Yên Tuyết Sơn cảm giác như đang bị một con gấu ôm lấy.
Arthur vùi mặt vào hõm cổ anh, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người anh. Hơi thở nóng rực phả lên đầu vai, chui vào trong cổ áo, anh hơi ngưa ngứa.
Yên Tuyết Sơn không hiểu có cái gì thơm mà ngửi vậy?
Anh cũng không dùng nước hoa, tắm thì dùng xà bông giá bình dân trong siêu thị.
Arthur đang trong triệu chứng của kỳ nhạy cảm nên cả người đều nóng hừng hực, ấm như lò sưởi hình người vậy.
Yên Tuyết Sơn cũng có thể ngửi thấy mùi trên người Arthur, rất sạch sẽ, chẳng qua là Arthur từ căn cứ quân sự đến cho nên trên quần áo vẫn còn mùi mà anh vẫn hay ngửi được trên cơ giáp.
Trước kia trên người anh cũng có mùi này, bây giờ sống lâu ở nông trại, trên người đã không còn mùi hương khiến anh có cảm giác an toàn này nữa.
Arthur ghé vào tai anh nói:
- Đứng lâu sẽ mỏi, em có thể ngồi ôm anh không?
Yên Tuyết Sơn:
- Được
Thế là Arthur ngồi lại ghế sô pha lần nữa, để Yên Tuyết Sơn ngồi trên đùi hắn, hắn ôm lấy eo Yên Tuyết Sơn, ôm chặt người nọ.
Yên Tuyết Sơn cảm thấy giống như có một con chó to đùng đang dụi dụi rúc rúc vào ngực mình, anh hỏi:
- Ngửi mùi của tôi có tác dụng không?
Arthur đáp giọng trầm ấm:
- Có mà.
Nhưng Yên Tuyết Sơn có thể cảm nhận được cái thứ đang cấn đến chân mình, nói một cách khách quan:
- Tôi cảm thấy không có tác dụng gì, tôi không có pheromone.
Kể ra thì anh suýt nữa đã quên mất chuyện này, lúc này anh còn có thể tỉnh táo hỏi:
- Arthur, tôi là beta, cậu là alpha, tại sao cậu lại chọn kết hôn với một beta vậy?
Chóp mũi Arthur dụi qua dụi lại vào cổ anh:
- Anh nói bởi vì em là người tốt nhất cho nên anh chọn em. Em cũng vậy, với em anh cũng là tốt nhất, không có ứng viên nào khác.
Yên Tuyết Sơn biết alpha đang trong kỳ nhạy cảm sẽ muốn đánh dấu omega, thấy rằng mình không có tuyến thể nên anh cũng không sợ. Chỉ nói:
- Nhưng mà cậu xem, nếu như gặp phải tình huống giống hôm nay, tôi không phải omega thì không thể giúp cậu được.
Arthur giống như đã đắm chìm trong cơn mê, thấp giọng chậm rãi đáp:
- Có thể mà…
Bởi vì đang ngồi ở trên đùi Arthur nên Yên Tuyết Sơn có tầm mắt cao hơn hắn một chút, anh bối rối cúi đầu nhìn hắn. Arthur thì ngẩng mặt lên, hỏi một câu gần như thành kính:
- Em có thể hôn anh một cái không?
Nói sao đây nhỉ? Cảm thấy vẫn rất kì lạ. Anh không cảm thấy tim đập thình thịch rộn ràng, thế nhưng cũng không thể nói là thấy bài xích, vậy nên anh không trả lời Arthur ngay.
Arthur lại xích gần hơn, cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh rồi hỏi:
- Có ghét không?
Yên Tuyết Sơn suy nghĩ rồi lắc đầu.
Arthur bèn nắm lấy tay anh, mười ngón đan nhau, thấy anh không kháng cự, nhẹ nhàng nắm tay anh, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay và mu bàn tay của anh, hỏi:
- Có ghét không?
Yên Tuyết Sơn lại suy nghĩ, vẫn lắc đầu.
Có lẽ là vì Arthur đang ngước mắt nhìn anh khiến anh không cảm thấy chút cảm giác bị áp chế nào mà rất nhẹ nhàng dịu dàng. Hoặc có thể vì Arthur là một thượng tướng rất có tài dẫn dắt thuyết phục khiến cho anh bất tri bất giác nghe theo hắn.
Vậy nên Yên Tuyết Sơn vẫn tiếp tục thuận theo Arthur, khoác tay lên vai hắn.
Dù sao cũng không phải hành vi giao hợp. Phối hợp chút chắc cũng không vấn đề gì.
Trong tư thế này càng dễ hôn hơn.
Arthur hôn cái thứ hai, vẫn rất nhẹ nhàng, lại hỏi thêm một lần nữa:
- Có ghét không?
Yên Tuyết Sơn cảm thấy hắn hỏi chuyện hết sức thừa thãi, khó chịu nói:
- Cậu đã hỏi rồi.
Sau đó Arthur không hỏi nữa.
Hắn không cố kiềm chế nữa, hôn lên môi anh như thể đói cồn cào, hôn tận mấy lần liền. Yên Tuyết Sơn không chống cự chút nào, đôi mắt đen láy trong veo nhìn hắn, trong trẻo sạch sẽ, không có sự hiếu kì hay thích thú, cũng không có sự chán ghét.
Đối với Arthur thì chỉ cần không ghét, không bài xích là đủ rồi.
Arthur hôn nhẹ một cái nữa rồi nói:
- Nhắm mắt lại có được không?
Lông mi Yên Tuyết Sơn hơi run, thoáng do dự rồi mới nhắm mắt lại. Đối với một tay bắn tỉa cũng như quân nhân mà nói thì tạm mất tầm nhìn, phó mặc người khác thao túng là một chuyện rất nguy hiểm. Vì sự tin tưởng tín nhiệm tích luỹ được trong nhiều năm họ kề vai chiến đấu anh mới lựa chọn phối hợp cùng Arthur.
Tuần tự giống như khi làm việc vậy.
Nụ hôn của Arthur lâu hơn so với lúc trước, bởi vì anh nhắm mắt nên cảm nhận của các giác quan khác càng được phóng đại lên, đầu lưỡi của Arthur khẽ luồn vào giữa hai cánh môi anh, nhẹ nhàng tách hai hàm răng ra.
Yên Tuyết Sơn biết đây là hôn sâu. Trước kia khi anh gặp mặt đối tượng hẹn hò, vẫn luôn không hiểu vì sao bọn họ hôn đến khó tách rời như vậy, cứ như cả hai dính vào nhau luôn rồi.
Bây giờ chính mình được hôn, cũng không hiểu lắm vì sao Arthur lại hôn nồng nhiệt mê say đến như vậy.
Ngọt ngào quấn lấy mãi khiến anh dần cảm thấy choáng váng đầu óc, hô hấp không được thông thuận, vì vậy tim cũng đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Vào lúc tạm dừng nụ hôn mà anh chẳng nhớ nổi là cái thứ mấy, Yên Tuyết Sơn đã mơ màng rồi. Arthur ôm anh vào lòng, không ngừng hôn lên má, lên cổ anh, còn nắm lấy tay anh hôn, khẽ giọng hỏi:
- Thầy ơi, anh có thể sờ em không?
Mặc dù ý thức của Yên Tuyết Sơn có hơi rối bời nhưng bây giờ đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn, nghi hoặc hỏi:
- Hôn còn chưa đủ à? Ban đầu cậu chỉ nói ôm một lát, cuối cùng còn đòi hôn, tôi cũng chấp nhận rồi. Muốn thế nào thì cậu nói luôn từ đầu với tôi đi, đừng giăng bẫy gài tôi, được đằng chân lân đằng đầu. Cậu biết việc này là tôi bực nhất.
Yên Tuyết Sơn cảm thấy mình nói đã đủ cay nghiệt vô tình rồi.
Thế nhưng anh không thể tự soi gương vào lúc này, không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình bây giờ trông như thế nào. Miệng anh nói ra lời lạnh lùng sắt đá nhưng gương mặt hãy còn bị choáng váng đến ửng hồng, môi cũng bị hôn đến đỏ cả lên. Ngay cả đôi mắt cũng long lanh ánh nước hơn bình thường.
Dáng vẻ như sương đọng hải đường này không thể nào ra oai với người khác được, Arthur không sợ anh chút nào còn khẽ giọng cười, ôm lấy eo anh, gần như khom lưng cúi đầu nói:
- Được, được, lần sau em nhất định sẽ nói ngay từ đầu với anh, em muốn anh sờ em.
Yên Tuyết Sơn:
- Nhưng tôi không muốn sờ cậu, tôi không có hứng thú.
Arthur thở dài, thoả hiệp:
- Thế đổi thành em sờ anh cũng được, em thấy hứng thú.
Yên Tuyết Sơn thực sự không hiểu nổi hắn:
- Chúng ta đã cộng tác với nhau lâu như vậy, cũng không phải cậu chưa từng nhìn tôi, tôi cũng không phải chưa từng nhìn cậu.
Arthur còn đáp lời rất thành thật:
- Thực ra em thấy hứng thú lâu rồi, thầy à, vóc người của anh đẹp lắm.
Yên Tuyết Sơn nghe vậy cũng không ngượng ngùng gì, còn gật gù:
- Ừ, thân hình của tôi đúng là rất được.
Bác sĩ được quân đội sắp xếp làm kiểm tra cơ thể cho bọn họ có nói rằng thân hình của anh là tỉ lệ vàng đẹp hoàn hảo, hai bên đối xứng, rất hiếm thấy, nếu như sau khi chết có thể làm thành tiêu bản hình người cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh thì tốt quá.
Arthur đành lui một bước:
- Thế không sờ nữa, hôn thêm hai lần nhé. Anh cho em hôn là được.
Yên Tuyết Sơn nhìn đồng hồ:
- Vậy thì hôn trong mười phút thôi, tôi phải đi ngủ rồi.
Arthur nghĩ đến chuyện cũ, có phần thẹn quá hoá giận:
- Đến giờ! Lại đến giờ! Lần trước là trận quyết chiến, là việc trọng yếu khẩn cấp. Lần này không có chuyện quan trọng gì, anh ngủ dậy ra đồng muộn mười phút mạ lúa cũng không chết được, tại sao phải ngắt thời gian chuẩn như vậy? Là em hôn không tốt sao?
Yên Tuyết Sơn cảm thấy những lời này của hắn nói có hơi tự rước nhục vào người, hỏi một người lãnh cảm là anh thì muốn có đáp án gì được nữa?
Yên Tuyết Sơn suy nghĩ rồi đáp:
- Cậu nói cũng có lý, quả thật không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua tôi muốn đi ngủ hơn.
Arthur tỏ vẻ hậm hực không hài lòng.
Yên Tuyết Sơn nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cân nhắc ít phút, đưa tay áp lên hai bên má hắn, nói thẳng:
- Tôi cảm thấy cậu đang gài tôi, lần trước cũng thế. Cậu đừng tưởng tôi ngu lắm, bị cậu đùa giỡn quay như dế. Lần đó trước trận quyết chiến, cậu cố ý bày trò lừa tôi lên giường với cậu đúng không. Thật ra chẳng thà cậu nói thẳng thừng minh bạch với tôi, tôi không thích mấy thứ luẩn quẩn vòng vo. Cậu nói thật với tôi, tôi cũng nói thật với cậu. Thực lòng là tôi không muốn làm tình với cậu, đau, không thoải mái, phí thời gian. Vả lại lần đó tôi thấy cậu cũng không phải rất thoải mái. Làm việc này có ý nghĩa gì không?
____10/06/24___