- Di Băng, con ngồi xuống nói chuyện với dì Hoa chút nhé.
° Vâng, có chuyện gì dì nói đi ạ.
[ Ngập ngừng]
- Dì nói thẳng luôn nhé đỡ phải mất thời gian. Con và Lý Tuấn đang quen nhau không chỉ là quan hệ chủ- tớ mà còn tiến xa đến tình cảm luôn à
° Sao dì lại nói vậy.
- Đây, hình tôi cho người chụp được giữa cô và cháu trai của tôi cô tự cầm lấy xem đi. Đến giờ cô giả vờ với vẻ mặt đáng thương ấy.
° Dạ.. con...
- Con là cô bé hiểu chuyện nên dì mới nói với con, thằng cháu trai dì nó từ nhỏ đã ngậm thìa vàng rồi, nó phải gánh trên vai trách nhiệm phải xây dựng khối tài sản của nhà họ Trương.
- Còn cô, cô tự xem lại bản thân mình có gì?
[ Trầm mặt]
- Lý Tuấn phải kết hôn với Đinh Tuyết Mi, gia đình Tuyết Mi giàu có trong thành và có học thức cao, có địa vị xã hội. Gia đình họ Trương kết thông gia với nhà họ Đinh thì công ty " Trương Gia" trong cả nước không ai cạnh tranh bằng.
° Nhưng con và anh Lý Tuấn yêu nhau là thật lòng, con cũng không vì vật chất mà đến với anh ấy.
- Ai biết được bọn người nghèo cô nghĩ gì, cô Di Băng đây không cần vật chất nhưng Lý Tuấn thì cần. Một ngày của nó trăm công ngàn việc phải giải quyết, thế cơ mà dạo gần đây nó bỏ bê công việc để bên cạnh cô.
- Nghe cô nói nè, cô rời xa Lý Tuấn đi. Cô và Lý Tuấn như hai thế giới khác nhau vậy, ở bên cạnh nhau chỉ thêm đau khổ cho cả hai thôi
° Nhưng.. nhưng con có thai rồi ạ
[ Giật mình]
- Con bỏ cái thai này đi, coi như dì cầu xin con đấy.
[ Quỳ xuống]
° Xin dì đừng làm vậy mà, đứa bé không có tội gì hết.
Đây là hai trăm triệu, con cầm lấy mà về quê tiếp tục cuộc sống của con nhé. Đừng bám lấy Lý Tuấn nữa.
° Con không cần tiền, dì đừng đối xử với con như thế ạ... [ Khóc]
Tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là cô cầm số tiền này mà rời xa Trương Lý Tuấn, hai là tôi sẽ chết ở đây cho cô vừa lòng.
° Cô bỏ kéo xuống đi ạ,.. Đừng làm con khó xử như thế mà.
Cô chọn ngay đi, nếu tôi chết ở đây Lý Tuấn sẽ chẳng tha thứ cho cô đâu.
° Con sẽ rời đi mà... [ Đau khổ]
Đúng là Di Băng thật hiểu chuyện, để dì cho người thu xếp hành lý chở con về. Con muốn đến đâu thì cứ dặn tài xế nhé.
[ Di Băng ôm bụng]: Mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không muốn làm Lý Tuấn phải đau khổ khi chọn lựa.
~ Cuối cùng cũng làm xong công việc, mình ghé cửa hàng mua chút thức ăn ngon mang về cho em Di Băng mới được.
... ~ Di Băng ơi, anh về rồi này em xem hôm nay anh mang gì về cho em.. [ vắng lặng]....
~ Dì Lan có thấy Di Băng đâu không ạ, sao con không tìm thấy em ấy
" *Dạ thưa cậu chủ.... dạ*...."
~ Xãy ra chuyện gì sao, dì Lan trả lời con đi.
- Đừng tìm nó nữa, nó không còn ở đây nữa đâu.
[ Trương Lý Tuấn nắm chặt lấy cổ tay dì Hoa]
~ Dì Hoa, dì làm gì Di Băng rồi?
- Dì chẳng làm gì cả, là con bé tự muốn rời đi. Ban nãy nó xin dì được về quê rồi, nó nói trên đây cảm thấy ngột ngạt nó không muốn ở đây nữa.
~ Có thật là vậy sao? sao em ấy lại rời bỏ mình.
- Trước khi Di Băng rời đi có nhờ dì gửi bức thư cho con, con tự xem đi.
( Em là Di Băng, rất vui vì thời gian qua đã được gặp anh và ở bên cạnh anh.
Nhưng em muốn về quê hương nơi đã gắng bó với em, với lại đây là số tiền hai trăm triệu em xin phép được trả lại cho anh, từ nay anh và em chẳng ai nợ ai. Nói thật, thời gian qua em rất ghét anh.
Từ khi lần đầu gặp gỡ anh đã cho người bắt cóc em, nhốt em, đánh đập em trong căn nhà kho u ám đó em không thể nào quên được.
Vì số tiền anh trai nuôi em là Phạm Trường Thành nợ anh nên em dành nhẫn nhục chịu đựng, nhưng bây giờ em đã gom đủ nên em xin được trả cho anh. Từ nay không ai nợ ai, anh đừng đến tìm em nữa, xin anh đấy.
Kí tên: Phạm Di Băng)
~ Đúng thật là nét chữ em ấy, nhưng con không tin, không thể nào em ấy rời bỏ con được. Con yêu em ấy như vậy mà... [ hức..hức]
- Con bình tĩnh lại đi Lý Tuấn. Sợ thật là như vậy thì con hãy đối mặt với nó.
- Từ từ con cũng quên được cô ta thôi.
~ *Dì thì hiểu gì về con*.
- Quản gia, mau đưa Trương Lý Tuấn về phòng cho cậu ấy nghỉ ngơi.
" *Dạ tôi làm ngay ạ*"
~ Quản gia à, chuyện có phải là như vậy không? Ông trả lời thật tôi đi.
" *Dạ đúng thế ạ, cậu chủ đừng quá đau buồn*"
(" Hazz, lão già này xin được lừa dối cậu chủ. Tôi cũng muốn tốt cho cậu chủ thôi")
[ Suy sụp tinh thần]
" Thưa bà chủ, cậu Trương Lý Tuấn đã mấy ngày liền ăn chơi sa đọa. Có cần tôi tìm cậu chủ về không?"
- Không cần đâu, cứ để nó như vậy.
Tôi không tin nó không quên được con Di Băng thấp hèn đó. Nó như vậy cũng tốt, nó càng sa đọa thì con trai tôi Trương Tùy An cũng sớm thay nó kế thừa tài sản nhà họ Trương.