“Này, cô bé trên đầu buộc nơ con bướm màu hồng nhạt kia, nhìn trông quen quen phải không?” Tôn Dịch mỉm cười.
Tôi làm theo chỉ dẫn của anh ta, tìm được người tương ứng.
Khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc, là Từ Văn Văn.
8
Từ Văn Văn, hôm nay là bạn thân của nữ chính Diệp Thiến.
Nói dễ nghe một chút gọi là bạn thân, không dễ nghe chính là người hầu.
Tôn Dịch nghiền ngẫm: “Đưa người do tình địch sắp xếp đến bên cạnh cô làm trợ lý, Giám đốc Hạ, người bạn kia của cô có chút tâm thuật bất chính đấy.”
Thân thể tôi không thể ức chế lắc lư, như là gió lớn thổi tan sương mù, kiếp trước rất nhiều chuyện đều có tung tích có thể tìm ra.
Kiếp trước tôi và Tần Diễm có rất nhiều lần cãi vã, đều phát sinh sau khi Từ Văn Văn nói một ít lời “dường như vô tình”.
Chẳng hạn nếu tôi tăng ca làm thêm giờ bận rộn vì dự án, Tần Diễm nhất định phải ăn tiệc tối dưới ánh nến, cô ta sẽ nói: “Bà chủ à, bạn trai chị một chút cũng không biết đau lòng cho chị, theo tôi thấy anh ta quá rảnh rỗi.”
Biết Tần Diễm không đi làm, cô ta sẽ nói: “Ai nha, đàn ông có tay có chân, sao có thể ăn bám chứ...”
Nói xong, còn để lại một câu thở dài ẩn ý sâu xa.
Biết Tần Diễm có thể tự do sử dụng tiền của tôi, cô ta có thể nhảy dựng lên: “Bà chủ, chị quá cưng chiều bạn trai, chị có từng nghe một câu: Cho đàn ông tiêu tiền xui xẻo cả đời, lo lắng cho đàn ông xui xẻo ba đời!”
Thực sự thì Tần Diễm cũng không phải ăn không ngồi rồi, lúc hắn và tôi vừa mới ở bên nhau, như đã sớm dự liệu được thái độ của cha mẹ: hắn “tống tiền” Viên Dã, mua sắm cái gì cũng quẹt thẻ của cậu ta.
Sau khi tất cả thẻ ngân hàng trên danh nghĩa Tần Diễm bị đóng băng, thẻ của tôi lại liên tục được nhập vào, cộng lại hơn 15 triệu, đều do đám Viên Dã chuyển vào.
Tần Diễm không cần một xu, bảo tôi dùng làm vốn phát triển công ty.
Cuộc sống của Tần Diễm chi tiêu rất lớn, sau khi tốt nghiệp lại không đi làm nhưng tiền trong thẻ của tôi cũng không thiếu. Hỏi ra mới biết được năm mười tám tuổi hắn đã lấy được chứng chỉ ngành đầu tư, sau lưng cha mẹ đầu tư không ít dự án, cho nên sau khi rời khỏi cha mẹ kiếm được không ít tiền.
Đám người Viên Dã đỏ mắt theo hắn, do hắn nắm giữ cổ phần, hắn thu 20% phí quản lý theo quy định, tích lũy được được một khoản tiền lời khổng lồ.
Có những tư đồng tiền tích lũy này, cho dù không hề dựa lưng vào nhà họ Tần, Tần Diễm vẫn thoải mái trải qua cuộc sống đại thiếu gia của hắn.
Nhưng dù sao Từ Văn Văn cũng chỉ là trợ lý của tôi, những thứ này tôi cũng không nói với cô ta.
Sau đó tôi càng ngày càng bận rộn, chịu không nổi tinh lực dồi dào của Tần Diễm cứ quấn lấy tôi, liền xúi giục hắn đi làm việc.
Sau khi biết tiền lương của Tần Diễm, Từ Văn Văn nói: “Đàn ông muốn nuôi gia đình, một tháng sáu ngàn đồng có thể làm được gì, mua cho bà chủ một cái khăn lụa cũng không được...”