh mắt Từ lão phu nhân sáng lên, "Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, tổ mẫu sẽ bảo vệ con, trừ phi ta chết, nếu không thì nhà này không ai có thể khống chế."

Nếu để tên súc sinh đó và con riêng của hắn muốn làm gì thì làm ở Từ gia, bà sẽ chết không nhắm mắt.

Từ lão phu nhân nghĩ đến đây, Từ Chính Nguyên lảo đảo bước vào.

Từ lão phu nhân nhìn Từ Chính Nguyên, đôi mắt bà dường như bốc ra lửa: "Quỳ xuống, tên khốn nhà ngươi, ta bảo ngươi quỳ xuống."

Từ Chính Nguyên không khỏi hoảng sợ, đầu gối mềm nhũn quỳ "bịch" xuống đất.

Từ lão phu nhân cầm lấy một vật trang trí bằng ngọc thạch, hung hãn đập vào Từ Chính Nguyên. Từ Chính Nguyên không ngờ Từ lão phu nhân sẽ làm vậy, thấy ngọc thạch bay đến nhưng không kịp né, trán đau nhói, nhất thời bị đập đến mắt nổi đom đóm.

"Vù" một tiếng, cơn đau mạnh mẽ khiến cả người ông ta co lại, hai tay ôm chặt lấy trán.

Từ Chính Nguyên vô cùng hoảng sợ, mẫu thân điên rồi, điên rồi.

Từ lão phu nhân dữ tợn nói: "Ngươi đến nha môn, nói với những người đó, Diêm Trường Quý là người của lão Tam, giúp lão Tam mua hiệu thuốc, bã thuốc cũng là lão Tam sai hắn bán."

"Có nghe không?"

Giọng nói dữ dằn âm u của mẫu thân dường như phát ra từ lòng đất, nếu ông ta không đồng ý thì không thể ra khỏi phòng.

Từ Chính Nguyên nghĩ đến năm đó khi dì Từ và phụ thân chết, mẫu thân cũng có vẻ mặt này, như ác quỷ dưới địa ngục.

"Con..." Trước mắt Từ Chính Nguyên hiện lên ánh mắt tin tưởng của Từ Sĩ Nguyên.

Tam đệ luôn giúp ông ta, lúc đại ca quở trách ông ta thì là Tam đệ giúp đỡ ông ta làm ăn thành công một chuyến. Đại ca hiền lành, tuy đã nhận chức trong Trung Thư Tỉnh nhưng lại chẳng giúp ông ta chuyện gì. Tam đệ lại luôn gợi ý cho ông ta, giúp ông ta kiếm được không ít tiền.

Ông ta không muốn bán đứng Tam đệ.

Từ Chính Nguyên không nói gì.

Từ lão phu nhân đứng dậy, rút một lưỡi dao từ trong hộp ra, trước khi mọi người kịp phản ứng, đưa dao lên cổ.

Từ Cẩn Du kêu lên một tiếng: "Tổ mẫu, người muốn làm gì? Người mau bỏ xuống, người không được làm chuyện ngốc nghếch."

Từ lão phu nhân mím chặt môi: "Lão Nhị, ngươi muốn làm theo lời ta hay muốn dọn xác ta, tội ép chết mẫu thân lớn đến đâu ngươi đều hiểu rõ. Huynh trưởng của ngươi sẽ không cho ngươi ở lại Từ gia, ngươi cũng đừng hòng lấy được một đồng nào."

Tim Từ Cẩn Du như muốn nhảy ra khỏi họng, nàng ta nhìn chăm chăm lưỡi dao trên tay Từ lão phu nhân, vừa định khuyên thì lão phu nhân đã không cho nàng ta cơ hội.

Lưỡi dao của Từ lão phu nhân ngày càng sát cổ, một dòng máu chợt chảy xuống thân dao.

Từ Cẩn Du muốn kêu lên, nhưng toàn thân mềm nhũn không thốt nên lời.

Từ Chính Nguyên cũng bị dọa đến tê liệt trên mặt đất, hồi lâu mới định thần lại: "Mẫu thân... Mẫu thân đừng làm vậy, con đồng ý... con đồng ý hết."

Trong mắt Từ lão phu nhân đầy vẻ oán hận, bà nhẹ nhàng nói: "Con nhớ rõ chưa? Nếu con không nói, ta sẽ tự cắt cổ, dù có làm ác quỷ, cũng sẽ theo con đòi mạng, nghe chưa?"

Từ Chính Nguyên dập đầu trên đất: "Con nhớ rồi, con đều nhớ hết rồi."

Từ lão phu nhân không nói thêm, Từ Chính Nguyên run run đứng dậy, sau đó nhào đến kéo tay Từ lão phu nhân: "Mẫu thân đưa dao cho con, đưa con đi!"

Tay Từ lão phu nhân từ từ buông lỏng, lưỡi dao rơi vào tay Từ Chính Nguyên, máu tươi cũng chảy vào lòng bàn tay ông ta.

Từ lão phu nhân lại ngồi xuống: "Diêm Trường Quý không có quan hệ gì với con, hắn là người của lão Tam, con nói lại một lần cho ta nghe."

Sắc mặt Từ Chính Nguyên trắng bệch, mở miệng nói: "DiêmTrường Quý là người của Từ Sĩ Nguyên, lén trộm bã thuốc của Cố gia đem bán cũng là ý của Từ Sĩ Nguyên, xảy ra chuyện thì Diêm Trường Quý muốn lôi con vào."

Từ lão phu nhân gật đầu, ánh mắt lóe sáng, giống như dã thú trong bóng tối, lộ ra hàm răng đáng sợ, sau đó nở nụ cười dọa người: "Nói đúng rồi," Nói xong thì vẫy vẫy tay, "Con đi đi, như thế quan phủ sẽ không làm khó con."

Từ Chính Nguyên trả lời một tiếng rồi lui khỏi phòng, bước xuống bậc thềm, gió lạnh thổi đến. Lúc này Từ Chính Nguyên mới cảm thấy đau nhói cả người, ông ta đưa tay lên lau trán, máu đỏ thấm đầy ngón tay ông ta, lòng bàn tay ông ta vẫn còn lưu lại máu của lão phu nhân.

Điên rồi, mẫu thân đã điên rồi, vì vậy ông ta chỉ có thể xin lỗi Tam đệ, ông ta không muốn tan nhà nát cửa.