“Lúc chị đánh Diệp Thiến tôi chợt cảm thấy chị còn yêu tôi, còn muốn chơi đùa với chị, nhưng hiện tại... diễn không nổi nữa.” Hắn tắt vòi nước, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi mỉa mai nhếch lên: “Thế nào, nhất thiết muốn biết chân tướng như vậy, là muốn bồi thường cho tôi, hay là muốn nhắc lại một lần chuyện đã chia tay?”
Môi tôi giật giật, nhưng không nói được lời nào. Giây phút này thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, Tần Diễm cũng không sốt ruột, chỉ kiên nhẫn chờ tôi mở miệng.
“Tần Diễm, tôi... tôi muốn bồi thường cho cậu, nhưng tôi không muốn giẫm vào bi kịch, nếu cái giá phải trả khi ở bên tôi là cậu phải chết, tôi tình nguyện chia tay với cậu ngay bây giờ...” Rõ ràng là một câu không thể đơn giản hơn, tôi lại nói vô cùng khó khăn.
Tần Diễm hờ hững cười: “Chị thật đúng là tuyệt tình trước sau như một, đã nói sẽ cho tôi làm sói nhỏ của chị cả đời nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn vứt bỏ tôi.”
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt tôi, nâng bàn tay ướt sũng lên chế trụ cằm tôi: “Hạ Lam Tuyết, chị biết không, tôi nguyện làm sói nhỏ của chị, chứ không muốn làm một con ch.ó hoang chị gọi đến là đến, bảo đi là đi!”
Giọng điệu của hắn lạnh nhạt xơ xác, từng chữ đều như dấu chấm tàn nhẫn.
Cơn đau dày đặc lan từ tim đến tứ chi. Giống như là lăn qua tấm sắt đ.â.m đầy kim thép, tôi đau đến cả người co quắp không ngừng.
“Thế nào, cằm đau, hay là nơi này đau?” Tay phải hắn di chuyển xuống, nắm thành quyền đ.ấ.m vào n.g.ự.c tôi, lực không nặng nhưng lại va vào tôi mạnh đến mức tôi không thể đứng vững được, khóa chặt khung cửa mới ngừng ngã xuống.
“Tần Diễm, tôi thừa nhận tôi đã phụ lòng cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, tôi chưa bao giờ khinh thường cậu một chút nào...”
Hai tay tôi nắm chặt thành quyền, hàm răng vẫn không ngừng run rẩy.
“Miệng mọc ở trên người chị, nói như thế nào là tự do của chị, chị xem thường tôi cũng được, không xem thường tôi cũng được, nhưng chị muốn vứt bỏ tôi là sự thật.”
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, sâu trong đáy mắt nổi lên ánh sáng vừa tà ác vừa lạnh lùng: “Hạ Lam Tuyết, chị hại c.h.ế.t tôi, bây giờ sao lại khó chịu cái gì chứ?”
5
Một chữ “chết” kéo tôi trở lại vực thẳm đau khổ của kiếp trước.
Tôi ôm ngực, đau đớn cong người lên: “Tôi thừa nhận là tôi hại cậu, nếu như ngày đó tôi không cãi nhau với cậu, cậu sẽ không đua xe, cũng sẽ không bị tai nạn xe cộ.”
Giọng tôi nghẹn ngào: “Nhưng Tần Diễm, tôi thà mình chết, cũng không muốn người c.h.ế.t là cậu...”
“Vậy sao?” Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Nhưng chị biết không, vốn dĩ người đáng bị c.h.ế.t chính là chị...”
Tôi bị những lời này làm cho da đầu tê dại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Ý cười trên khóe môi hắn lạnh lẽo châm chọc: “Chị còn nhớ rõ ngày đó tôi lái xe gì không?”