Danh Sách Ước Nguyện

Chương 86




Sinh nhật của con trai Lô Quảng Hằng là ngày giỗ của người đó.

Khi gã nhìn bánh bao trắng mập được ôm vào ngực kia, bỗng nhiên nhớ tới Mục Liên Hạ, sau đó lại ngẩn ngơ một trận.

Con người có lắm lúc đều tiện, giờ đây gã không thừa nhận cũng không được.

Rất nhiều người ngậm thìa vàng ra đời đều không học được trân trọng, luôn luôn tùy hứng mà làm. Cho nên gã sẽ vì một lần gặp mặt mà muốn người đó, cũng sẽ vì bất ngờ phiền muộn mà chán ghét một người.

Sau khi người đó rời đi, mới phát hiện người đó đã xâm nhập vào cuộc sống gã tựa như là không khí.

Như Mục Liên Hạ với Lô Quảng Hằng.

Khi Lô Quảng Hằng gặp Mục Liên Hạ là vào độ tuổi kiêu căng nhất. Không phải vì lúc trước hoàn toàn dựa vào gia đình cho nên trong lòng thoáng có chút không thở nổi, cũng không theo sự tăng trưởng của tuổi tác và từng trải mà trở nên thành thục như sau này. Lúc đó gã hoàn toàn được gọi là cố tình làm bậy, muốn làm gì thì làm, không sợ trời không sợ đất.

Gã còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp được Mục Liên Hạ.

Khi đó gã vừa kiếm được một số tiền lớn, sau đó bị đám bạn xấu kéo đi quán bar bảo gã mời khách. Đang vui thì tự nhiên cái gì cũng tốt, gã sảng khoái đáp ứng, đi còn là quán bar mà đám bạn xấu nhắc tới. Trước đây gã bị người nhà quản chế coi như nghiêm, lại mới về nước thời gian không lâu, không biết giải trí ở Song Hòe. Có người nói thì gã đáp ứng.

Mà ở trên đường, người yêu cầu đó nở nụ cười thần bí: “Này, quán bar đó có phục vụ đặc biệt mày biết không?”

“Cái gì?” Lô Quảng Hằng có chút tò mò nhướn mi.

Đối phương cười gian: “Đó là một hộp đêm, chuyên cho nam bán nam, không có cách còn không biết! Mấy anh tốt bụng với mày, để mày mở mang tri thức.”

Lô Quảng Hằng chậc một tiếng, có chút khinh thường. Trước đây ở nước ngoài gã cũng đã mở mang qua rồi được chưa? Gã lại không có hứng thú với đàn ông, còn không bằng tìm một cô gái tuyệt vời nóng bỏng nữa.

Kết quả chờ sau khi uống thì đám người đó liền ầm ĩ, cả đám còn gọi người đến, ép một cậu bé trang điểm đậm đút rượu cho gã, còn phải miệng dán miệng. Lô Quảng Hằng lúc này đã có chút không vui, nhưng không muốn bỏ mặt mũi, lại cảm thấy mình hình như uống nhiều thật, trực tiếp đứng lên tỏ vẻ mấy người chơi đi, tôi đi trước.

Từ ghế lô ra đại sảnh quán bar, quần ma loạn vũ còn không xong hơn hoàn cảnh trên lầu. Lô Quảng Hằng cau mày, cảm thấy mùi rượu dâng lên từng cơ, khi gã đang nghĩ mình có nên gọi điện thoại tìm người đón mình hay không, thì đụng phải một người, xô mình cả người là rượu nước.

Lô Quảng Hằng lúc này muốn nổi giận, nhưng phút chốc giương mắt đó thì chống lại một đôi mắt màu hổ phách rất sạch sẽ.

Trong hoàn cảnh mờ tối gần như tối đen, đôi mắt kia sạch sẽ trong vắt, tựa như đang tỏa sáng.

Vì thế gã cũng không biết vì sao, gã bảo đối phương đưa mình đến nơi cậu ta ở. Sau đó lại vào lúc đối phương đang nước mắt lưng tròng, nhìn rõ gương mặt ấy.

Lô Quảng Hằng nhìn quen người đẹp, mặt mũi Mục Liên Hạ dù có đẹp cũng không tính là đứng đầu, nhưng lại làm gã nháy mắt động lòng.

Màu da Mục Liên Hạ có chút tái nhợt, vóc dáng hơi lùn hơn Lô Quảng Hằng một ít, cả người coi như gầy yếu. Màu mi cậu hơi nhạt, nhưng mắt to lại trong suốt, lông mi cũng dài, mím môi, lại có dáng vẻ nhát gan, nhưng thật ra thì tỏ ra ngoan ngoãn, còn dễ dàng làm người có xúc động muốn khống chế cậu.

Lô Quảng Hằng hơi nheo mắt, xoay người vào căn phòng nhỏ bé đó. Mặc kệ gã có tính toán gì, cả người rượu nước cũng đủ khó chịu. Kết quả gã còn chưa gọi người, liền bởi vì lên men rượu, thiếp đi. Sáng sớm hôm sau khi ghét bỏ mở cửa ra, thì thấy Mục Liên Hạ co thành một cục ở cửa.

Rất đáng yêu, gã nghĩ.

Nếu biết Mục Liên Hạ là người của Lam Tinh, mà Lam Tinh lại “bán người”, ngày hôm sau Lô Quảng Hằng liền “mua” người tới tay. Lần này, chính là gần năm năm.

Lúc trước Lô Quảng Hằng thật đúng là không bao nuôi qua người nào, khi còn nhỏ thì người nhà quản lý khá chặt, thứ hai ra là sau khi ra nước ngoài vẫn khá thích người trong nước, cũng chỉ nói yêu đương mấy lần như là thật nhưng lại giả, hoặc cũng không từ chối bất cứ ai đến để yêu thương nhung nhớ. Gã thấy Mục Liên Hạ nghe lời, rất bớt lo hơn mấy tình nhân nhỏ của đám bạn, nên cũng tốt với cậu hơn chút —— tuy trên bản chất mà nói thì cũng không tốt tới đâu.

Lô Quảng Hằng thấy mình đôi khi có chút biến thái, ngay cả em trai gã cũng nói như vậy.

Gã nếu đã thích dáng vẻ nghe lời của Mục Liên Hạ, liền muốn đối phương mãi mãi nghe lời. Mục Liên Hạ trời sinh yếu đuối, không cần Lô Quảng Hằng ép buộc quá mức đã ngoan ngoãn nghe lời.

Gã cấm Mục Liên Hạ làm rất nhiều chuyện, ngay cả giao du bình thường cũng bị hạn chế ; hắn yêu cầu Mục Liên Hạ thì phải tùy gọi tùy đi, hoàn toàn không để ý tâm nguyện mịt mờ của đối phương cũng không muốn quan hệ này bại lộ ra bên ngoài. Nhưng khi gã tốt với một người cũng thật sự tốt, chỉ cần không vi phạm ý của mình, có thể làm thì đều làm. Vì thế ánh mắt nhìn gã của cậu bé Mục Liên Hạ hơi ngốc này từng chút thay đổi, còn tự cho là che dấu rất giỏi. Nhưng Lô Quảng Hằng là ai? Cái dạng này của Mục Liên Hạ cũng chỉ có thể lừa gạt bản thân thôi, Lô Quảng Hằng nhìn là nhìn ra tâm tư nhỏ của cậu.

Khi gã nói với Lô Quảng Viễn, Lô Quảng Viễn nhíu mi: “Cái tính này của anh cũng hơi xấu đó, dù thế nào thì cậu ta vẫn có tình cảm với anh, anh nói chuyện thật khó nghe.”

Lô Quảng Viễn thẳng tính, hoàn toàn không thích nổi điệu bộ này của anh cậu.

Lô Quảng Hằng nhún vai: “Tùy em. Anh nuôi cậu ta chẳng lẽ còn muốn anh dỗ cậu ta?”

Lô Quảng Viễn liếc gã: “Theo em được biết anh trả tiền cũng không phải là trả cho cậu ta, cho cậu ta tiền cậu ta cũng không xài, cậu ta muốn đi làm cũng bị anh ngăn cản. Lại nói bây giờ anh chỉ nuôi một mình cậu ta, thế nào, không tính dỗ à?”

Lô Quảng Hằng nhướn mi: “Em hiểu thật nhỉ?”

“Nên biết đều biết, ” Lô Quảng Viễn chậm rãi, “Nhưng anh nên nghĩ lại đi, cậu bé đó thành thật, đừng quá phận.”

“Cứ như là em lớn hơn cậu ta nhiều lắm vậy.” Lô Quảng Hằng cười nhạt.

Nhưng Lô Quảng Viễn nói cũng đúng. Gã ba mươi, đã sớm thành thục. Gia đình nhanh chóng sắp xếp cho gã đi xem mặt, thậm chí nhanh đến mức lễ cưới cũng chuẩn bị xong. Cô gái sắp trở thành vợ chồng gã cũng đã gặp qua, cô không chút để ý lần hôn nhân này với gã, nhìn còn thấu đáo hơn gã, nói thẳng cho gã hiểu, sau khi con ra đời thì thả cho cô được tự do.

Lô Quảng Hằng không chút để ý, gật đầu.

Lúc này, Mục Liên Hạ đã bị gã để qua sau đầu.

Kết hôn là gã chắc chắn phải làm, về phần tình ơi yêu à bình thường dỗ Mục Liên Hạ… Xin lỗi bạn mấy tuổi rồi?

Vì thế gã nói với Lô Quảng Viễn, bảo Mục Liên Hạ đi đi.

Sau khi Lô Quảng Viễn đáp ứng, còn gọi nó lại một tiếng.

“Hả?”

“… Cậu ta nhìn như yếu đuối, tính cách rất khó lay chuyển, để cậu ta hết hi vọng đi.” Lô Quảng Hằng uống cạn rượu vang đỏ trong ly.

Mà khi gã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Mục Liên Hạ, trong lòng lại cảm thấy gì đấy. Vậy thì sao? Mình cũng đâu nợ cậu ta. Gã nghĩ vậy.

Kết quả khi gã về “nhà” của hai người, Mục Liên Hạ vậy mà chẳng mang theo gì đi, có lẽ chỉ đeo một cái túi, trừ giấy chứng nhận và vài đồ dùng cá nhân thì cái gì cũng không mang. Không mang theo đồng hồ trang sức, không mang theo quần áo đẹp đẽ, chìa khóa nhà, mấy tờ chứng nhận và chìa khóa từng tặng cho cậu đều được ngay ngắn đặt trên quầy bar.

Lô Quảng Hằng nhìn mà thấy buồn cười, ngẫm lại, đối phương tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, cứ vậy đi.

Nhưng cuộc sống sau khi kết hôn không tốt như gã tưởng. Gã đã từng tưởng tượng qua sau khi kết hôn sẽ như thế nào như thế nào, nhưng hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng. Có lúc gã thậm chí sẽ ngẩn ngơ một trận, cho rằng người đọc sách trên sô pha là Mục Liên Hạ.

Bỗng nhiên gã bắt đầu nhớ nhung những ngày quá khứ, những ngày mà gã cảm thấy không thú vị sau khi đã quen.

Gã bắt đầu thường xuyên nhớ tới Mục Liên Hạ, sau đó mới phát hiện, có lẽ mấy thứ tình ơi yêu à của gã lúc trước, không chỉ lừa Mục Liên Hạ, ngay cả bản thân cũng bị lừa gạt.

Thời gian lâu, gã thậm chí có chút không thể khống chế tình cảm của mình. Gã quay về căn phòng từng ở chung rất lâu đó, phát hiện căn phòng trống đầy tro bụi, im ắng đến dọa người.

Gã không chút để ý ngồi trên sô pha phủ đầy tro bụi, che miệng cười lớn ra tiếng.

Gã đúng là tiện mà… Sau này mới thừa nhận. Mục Liên Hạ với hắn…

Lô Quảng Hằng che mắt, suy nghĩ xôn xao.

Mục Liên Hạ ngoan như vậy, chắc chắn vẫn còn thích gã…

Chưa tới hai ngày, vợ được kiểm tra ra mang thai. Người cả nhà đã chờ đợi đứa bé này lâu như vậy nên mọi người đều vây quanh cô. Đợi khi con an toàn ra đời chưa hơn trăm ngày, một tờ giấy ly hôn đưa đến trước mặt Lô Quảng Hằng. Mẹ Lô Quảng Hằng thiếu chút nữa bùng nổ, Lô Quảng Hằng ngăn cản bà, nói rõ hiệp nghị trước khi kết hôn của hai người. Cho nên bà dù không bằng lòng, vẫn chấp nhận.

Con từng chút khôn lớn, lòng dạ của Lô Quảng Hằng cũng lung lay.

Nếu đã có người thừa kế, người nhà có lẽ sẽ không ép gã kết hôn nữa. Vì thế gã tính đi tìm Mục Liên Hạ. Lâu như vậy không gặp, cũng không biết cậu bé ngoan có còn bị bắt nạt hay không.

Nhưng chờ khi gã tìm được tin, cả người ngốc ở đấy, ngây ra như phỗng.

—— Mục Liên Hạ, đã chết?

Khi gã muốn theo đuổi về, đã mất?! Mất…

Gã như điên cuồng, nhưng cuối cùng ngay cả mộ của Mục Liên Hạ cũng không nhìn thấy. Người đàn ông không biết lúc nào mà quen Mục Liên Hạ kia căn bản không cho gã biết cậu chôn ở đâu. Gã muốn chất vấn, nhưng lý do của gã đều bị bác bỏ.

Đúng vậy, gã là ai? Gã dựa vào gì… mà muốn gặp cậu…

Trời làm bậy, có thể sống, tự làm bậy, không thể sống.