Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Danh Nghĩa

Chương 90




Lúc Hứa Kinh Trập lùi xe vào gara, thiết bị cảnh báo phía đuôi xe kêu inh ỏi không ngừng. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện Robert đang nhảy qua nhảy lại ở phía sau. Dường như biết anh chú ý đến mình nên Robert sủa hai tiếng lấy lệ.

“Lại đây.” Hứa Kinh Trập vừa tắt máy vừa vẫy tay. Robert lao tới bên cánh cửa phía ghế lái chỗ anh, đuôi quay tít như cánh quạt. Chú chó đứng cả người lên gần như cao hơn cả xe ô tô.

Giống chó núi Bern trưởng thành nếu được nuôi dưỡng cẩn thận thậm chí có thể nặng tới 40-45kg. Hứa Kinh Trập vừa xuống xe đã bị nó bám lấy cổ và liếm mặt.

“Rồi, rồi.” Hứa Kinh Trập cười vươn tay vuốt ve phần lông gáy của nó. Một người một chó cứ xoắn lấy nhau như vậy mà đi về trước, mục đích chính là tao đi đứng không được thoải mái thì mày cũng phải không thoải mái theo tao.

Từ gara vào phòng khách có một cánh cửa. Hứa Kinh Trập dùng vân tay để mở khóa, cửa vừa mở ra đã thấy Lương Ngư tay cầm quyển kịch bản đứng ở chỗ huyền quan. Robert rất thức thời, lập tức buông cổ Hứa Kinh Trập rồi nằm phục xuống một cách vừa nịnh nọt vừa sợ sệt.

Thật lòng mà nói, đến ngay cả chó Lương Ngư nuôi cũng có tài diễn xuất.

Mỗi lần thấy cảnh tượng này Hứa Kinh Trập đều thấy thật hài hước. Lương Ngư có chút ghét bỏ, dùng chân trần dẫm nhẹ lên đầu chú chó, lạnh lùng nói: “Mày mà dám để nước dãi rỏ lên nền nhà thì tự mình nằm liếm cho sạch đấy.”

Robert như thể thật sự hiểu lời hắn nói. Nó lập tức ngậm miệng lại, ngước mắt quan sát sắc mặt của Lương Ngư, sau đó dè dặt liếm nền nhà mấy cái.

Hứa Kinh Trập: “…”

Lương Ngư có vẻ đã hài lòng. Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay Hứa Kinh Trập rồi kéo anh lại, lúc ôm anh trong lòng còn cúi đầu ngửi cổ anh.

“Mùi chó.” Hắn lầm bầm, dường như có chút không vui, đá một cái vào mông Robert cho bõ tức rồi cáu kỉnh nói với nó: “Mày lần sau bớt đụng vào em ấy, nghe rõ chưa.”

Hứa Kinh Trập cũng không biết nên nói gì. Ham muốn kiểm soát của người này lại trỗi dậy rồi, nổi giận với cả con chó, có khi chó ta còn cạn lời hơn cả anh.

Cũng may Robert là một chú chó lành tính, nhớ ăn không nhớ đòn. Nó nằm bò trên sàn nhà một lúc rồi lại đứng lên, vẫy đuôi đi theo hai ông chủ.

Một tay của Hứa Kinh Trập vẫn đang bị người kia nắm lấy nên anh chỉ đành dùng tay còn lại để cởi chiếc khăn xuống. Lương Ngư bèn cởi giúp anh, nhưng hắn cứ như trêu đùa, cởi mãi chẳng xong, Hứa Kinh Trập cuối cùng còn bị hắn chọc cho phát phiền, vừa cười vừa kéo dài giọng mắng hắn: “Anh bị hâm à.”

Lương Ngư trước giờ chưa từng tức giận khi bị anh mắng. Vì sắp Tết rồi, thời tiết lạnh giá, toàn thân hắn toát ra một vẻ biếng nhác như thể đang ru rú ở nhà để tránh đông vậy.

“Đường ra sân bay buổi sáng có tắc không?” Hôm nay Hứa Kinh Trập có hoạt động thiện nguyện nên không thể tiễn mấy chị em nhà Lương Ngư ra sân bay được. Tết năm nay không biết chị em họ tự nhiên nổi hứng gì mà nhất quyết muốn tới căn homestay của bố mẹ Hứa Kinh Trập đón Tết. Vốn dĩ Lương Ngư cũng muốn đi cùng nhưng kết quả lại bị chị em ruột ghét bỏ.

Lương Trầm: “Bao nhiêu năm nay Tết nhất lần nào em cũng đòi đi cùng. Lúc trước có một mình em là nam nên còn cố nhẫn nhịn, hiện tại có em Hứa rồi, hai người đàn ông còn đón Tết cùng bọn chị, mấy đứa không thấy có vấn đề gì thì bọn chị cũng chê phiền.”

Lương Lạc thậm chí còn thẳng thừng hơn: “Anh trai, anh đừng quản lý bọn em nữa, để bọn em tự do bay lượn mấy hôm OK không? Anh với thầy Hứa tận hưởng thế giới hai người không tốt sao?!”

Lương Ngư có lẽ lần đầu bị các chị em ruột “tẩy chay tập thể” như này, cũng tiu nghỉu mất mấy hôm, chẳng qua sau nghĩ tới việc được ở cùng với chỉ Hứa Kinh Trập, thậm chí còn được ở hai mình lâu như vậy nên là lại vui vẻ trở lại, thậm chí còn có chút vui tới khùng khùng, chưa tới kỳ nghỉ chính thức đã hào hứng sắp xếp các hoạt động dịp Tết cho mình và Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập trời sinh số được người khác “sắp xếp”, ngoan ngoãn nghe lời mặc hắn muốn làm gì thì làm, Lương Ngư thật sự yêu điểm này của anh chết đi được.

Vậy nên hôm nay Lương Ngư đột nhiên đọc kịch bản như thế còn khiến Hứa Kinh Trập có chút không quen.

“Phim mới của Kiều Chân Khiêu.” Lương Ngư ném quyển kịch bản lên sofa, nhướng mày với Hứa Kinh Trập, “Đặc biệt dành cho em.”

Hứa Kinh Trập chớp mắt, có phần kinh ngạc vì được ưu ái: “Thật không vậy? Sao không thấy Trương Mạn nói gì với em?”

Lương Ngư cười nói: “Người quản lý em khó tính quá. Sau lần Kiều Chân Khiêu nói khéo để từ chối em trước đó thì bị chị ta ghi thù. Kiều Chân Khiêu sợ bả chặn kịch bản của mình nên mới đưa anh, nhờ anh giúp.”

Hứa Kinh Trập đang dở khóc dở cười thì thấy Lương Ngư cười khẩy, nói khịa: “Ông ta tưởng anh thì sẽ không chặn ông ta sao? Mơ đi!”

Hứa Kinh Trập thật sự không biết nên nói sao. Anh cúi người tính cầm lấy quyển kịch bản: “Anh đừng lộn xộn nữa, để em xem nào.”

Lương Ngư duỗi đôi chân dài, không cho anh động vào: “Vội vàng làm gì.” Hắn lười biếng nói: “Cũng chẳng khởi quay vào dịp Tết.”

Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng phải, chẳng qua nhìn quyển kịch bản vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng.

Lương Ngư cái gì cũng tốt, chỉ là mỗi khi hai người ở riêng một chỗ, hắn sẽ không cho phép Hứa Kinh Trập nghĩ tới bất kỳ điều gì khác ngoài mình. Hơn nữa những yêu cầu kiểu như vậy sau mấy năm kết hôn không hề có xu hướng giảm bớt mà chỉ càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Kết quả là để lúc nào cũng có thể dính lấy nhau, hai người họ đã sắp xếp công việc xen kẽ. Ví dụ nếu nửa đầu năm Hứa Kinh Trập quay phim thì Lương Ngư sẽ nghỉ ngơi, đến nửa cuối năm Lương Ngư vào đoàn làm phim thì Hứa Kinh Trập cũng ngưng kiếm tiền.

Như vậy cũng tốt, cả hai đều không cần trợ lý công việc nữa, bắt đầu làm trợ lý cho nhau, người này thành thạo hơn người kia.

Đương nhiên, quá đáng nhất vẫn là nhóm đạo diễn. Công lao phải tính cho người tiên phong – Lâm Chước Dữ – khi quay “Người gác núi” đã cho Hứa Kinh Trập đi theo lên hình. Giờ thì hay rồi, tất cả các đạo diễn khác cũng bắt đầu học theo, nếu không Kiều Chân Khiêu đã chẳng thông qua Lương Ngư đưa kịch bản cho Hứa Kinh Trập.

“Em bây giờ đang là miếng mồi béo bở.” Lúc nói ra lời này, giọng Lương Ngư có mùi chua chua. Hắn chẳng bận tâm chuyện chia sẻ miếng bánh điện ảnh với Hứa Kinh Trập. Đùa đấy à, Hứa Kinh Trập mà thật lòng muốn đóng mình phim điện ảnh thì Lương Ngư sẵn sàng chuyển ngành vì anh! Hắn còn mong Hứa Kinh Trập chỉ đóng phim điện ảnh đây, hắn chuyển ngành sẽ đi làm đạo diễn! Hắn chắc chắn chuyên tâm hơn mấy tên đạo diễn kia nhiều, hắn chỉ quay Hứa Kinh Trập thôi! Chỉ quay phim ký sự thôi! Muốn đẹp tới mức nào thì quay đẹp tới mức đó! Không ai xem thì hắn quay cho mình hắn xem!

Hứa Kinh Trập thấy Lương Ngư nhìn mình chằm chằm, đại khái có thể đoán được trong đầu người này lại đang có mấy suy nghĩ khùng điên đến mức không thể nói với người khác. Thật ra thời điểm khi cuộc sống hôn nhân mới đi vào đúng quỹ đạo, Hứa Kinh Trập cũng cảm thấy cách hai người ở chung có lẽ không giống những cặp vợ chồng khác, vậy nên anh còn đặc biệt tìm tới chuyên gia Trần.

Gia đình người nổi tiếng vì môi trường khác nhau và áp lực phải đối mặt khác nhau nên thường sẽ mời chuyên gia tâm lý học gia đình, bao gồm cả chuyên gia về tình cảm để phụ trách điều tiết tình cảm vợ chồng, quan hệ người thân…

Lúc đầu khi Hứa Kinh Trập dẫn Lương Ngư tới gặp chuyên gia Trần, hắn tỏ rõ vẻ khinh thường.

“Em trị bệnh liệt dương ở chỗ ông ta ba năm không khỏi.” Lương Ngư độc mồm độc miệng nói, “Ông ta có tác dụng cái rắm gì chứ.”

Hứa Kinh Trập: “… Cũng không hẳn là không có chút tác dụng gì?”

Lương Ngư ra vẻ hiển nhiên: “Cuối cùng không phải vẫn nhờ anh sao.”

Hứa Kinh Trập không biết phải nói sao với hắn. Chuyên gia Trần ngược lại không hề để bụng, cười vui nhìn hai người nói chuyện.

“Đã nghe danh thầy Lương từ lâu.” Chuyên gia Trần hòa nhã nói, “Trăm nghe không bằng một thấy.”

Lương Ngư có ấn tượng khá ổn với ông. Tuy Hứa Kinh Trập lúc trước thường xuyên gặp riêng ông nhưng dù sao vấn đề tuổi tác cũng rõ ràng ngay đó. Lương Ngư hắn đây vừa trẻ trung, thân hình ngon nghẻ, ngoại hình điển trai lại còn có tiền, hắn chẳng sợ.

Chuyên gia Trần đặt một số câu hỏi về mối quan hệ thân mật như thường lệ. Sau khi nghe kể hai người họ sắp xếp công việc cho đối phương thì nét mặt có phần kinh ngạc.

Có điều, sau khi xác nhận tình trạng tâm lý của Lương Ngư và tình trạng sinh lý của Hứa Kinh Trập, ông im lặng một lúc, cuối cùng nhìn Lương Ngư bằng ánh mắt có phần rối rắm.

Ông có chút cảm khái: “Thông thường những gia đình gặp vấn đề nghiêm trọng thì dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thế hệ con cháu. Cho dù bên ngoài hoàn toàn không có biểu hiện gì thì sâu trong nội tâm cũng sẽ bất ổn.” Ông ngừng lại một lúc, có chút khó tin, “Thế nhưng có vẻ như thầy Lương là kiểu hoàn toàn ngược lại. Biểu hiện bên ngoài của cậu ấy thật ra mang rất nhiều dấu vết do vấn đề gia đình mình sinh ra tạo thành, thế nhưng nội tâm lại mới mẻ hoàn toàn.”

Chuyên gia Trần nói tiếp luôn một mạch: “Tôi tin là ngoài công việc ra, cậu hoàn toàn không hề che giấu con người thật của mình. Sinh ra trên mảnh đất tàn nhẫn ấy với phần gốc rễ bị tàn phá hư hỏng nhưng cậu chưa từng giấu giếm, chưa từng phủ nhận. Cậu thể hiện sâu sắc nỗi hận và sự phẫn nộ của mình nhưng không hề thấy xấu hổ vì bản thân.” Rồi ông bổ sung: “Có lẽ bản thân cậu cũng không ý thức được nhưng nếu không phải vì thế thì cậu sẽ không thể nào cứu được mẹ và chị em của mình, vì họ đại diện cho quá khứ của cậu. Một khi cậu do dự, có suy nghĩ phủ nhận quá khứ của mình thì bọn họ sẽ không thể được cậu giải thoát. Phần lớn mọi người, không, tuyệt đại đa số đều chỉ muốn tách biệt bản thân khỏi quá khứ, bỏ lại những chuyện, những người tồi tệ ấy ở nơi cũ, tốt nhất là vĩnh viễn coi như chưa từng xảy ra.”

Thế nhưng Lương Ngư không phải như vậy, chuyên gia Trần nghĩ thầm. Hắn là Lương Ngư, tên của hắn, con người của hắn, hắn để bản thân nở ra những đóa hoa xinh đẹp rực rỡ từ chiếc gốc rễ ấy.

Chuyên gia Trần hít sâu một hơi, chân thành nhắn nhủ: “Tôi cảm thấy thầy Lương không có vấn đề gì cả, cũng không có quá nhiều hành vi cần điều chỉnh, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống của thầy Hứa thì cá nhân tôi cảm thấy…” Ông mỉm cười với Hứa Kinh Trập, “Cậu chỉ cần tuân theo lựa chọn trong lòng mình, tin tưởng thầy Lương là được.”

Có điều, chuyên gia Trần vẫn kiến nghị bọn họ nên nuôi một chú chó.

“Ít nhất có thể phân tán một chút.” Chuyên gia Trần không khỏi bật cười: “Tình cảm hai vị dành cho nhau, dạt dào quá.”

Khi Robert được Lương Ngư ôm về, Hứa Kinh Trập thật sự không ngờ tới.

“Anh còn làm theo lời bác sĩ sao?” Anh trêu.

Lương Ngư chẳng hề cảm thấy việc mình nghe theo lời người khác có vấn đề gì, đắc ý nói: “Ai bảo ông ta khen anh hết lời như thế chứ, cũng phải nể mặt người ta một chút.” Hắn thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, “Em gửi thêm cho ông ta một bao lì xì, à mà thôi, để anh tặng cho ông ta một lá cờ thưởng.”

Hứa Kinh Trập hùa theo lời hắn: “Trên cờ viết gì?”

Lương Ngư lúc nay lại bắt đầu cà trớn, quét mắt qua nửa thân dưới của Hứa Kinh Trập không khác gì lưu manh, trêu chọc: “Con người anh rất hào phóng, để công lao cho ông ta cũng được. “Diệu thủ hồi xuân” đi.”

Hứa Kinh Trập: “…”

(Diệu thủ hồi xuân: là một câu khen gợi y bác sĩ tài giỏi, chữa được bệnh nặng. Ở đây có thể hiểu theo nghĩa mặt chữ để hiểu ý trêu của anh Cá: tay giỏi giúp hồi lại sức xuân)