Editor Nora: vì nữ chính nhận ra tình cảm rồi nên để xưng hô em-anh
Trong sảnh, người đến người đi không ít, tầm mắt mọi người đều không tự chủ bị hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau hấp dẫn. Vẻ mặt cô gái đang vùi vào lòng chàng trai ra sao không thấy rõ, nhưng bác sĩ mặc áo blouse trắng này đúng là quá đẹp trai.
"Bác sĩ Đoạn, vừa rồi chúng tôi ngỡ anh xảy ra chuyện, ai cũng rất lo lắng." Tiểu Lệ đuổi kịp nói.
Ban nãy khi đi ngang qua nhóm y tá Đoạn Kính Hoài cũng biệt Lục Tang Tang nhận nhầm tin tức, vì thế anh mới đi lại đây.
"Tôi không sao, bác sĩ Lý và những người khác vẫn ổn."
Ôi... Thế thì tốt rồi, thật sự hù chết mọi người." Tiểu Lệ hắng giọng một cái rồi liếc nhìn hai người đầy mập mờ, "Vậy hai người tâm sự, tôi đi trước."
Đoạn Kính Hoài hướng cô ấy gật đầu.
Sau khi người nọ rời đi, anh giơ tay vuốt tóc Lục Tang Tang, "Xin lỗi em."
Lục Tang Tang lúc này cũng đã bình tĩnh lại, cô rút khỏi vòng tay anh, lúng túng nói: "Sao anh lại xin lỗi?"
Cô cố tỏ ra dửng dưng, nhưng trên hàng mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt.
Đoạn Kính Hoài cong môi, trong lòng mềm nhũn: "Đã doạ đến em rồi"
"Em không sao."
Đến bây giờ Lục Tang Tang vẫn còn sợ hãi, làm sao có thể không sao. Song lúc này phát hiện là bị hớ, cô hơi lúng túng vì khóc lóc thảm thương.
"Đi thôi nào." Cũng may Đoạn Kính Hoài không nhiều lời, chỉ đột nhiên nắm lấy tay cô.
"đi đâu?"
"Về nhà đi." Đoạn Kính Hoài vươn tay lau mi mắt của cô, "Em còn muốn ở chỗ này cho người khác xem."
Lục Tang Tang nhìn chằm chằm vào điểm đen trên ngón tay cái của mình: "..."
Bãi đậu xe, bên trong xe.
"Vừa rồi mặt mày em như quỷ thế này hả?" Lục Tang Tang khó tin nhìn gương mặt lem luốt của mình trong gương trang điểm, "Nhiều người thấy như vậy, liệu có cười em không? Trời ơi..."
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.
Có điều Lục Tang Tang vẫn cảm thấy tan vỡ, cô là người cực kỳ coi trọng hình tượng, ban nãy lo lắng quá rồi. Hơn nữa lo đến khóc cũng được đi, còn dùng tay dụi mắt, chẳng phải chì kẻ mắt này không thấm nước sao? Gạt người...
"Xấu quá! Trông như gấu trúc—" Lục Tang Tang lấy khăn giấy ra lau, "Sao không có ai nhắc nhở em chứ?!"
"Không có ai cười em cả."
Lục Tang Tang hừ một tiếng, "Ai nói..."
Cô ủ rũ nhìn mình trong chiếc gương nhỏ, "Mau đi, em về nhà rửa mặt."
Đoạn Kính Hoài hơi nhướng mày, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Sau khi về đến nhà, Lục Tang Tang lao ngay vào phòng tắm. Cô cúi xuống rửa đi rửa lại, cuối cùng cũng được một khuôn mặt sạch sẽ.
Mặt cô ướt sũng, cô lấy chiếc khăn mặt bên cạnh lau đi.
Lúc này, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài xuyên qua gương đi vào, cô lau mặt nói: "Sao anh còn chưa về, cún cưng còn chưa ăn..."
Không nói một lời, đã thấy Đoạn Kính Hoài tiến đến, vòng tay qua eo cô. Anh không nói gì, chỉ cụp mắt xuống và lặng lẽ ôm cô.
Lục Tang Tang mở miệng, lại đột nhiên không muốn nói nữa, chậm rãi lau khô mặt, đặt khăn mặt xuống.
"Đồng nghiệp của anh thật sự không sao chứ?" Một lúc lâu sau cô mới trầm giọng hỏi.
Đoạn Kính Hoài nói: "Về cơ bản sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng vì lý do an toàn nên cần kiểm tra kỹ lưỡng."
"Tôi nghe nói rằng một y tá đã sợ đến mức cô ấy đã khóc..."
"Là Dương Dương, y tá thường cùng tôi giải phẫu." Đoạn Kính Hoài nói, "Nhưng hôm nay bên đó không đủ người, nên cô ấy đến giúp."
Lục Tang Tang thở dài một hơi: "Các bác sĩ là nghề nghiệp thực sự có rủi ro cao."
Đoạn Kinh ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: "Anh quen rồi."
"Làm sao anh có thể quen với điều này." Lục Tang Tang rút tay ra và quay lại, "Vì anh là bác sĩ, anh phải tự bảo vệ mình nhiều hơn. Anh thấy đấy, gần đây có rất nhiều rắc rối về y tế và các bác sĩ đó thật đáng thương, học nửa đời người để rồi bị những người quá khích giết chết."
"Em lo lắng cho anh phải không?"
"Không có..."
Đoạn Kính Hoài đưa tay đỡ lấy bồn rửa mặt sau lưng cô, nghiêm túc hỏi: "Em lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện phải không?"
"..."
"Em đã khóc, có phải hay không..."
"Phải phải phải phải, đúng là em đã sợ hãi không biết anh có xảy ra chuyện hay không?!" Lục Tang Tang theo dõi nhất cử nhất động trên gương mặt nghiêm túc của anh, cô ghét bỏ nói: "Còn hỏi nữa, có gì hay mà hỏi, anh thông minh như vậy chẳng lẽ còn nhìn không ra? Em lo lắng cho anh đó rồi sao? Anh đắc ý lắm phải không ------ Hả!"
Đột nhiên, Đoạn Kính Hoài chạm vào môi cô hôn một cái.
Lục Tang Tang lập tức im lặng.
Hai người nhìn nhau.
Mấy giây sau, Lục Tang Tang hơi hơi ngửa ra sau: "...Anh có ý gì, cảm ơn à?"
"Là vui mừng."
"Vui mừng?"
Đoạn Kính Hoài gật đầu, sau đó lại cúi xuống hôn cô, "Đây là một vết thương trong lòng anh."
Lục Tang Tang: "..."
Anh lại cúi đầu hôn một cái rồi nhẹ giọng nói: "Còn cái này là thích."
Lục Tang Tang ngẩng đầu nhìn anh, tim mềm như bông, hôm nay cô vốn định tìm anh nói rõ lòng mình, ai ngờ gặp chuyện kinh hồn hoảng vía như vậy.
Cô bị dọa đến nỗi quên mất bản thân mình muốn nói gì, bây giờ đã tỉnh táo lại, cô mới nhớ tới dự định ban đầu.
Dự định ban đầu của cô là tìm anh, muốn nói cho anh biết tâm ý của bản thân mình.
Cô đã nghĩ thông suốt.
Cô muốn quay lại, ở bên cạnh anh.
"Xong chưa?" Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Đoạn Kính Hoài dừng một chút, "Gì thế?"
"Xong rồi thì đến lượt em."
Lục Tang Tang bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh ngã xuống, đồng thời cô cũng chồm lên cắn mạnh vào môi anh.
Cho đến tận sáng nay, cô vẫn còn hơi do dự, nhưng sau khi trải qua trải nghiệm ở bệnh viện vừa rồi, cô đã hiểu rõ hơn ý định của mình. Cô không thể chấp nhận việc anh bị thương hay đã xảy ra chuyện không hay, càng không thể chấp nhận việc anh biến mất trong cô trong cuộc sống.
Có lẽ trước đây hai người thật sự có ngăn cách, có hiểu lầm. Song hiện tại, giữa bọn họ đã không còn trở ngại, nếu đã biết anh thích mình, cô không có lý do gì để tránh né nữa.
Ngoài ra, cô không thể trốn tránh anh chút nào.
Đoạn Kính Hoài bị Lục Tang Tang hôn đến ngây người, vài giây sau, trong lòng vô tận vui mừng trào dâng, vui mừng đến mức quên cả phản ứng, chỉ ngây người nhìn người trước mặt, phảng phất như chỉ là ảo giác.
"Anh không biết hôn à." Lục Tang Tang khẽ cắn môi, thấp giọng nói: "Không thể nào, khi đó anh hôn rất giỏi."
Đoạn Kính Hoài hơi siết chặt tay trên giá rửa mặt, khàn giọng nói: "Anh biết."
Nói xong, anh ôm cô thật chặt và hôn đáp lại...
Thời khắc này, hai người giống như đại hồng thủy, tình cảm tuôn trào, những chua xót đau khổ cũng theo đó giải phóng hết. Cuối cùng chỉ còn lại tĩnh lặng, yêu thương nhau đến chết không muốn rời xa.
"Hừ... Nhẹ chút..." Hai người quấn quít trong phòng tắm thật lâu, mãi cho đến Lục Tang Tang không nhịn được đẩy ra một khoảng, "Đừng cắn em."
Đoạn Kính Hoài hô hấp rối loạn, cúi đầu nhìn cô.
Lục Tang Tang liếc hắn một cái, "Đoạn Kính Hoài, nói thật, anh bắt đầu thích em từ khi nào?"
Đoạn Kính Hoài mím môi: "Rất sớm."
Thật ra anh không biết bắt đầu từ khi nào, anh chỉ biết cô luôn ở trong tầm mắt anh, bất tri bất giác đã để lại dấu vết sâu đậm trong cuộc đời anh."
"Còn sớm bao nhiêu, lúc chúng ta kết hôn à?"
Đoạn Kính Hoài do dự lắc đầu.
"Hả... Không phải trước khi kết hôn anh đã thích em rồi chứ?!" Hai mắt Lục Tang Tang mở to, "Lúc nào? Mấy tuổi? Khi đó chúng ta quen biết bao lâu?"
Đoạn Kính Hoài không trả lời được, cũng không muốn trả lời, vì thế anh cúi đầu xuống che kín môi cô một lần nữa.
Thế nhưng Lục Tang Tang đã nhanh tay ngăn anh lại, "Không được, em muốn biết, tên xấu xa nhà anh... Nếu chúng ta không ly hôn, có phải cả đời này anh cũng không nói thích em không?"
Nhắc đến chuyện ly hôn, Đoạn Kính Hoài sắc mặt trầm xuống. Lục Tang Tang cũng chú ý tới, cô vươn tay móc cằm anh, "Được, được... không đề cập đến chuyện ly hôn, nhưng em chỉ muốn biết..."
"Là lỗi của anh." Đoạn Kính Hoài nói.
"Không biết thích em từ lúc nào, chỉ biết từ rất lâu rất lâu trước kia anh đã vô thức chú ý đến em, muốn thân thiết với em nhưng lại cảm thấy không nên như vậy... Khi chúng ta kết hôn, trong lòng anh rất vui. Tang Tang, khi kết hôn anh chỉ nghĩ sẽ chịu trách nhiệm và đối xử tốt với em, nhưng anh lại quên nói cho em biết cảm giác chân thật của bản thân mình... Cho nên là lỗi của anh."
Nghe xong, lòng Lục Tang Tang chấn động cực điểm, cô vốn cho rằng quá trình anh thích cô cũng giống cô thích anh, sau khi hai người kết hôn, bắt đầu tiếp xúc mới sinh ra cảm giác.
Cô không nghĩ tới, rất lâu mà anh nói là trước khi kết hôn.
Nhưng trong ấn tượng của cô, họ thực sự tiếp xúc rất ít trước khi kết hôn. Và cô đã thích một người khác vào thời điểm đó, không chú ý nhiều đến anh.
Nhưng, có phải anh đã chú ý đến cô mọi lúc...
"Tại sao em lại cảm thấy đó là lỗi của mình..." Lục Tang Tang lầm bầm, có chút đau lòng.
Đoạn Kính Hoài là người không giỏi bày tỏ, năm xưa cho dù thật lòng thích một người cũng sẽ không nói ra, huống chi lúc đó cô...
Lục Tang Tang vừa hoảng hốt vừa bối rối, "Sao anh không nói cho em biết sớm."
Suy nghĩ thêm một chút, cô chân thành bổ sung: "Nếu sau khi chúng ta lên giường năm em mười tám tuổi đó, anh nói cho em biết thật ra anh đã thích em từ lâu, anh đoán xem mọi chuyện sẽ thế nào? Anh đẹp trai như vậy, có lẽ khi ấy em sẽ ngầm cảm thấy rất vui? Nhưng nhớ tới sự lạnh lùng của anh lúc đó, anh không biết em sợ anh thế nào đâu, em cảm thấy anh hoàn toàn ghét bỏ em. Haizz không thể tưởng tượng được, thì ra tiểu đứng đắn đã sớm động lòng phàm."
Đoạn Kính Hoài lỗ tai hơi đỏ lên.
Lục Tang Tang cảm thấy vô cùng mới lạ, "Em nói đúng phải không? Anh đỏ mặt!"
Đoạn Kính Hoài không còn gì để nói, lộ ra vẻ xấu hổ cùng tức giận, nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "... Nhắm mắt lại."
Đoạn Kính Hoài cắn răng nhìn cô, anh biết mà, khả năng ăn nói của anh vĩnh viễn không thể thắng cô.
Vì thế anh dứt khoát không nói mà cúi đầu xuống, hôn lên.
Lục Tang Tang cong môi, "A... Đừng đừng, đủ rồi... "
"không đủ!"
"..."
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn: Không nói lại được thì hôn, anh càng muốn hôn!
.......................................................................................