Đánh Xong Trận Này Về Nhà Kết Hôn Thôi

Chương 1




Năm Công Nguyên 2202 theo lịch Ngân Hà.

Một chiếc phi thuyền loại nhỏ hết sức bình thường cập bến tại bến cảng hành tinh Vega. Hàng người thưa thớt bước ra từ cửa phi thuyền đi theo chỉ dẫn vào một cửa chắn kiểm tra nhập cảnh, đệ trình giấy tờ.

Một tháng trước, Liên Bang quyết chiến với Đế Quốc và giành được thắng lợi. Ngân Hà thống nhất, chiến tranh kết thúc. Tổng thống Liên Bang phát biểu bài diễn thuyết thắng lợi, thông báo toàn quốc sẽ được nghỉ bảy ngày để ăn mừng mặt trận thống nhất toàn thắng. Bởi vậy sau mấy ngày liền chè chén say sưa cộng thêm ngày hôm qua chỉ ngủ được ba, bốn tiếng nên trạng thái tinh thần của nhân viên công chức Trương Tam rất đỗi mỏi mệt. Anh chàng lờ đờ lấy ra từng tệp tài liệu cần xét duyệt một cách máy móc.

Tinh cầu Vega của bọn họ là nơi vắng vẻ. Nhân khẩu nơi đây không đông, thương nghiệp và du lịch cũng chẳng phát triển mấy. Chỉ có nông nghiệp là khá ổn nhưng diện tích đất trồng trọt không lớn, thổ nhưỡng còn hơi cằn cỗi nên có rất ít người ghé tới. Số lượng người nhập cảnh nhiều nhất cũng không đến mười nghìn người. Có thể nói hành tinh này là nơi khỉ ho cò gáy chim cũng không thèm ị nữa thì lấy đâu ra gián điệp tới được? Cứ đóng dấu phiên phiến rồi cho mọi người vào thôi.

Trương Tam gõ con dấu điện tử “cạch cạch”, uể oải hô:

- Người tiếp theo.

“Tinh.” Trên màn sáng hiện ra một vài thông tin:

[Họ và tên: Yên Tuyết Sơn]

[Tuổi tác: Vừa tròn 32]

[Giới tính: Nam/ Beta]

Thứ đầu tiên Trương Tam chú ý tới là tấm ảnh thẻ đẹp trai đến giật mình làm anh tỉnh cả người. Mọi người đều nói ảnh chứng minh thư là phương thức kiểm tra nhan sắc chuẩn nhất và hiển nhiên người đàn ông này rất anh tuấn, hơn nữa còn là kiểu đẹp rất riêng. Mắt mũi miệng đều đẹp, da trắng hơn cả tuyết, khí chất ôn hòa điềm đạm. Khuôn mặt người đàn ông này rất “thuần túy”, gợi cho người ta nhớ đến tộc người Hoa Hạ trong nền văn minh Địa Cầu cổ đại in trên sách giáo khoa lịch sử: mày kiếm mắt sáng, tóc và con ngươi đen như mực.

Đều biết vào thời đại chinh phục vũ trụ, dân nhập cư trên Địa Cầu đã có sự hòa trộn giữa các chủng tộc, sắc tộc cả mấy nghìn năm rồi. Vậy nên có vẻ ngoài như thế này lại thành nét đặc biệt, đẹp nổi bật như chim hạc giữa bầy gà vậy.

Nhưng khi Trương Tam ngẩng đầu đối chiếu mặt người nọ. Hoàn toàn thất vọng.

Người đàn ông này ăn mặc rất quê mùa. Áo may ô, áo sơ mi cùng chiếc áo khoác da đã bợt cả ra, phối với một chiếc quần jean. Trông rất không hợp thời, hệt như phong cách ăn mặc của hai chục năm trước vậy. Quê mùa vậy nhìn là biết tới để làm công ở nông trại rồi. Hành tinh Vega của bọn họ không có đủ sức lao động, hằng năm chủ các nông trại đều sẽ thuê thêm nông dân tới làm công cho họ.

Trương Tam hỏi:

- Thẻ công tác? Mục đích nhập cảnh? Nghề nghiệp là gì? Địa điểm ở đâu?

Người đàn ông lạnh nhạt đáp:

- Làm ruộng. Nông trại số 48 ở khu C. Tôi vừa mới mua lại chỗ đó, vẫn chưa đặt tên.

Cạch cạch cạch.

Trương Tam gõ bàn phím nhập thông tin vào hồ sơ rồi nói:

- Phí qua trạm là 10 đồng Tinh thần tệ (1).

Nghe thấy phải mất tiền, người đàn ông cau mày lẩm bẩm:

- Còn mất tiền à...

Trương Tam nghĩ thầm: “Có chút tiền phí mà cũng than nhiều hả?”.

Trong lúc chờ người đàn ông lấy tiền Trương Tam vô thức nhìn chằm chằm vào tay đối phương. Người này có đôi tay rất đẹp. Ngón tay thon dài, chiều dài các đốt ngón tay đều vừa đẹp, móng tay cũng đẹp nữa, sạch sẽ trơn bóng.

Người đàn ông chậm chạp mò mẫm trong túi áo khoác một hồi giống như là không tìm được tiền, anh ta nói:

- Đợi tôi chút.

Trương Tam lại nghĩ: “Chẳng lẽ anh này tính trốn hay gì?”.

Người này vướng lại mất chút thời gian, người xếp hàng phía sau anh ta phải đợi lâu không khỏi khó chịu, bắt đầu sốt ruột nói này nói nọ. Người đàn ông bèn ngồi xổm xuống mở va li hành lý của mình ra, lục tìm đồ. Bởi vì bị quầy khai báo chắn tầm nhìn nên Trương Tam không thấy được đồ trong va li. Nhưng lúc này Trương Tam lại chú ý thấy những người đang xếp hàng nhìn vào va li của người đàn ông kia đều nổi sóng như hòn đá ném vào trong nước. Bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ lấy người đàn ông phong trần mệt mỏi kia làm tâm rồi nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

“Chuyện gì thế?” Trương Tam nghĩ.

Sau đó, người đàn ông đứng dậy đưa cho Trương Tam một cuốn sổ ghi chép nhỏ cùng một chiếc huân chương rồi hỏi:

- Tôi có cái này không biết có được miễn hay giảm phí gì không?

Trương Tam trợn tròn mắt, kinh ngạc đến nín cả thở. Anh đứng phắt dậy, cơn buồn ngủ bay sạch sành sanh, lưng thẳng còn hơn cả cốt thép, đưa tay chào theo nghi thức:

- Kính chào Anh hùng Liên Bang!

Câu chào này giống như tiếng sét đánh ngang tai khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn sang. Mọi người rối rít chào theo anh, ngay cả đứa nhỏ chỉ chừng ba, bốn tuổi cũng giơ bàn tay bé nhỏ mũm mĩm của mình lên chào theo.

Người đàn ông cảm thấy lúng túng song anh xốc lại tinh thần, cũng giơ tay lên chào lại rồi hỏi lại lần nữa:

- Có được giảm phí không?

Trương Tam kích động đến đỏ hết cả mặt mày:

- Không! Không cần! Anh là anh hùng chiến đấu được trao huân chương, sư sĩ cấp S được hưởng phúc lợi quốc gia, không cần phải nộp phí thông hành.

Người đàn ông gật đầu hỏi:

- Tốt rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?

Trương Tam như thiếu nữ tuổi xuân ngại ngùng hỏi người kia:

- Em... em có thể chụp với anh một tấm ảnh không ạ?

Người đàn ông lại lạnh lùng từ chối:

- Tôi không tiện cho lắm.

Trương Tam cũng không hề chán nản, rất biết ý mà thưa:

- Dạ vâng, này là do em đòi hỏi quá đáng. Chắc hẳn là anh không tiện chụp ảnh chung với người ngoài được.

Anh chàng đứng phục vụ hết lòng:

- Xong rồi ạ, đã hoàn thành hết thủ tục cho anh rồi, mời anh qua. Chúc anh thuận buồm xuôi gió, có trải nghiệm vui vẻ ở hành tinh Vega K37 này.

Người đàn ông đáp:

- Cảm ơn anh.

Sau đó anh xách theo va li hành lý của mình đi thẳng qua trạm kiểm tra nhập cảnh không quay đầu lại. Những người ở tại đó vẫn còn đang cung kính nhìn theo bóng lưng anh.

- Người đó chính là anh hùng chiến đấu đó hả?

- Sư sĩ điều khiển người máy chiến đấu à? Không phải là chỉ ở các hành tinh thị thành mới có à? Lần đầu tiên tôi gặp được đấy.

- Anh ấy khôi ngô quá. Còn cường tráng nữa.

- Trông không giống quân nhân gì cả.

- Tôi vừa trông thấy huân chương của anh ấy là huân chương Kim Tinh. Phải lập được công trạng hạng nhất trong chiến trận mới được nhận huân chương đó.

- Biết cái gì là công trạng hạng nhất không? Phải là liệt sĩ có cống hiến quan trọng hoặc là phải có công lao và thành tích cống hiến gần như thay đổi cả cục diện trận chiến mới được đấy. Cả thảy hình như mới trao hai trăm huân chương thôi.

- Cũng không biết anh ấy là thần thánh phương nào nữa...

Nhưng những ồn ào nghị luận kia đều không ảnh hưởng gì đến Yên Tuyết Sơn.

Anh đã xuất ngũ rồi.

Mười tám tuổi anh nhập ngũ, tính đến nay đã là năm thứ mười năm. Nhưng đó là vì chiến tranh mãi không kết thúc chứ không phải anh là kẻ điên trong chiến tranh (2). Anh không có ý định đào tạo chuyên sâu hơn trong quân đội cũng từ chối lời đề bạt của Nguyên soái, ngay cả đến nhận lương “dưỡng già” của quân bộ (3) cũng không muốn đi. Anh kiên quyết xuất ngũ, muốn tìm một thôn quê thanh tĩnh làm ruộng dưỡng già. Mặc kệ khi trước ở trong quân ngũ có bao nhiêu công lao cũng không quan trọng. Kể từ thời điểm giải quyết xong tiền lương và nộp lại huân chương thiếu tá, anh nhận thấy mình đã không còn là một người lính nữa.

Rời khỏi cục quản lý nhập cảnh, Yên Tuyết Sơn ngồi lên một chiếc tàu đệm từ (4) đã sắp báo hỏng tới nơi, ngủ một giấc rồi đi đến nông trại của mình. Giây phút Yên Tuyết Sơn đặt chân lên mặt đất, nhìn thấy điền trang rộng mênh mông vô bờ của mình trong lòng anh vô cùng vui sướng. Hằng tinh treo lơ lửng trên không thuộc phạm vi của hành tinh Vega tỏa ra thứ ánh sáng xanh lam dìu dịu, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người anh. Nơi đây chính là nông trại của anh! Anh muốn vui vẻ dưỡng già ở chốn này! Ôi cuộc sống thiên đường!

Sau khi sắp xếp sơ qua về chỗ ở, Yên Tuyết Sơn bắt đầu bận rộn với nông trại của mình. Anh tiến hành khảo sát mỗi một thửa ruộng tại nông trại. Nào là khu đất nào có thể trồng loại cây nào, chỗ đất đó có thể trồng giống cây ăn quả gì, ở đâu thì làm được một cái hồ nhân tạo. Nếu muốn nuôi dê, bò thì chăn thả ở đâu thì hợp lý.

Tiếp đó là đi mua nông cụ và máy móc. Chứng nhận anh hùng Liên Bang vẫn có đất dụng võ. Anh mua thiết bị, máy móc nông nghiệp chỉ là hàng second-hand còn được giảm giá 50%, kèm theo được miễn giảm phí thủ tục và phí bảo trì bảo dưỡng ngày sau nữa. Tiết kiệm được chừng năm trăm nghìn Tinh thần tệ. Yên Tuyết Sơn còn xúc động hơn cả khi được Đại nguyên soái trao huân chương nữa. Tự cảm nhận sâu sắc rằng những hi sinh xương máu, nhiệt huyết của mình cho quốc gia thật là xứng đáng quá!

Lo liệu xong xuôi hết mọi việc chỉ mất có một tuần lễ.

Yên Tuyết Sơn tạm thời chưa thuê nông dân có chuyên môn về làm công, anh định tự mình làm việc trước. Mỗi tối anh đều mở máy tính quang tử liên kết giữa các hành tinh (5) để nghiên cứu sách về nông nghiệp.

Cuối cùng thì hạt giống đặt mua cũng về. Yên Tuyết Sơn thử điều khiển máy móc nông nghiệp chuyên dụng. Nhưng khi vừa mở nhà kho ra, vào lúc thoáng thấy bóng dáng của thiết bị máy móc, trong chớp mắt ấy anh như bị ảo giác mình vừa trông thấy người máy bắn tỉa Artemis đã làm bạn với anh suốt 6 năm.

Artemis là người máy chiến đấu cấp S quốc gia giao cho anh sau khi anh lên chức sư sĩ cấp S. Là một người máy màu bạc ánh xanh lam. Mỗi khi Artemis được khởi động trong buồng phóng, động cơ phản ứng vi hạt nhân trước ngực nó sẽ sáng lên. Ở trong mắt Yên Tuyết Sơn, khi ấy nó đẹp hơn bất cứ ngôi sao nào.

Nếu nói anh có tiếc nuối gì với cuộc đời quân nhân của mình thì đó chính là không còn được điều khiển Artemis của anh nữa. Yên Tuyết Sơn thật lòng rất nhớ nó. Nhưng vào lúc anh lựa chọn giải ngũ thì cũng là lúc anh phải tạm biệt Artemis.

Haizz. Có lẽ sau này anh chỉ có thể nhìn thấy Artemis của mình trong tin tức trên TV mà thôi.

Bảy giờ sáng, chú Kiều ở nông trại bên cạnh sang đây giúp đỡ Yên Tuyết Sơn. Vào ngày thứ hai Yên Tuyết Sơn chuyển tới chú Kiều đã chạy ngay sang chào hỏi làm quen với anh. Chú Kiều năm nay đã hơn năm mươi. Sau khi hoàn thành hết công việc gieo hạt của năm nay, chú Kiều ở nhà rảnh rỗi đến bức bối cả người. Vừa hay nghe nói Yên Tuyết Sơn là lính mới giải ngũ, cũng là lần đầu tiên anh làm công việc đồng áng nên chú vô cùng nhiệt tình niềm nở, phải sang nhà dạy anh làm ruộng cho bằng được.

Chú Kiều hớn hở khoe khoang:

- Không phải tự khen chứ người làm ruộng giỏi nhất cái tinh cầu này chính là chú đấy nhá. Chú điều khiển máy nông nghiệp (6) cừ lắm.

Yên Tuyết Sơn:

- Vâng.

Khởi động máy móc chuyên dụng (7) rồi chỉnh sang chế độ cày bừa.

Chú Kiều lại dặn:

- Nhớ là phải cày xới đan xen vào nhau, rồi nhớ chừa ra một khoảng trống cho lúc quay đầu máy về nữa. Với cả để lại một con đường ở chính giữa không trồng gì.

- Lái cho thẳng nha, phải lái cho đường cày thật thẳng vào.

Yên Tuyết Sơn:

- Vâng.

Chú Kiều thấy anh điều khiển không thạo còn cười:

- Ha ha, lần đầu tiên lái máy móc chuyên dụng (8) không quen lắm hả? Lần đầu chú sờ vào ba cái thứ này cũng thế đấy.

Yên Tuyết Sơn nghĩ thầm, thiết bị luyện tập anh học ở trường đều không có loại máy móc mạch điện tử như thế này. Loại này đã lạc hậu lắm rồi.

Một mảnh đất đã được cày bừa xong. Chú Kiều muốn ra kiểm tra xem còn chỗ đất nào anh cày chưa được hay không. Vừa ngó thử một cái, trợn tròn cả mắt. Chú chẳng tìm được chỗ nào để chê.

Chú Kiều vỗ trán một cái rồi ngạc nhiên khen ngợi:

- Ôi chao, trước giờ cậu chưa từng làm ruộng thật đó à? Cậu đúng là thiên tài làm nông đấy! Sao lại đi lính làm chi? Đáng lẽ cậu nên đến với nghề nông từ sớm.

Yên Tuyết Sơn thấy rất vui, khẽ cười:

- Cháu cũng thấy mình hợp với nghề nông, rất vui.

Yên Tuyết Sơn kết thúc ngày đầu tiên lao động ngoài ruộng vườn. Về nhà dọn dẹp một chút, trước khi đi ngủ thì kiểm tra hòm thư.

Ồ!? Vậy mà lại là tin nhắn từ công ty mai mối Hạnh phúc – Sao Vega. Họ báo với anh rằng đã tìm được một vài đối tượng xem mắt phù hợp với anh, hỏi anh lúc nào thì có thời gian rảnh để họ lên lịch hẹn gặp mặt. Yên Tuyết Sơn bèn trả lời tin nhắn.

Mục tiêu trước trận quyết chiến của Yên Tuyết Sơn chính là: Đánh xong trận này sẽ về nhà kết hôn, dưỡng già.

Vậy nên giờ còn thiếu một đối tượng để kết hôn. Khi mua nông trại anh đã tham khảo ý kiến của một công ty mai mối. Thời đại không gian vũ trụ như giờ, dân số tăng vọt lên. Muốn tìm được tình yêu đích thực càng khó như mò kim đáy biển.

Ngay trước khi anh định tắt máy tính quang tử để đi ngủ thì trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới.

[Từ: Arthur]

[Nội dung: Thầy ơi hiện giờ thầy đang sống ở đâu thế? Đơn xin nghỉ phép của em cuối cùng cũng được phê duyệt rồi, em muốn đến thăm thầy.]

Ôi giọng điệu này tôn sư trọng đạo biết bao! Ấm áp cảm động biết nhường nào! Tự nhiên như không có chuyện gì hết vậy!

Yên Tuyết Sơn thật cạn lời.

Arthur là chiến hữu của anh cũng là học trò của anh. Nhưng anh không hoan nghênh Arthur tới đây. Ít nhiều thấy không được thoải mái.

Bởi vì trước trận quyết chiến một ngày Arthur và anh đã ngủ với nhau. Không phải xuất phát từ tình yêu mà là xuất phát từ tình đồng đội.

__________________

*Chú giải:

(1) 星辰币 (Tinh thần tệ): Tinh thần nghĩa là sao trời, ngôi sao. Đây là tên gọi của đơn vị tiền tệ trong bối cảnh truyện.

(2) 战争狂人 (chiến tranh cuồng nhân): Cách gọi chỉ người cố tình khơi mào chiến tranh. Ví dụ nổi bật nhất là Adolf Hitler.

(3) 军部养老部门: Thực ra tui cũng không rõ lắm, tra mạng thì thấy mấy bài về lương hưu của cựu chiến binh, bộ đội về hưu kèm các loại bảo hiểm liên quan. Ở đây chắc là Yên Tuyết Sơn rời quân đội rồi thì không muốn liên quan gì đến nó nữa nên lương hưu cũng không lấy luôn.

(4) 磁悬浮巴士: chắc nó là tàu đệm từ đó =))) Ngoài lề tí thì movie 24: Viên đạn đỏ của Conan có xuất hiện kiểu tàu này nè.

(5) 星际光脑 (tinh tế quang não): Tinh trong hành tinh hay còn hiểu là ngôi sao, vì sao; tế là giữa; quang não = 即光计算机 tức máy vi tính quang tử. (cụ thể hơn về quang tử thì hãy tìm hiểu từ khóa "Photon" trên google ạ). Ở đây hiểu là thiết bị có tính năng như máy tính nhưng gọn nhẹ hơn (hiển thị trên màn sáng) và thay vì liên kết mạng trong nội bộ một hành tinh thì nó liên kết lưới mạng toàn Liên Bang.

(6) 农业机甲 (nông nghiệp cơ giáp)

(7), (8) 机甲 (cơ giáp)