Danh Nghĩa

Chương 77




Buổi sáng khi Hứa Kinh Trập tới công ty thì còn chưa làm gì tóc cả, Trương Mạn lần đầu được nhìn thấy cái đầu “tổ quạ” của anh ở cự ly gần, chịu một cú sốc có thể nói là chấn động. Vị quản lý hàng đầu cả buổi đều nhìn chòng chọc đầu anh với biểu cảm suy sụp khó kiềm chế vì “đứa nhỏ nhà tôi sao lại biến thành như này”.

Thế nên Hứa Kinh Trập sau khi cởi mũ ra thì có chút xấu hổ, hỏi cô: “Thật sự xấu đến thế sao?”

Tâm trạng Trương Mạn rất phức tạp, nói: “Hoàn cảnh quay phim khổ cực tới vậy sao?”

Cô từng thấy tạo hình trong phim của Lương Ngư, bảo “hoàn toàn không nhận ra được là hắn” thật sự không có chút nào là nói quá, so sánh ra thì Hứa Kinh Trập vẫn tốt hơn nhiều. Chủ yểu vì cô đã quen nhìn ngắm vẻ đẹp mười mấy năm vẫn y nguyên của ông chủ nhà mình, đột nhiên thành thế này nên có chút không đỡ nổi.

“Không phá hủy nền tảng khuôn mặt là được rồi.” Cô như đang phòng trước, “Chị biết em rất liều mình vì vai diễn nhưng mà em hơn ba mươi tuổi rồi, không phải thời mười chín, đôi mươi nữa. Hồi đầu có thể làm như vậy chứ giờ nên hạn chế một chút.”

Hứa Kinh Trập mỉm cười, cũng không rõ có nghe lọt tai không nữa. Dù sao mặc cô nói gì, anh vẫn rất chú ý tới hình tượng. Hôm nay tới công ty anh mặc một bộ đồ hàng hiệu nghiêm túc, mặt mũi cũng sạch sẽ, còn cố ý chỉnh lại đường lông mày. Ngoài tóc ra thì không có gì để soi mói.

Trương Mạn thật sự không nỡ nhìn tiếp: “Chiều bảo bọn họ cắt tỉa thật đẹp cho em.”

Hứa Kinh Trập đồng ý.

Căn cứ theo tần suất tới công ty của Hứa Kinh Trập, anh vừa kết thúc quay phim đã vội vã tới đây chắc chắn sẽ không chỉ vị vấn đề tạo hình hình tượng của bản thân. Trương Mạn nói xong thì nhìn đăm đăm viên trứng bồ câu bên tay trái của anh, phát hiện ra chiếc nhẫn đã chuyển từ ngón giữa sang ngón áp út. Hơn nữa cô còn chưa xác định được hôm nay Hứa Kinh Trập ra ngoài có bị ai chụp lại không.

Hứa Kinh Trập cũng không lãng phí nhiều thì giờ. Sau khi anh xác nhận xong lịch trình vào đoàn của bộ phim tiếp theo thì bảo rằng muốn thuê một căn villa tư nhân phía ngoại thành.

Trương Mạn giả ngu: “Thuê làm gì thế? Tết đến ăn bữa cơm Tất niên à?”

Hứa Kinh Trập nhìn cô, không chừa đường lui: “Tổ chức đám cưới. Em không muốn có quá nhiều các đơn vị truyền thông chú ý tới nên tính thuê một villa tư nhân rồi mời ít bạn bè thân thiết tới tham gia.”

Trương Mạn: “……” Cô vẫn chưa từ bỏ, “Nhất định muốn làm cuối năm nay sao?”

Hứa Kinh Trập: “Thầy Lương muốn tổ chức sớm một chút.” Anh ngừng lại một chốc rồi nói tiếp, “Hơn nữa không phải trước đây chị cũng từng nói đó sao, chuyện mà sớm muộn gì cũng phải làm thì cứ nên hoàn thành sớm đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“……” Trương Mạn nghĩ thầm: Chị nói vậy khi nào cơ?! Lúc đấy chị nói vậy cũng là vì chuyện đính hôn. Mà đính hôn là đính hôn, kết hôn là kết hôn, sao có thể giống nhau được chứ?!

Bây giờ Hứa Kinh Trập cũng không để cho Trương Mạn có thời gian suy nghĩ về vấn đề có giống nhau hay không. Anh yêu cầu thuê trọn một villa rồi mời công ty tổ chức tiệc cưới nổi tiếng, chuẩn bị hoa cưới, thiết kế lễ phục, xác định danh sách thiệp mời, còn cả xem mời ai tới làm người dẫn chương trình lễ cưới.

Trương Mạn cảm thấy mình sắp ngất rồi. Cuối cùng cô hỏi: “Mấy chuyện này thầy Lương biết cả rồi chứ?”

Hứa Kinh Trập dường như còn rất hào hứng: “Tạm thời vẫn chưa biết.” Anh nói, “Vì em chưa cho anh ấy biết tin vui bất ngờ này.”

Lương Ngư ở phim trường chờ Lâm Chước Dự gọi tới cảnh quay của mình. Hắn mặc chiếc áo phao quân đội dày nhất, co người trong túp lều lớn được dựng lên tạm thời. Bên cạnh ghế có đặt lò sưởi, thi thoảng khi trả lời tin nhắn thì hắn sẽ đưa điện thoại ra trước lò sưởi, để tránh máy vì lạnh quá mà tắt nguồn.

Hiện tại cả đoàn phim bọn họ đều đang gấp rút làm việc, không phải vì không đủ thời gian mà vì hoàn cảnh không cho phép. Nếu trước trung tuần tháng 12 vẫn chưa quay xong thì tất cả đều phải chờ tới đầu xuân sang năm mới có thể quay tiếp.

Lương Ngư vừa đọc kịch bản vừa mở Wechat ra, giao diện dừng ở khung trò chuyện với Hứa Kinh Trập. Đối phương gửi qua mấy tấm hình đang đeo trứng bồ câu hắn tặng. Lương Ngư ngắm một lúc, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Mấy hôm trước Mạc Nghiên và Chu Cửu Lâm cũng đã đóng máy, hiện tại chỉ còn lại một vài diễn viên quần chúng người địa phương cùng Lương Ngư quay nốt những cảnh cuối cùng. Hôm nay Lâm Chước Dự muốn lấy mấy cảnh trời đổ tuyết cuối, người cùng máy móc ở bên ngoài đã gần đông lại thành một thể rồi.

Lương Ngư chụp mấy tấm hình gửi cho Hứa Kinh Trập, đối phương hỏi hắn có lạnh hay không.

“Có lò sưởi.” Lương Ngư nói, “Bây giờ không dám thoát điện thoại ra màn hình chính nữa, thoát rồi có khi không mở nổi Wechat.”

Hứa Kinh Trập gửi qua một cái icon cười “ha ha ha ha”.

Nhân viên bên ngoài gọi Lương Ngư đi quay. Lương Ngư đặt cuốn kịch bản xuống, trả lời tin nhắn của Hứa Kinh Trập: “Anh chịu thêm hai tuần nữa là có thể về rồi, bên em có kế hoạch gì không?”

Hứa Kinh Trập trả lời: “Không có.”

Bên ngoài đang giục, Lương Ngư chỉ đành để lại điện thoại trước lò sưởi rồi đi quay phim trước. Chờ lúc quay xong quay lại, trên đầu, trên cổ hắn toàn là tuyết. Cả người đông cứng như que kem cỡ đại, lúc bước đi cũng có thể nghe thấy tiếng băng tuyết “loạt xoạt”.

Lâm Chước Dự cũng đi vào theo. Bọn họ không dẫn theo trợ lý, tất cả đều lo thân mình còn chưa xong nên chỉ có thể tự mình làm. Lương Ngư cởi chiếc áo phao quân đội đã ướt mất nửa ra, bắt đầu ra sức xoa xoa chính mình, chờ tay và cổ đều đã xoa đỏ thì mới thay đồ khô vào. Cũng may người dân địa phương đã nấu một nồi cháo nóng thật to, vẫn để đun suốt, tiện cho bọn họ quay xong thì ăn.

Lương Ngư đi qua ấn chiếc điện thoại đặt bên lò sưởi. Hắn vẫn còn lạnh tới mức tay run lẩy bẩy, phải ấn một lúc thì điện thoại mới sáng lên. Phía dưới câu “Không có” của Hứa Kinh Trập có kèm theo một tin nhắn, nói đợi hắn về sẽ kêu Tiểu Lạc sắp xếp để hắn tới thẩm mỹ viện.

Lâm Chước Dự cũng nhìn thấy, cười trên nỗi đau của hắn: “Xem ra bà xã cậu ghét bỏ cậu rồi.”

Lương Ngư: “……”

Hứa Kinh Trập sau khi trả lời tin nhắn xong thì tiếp tục cùng Tiểu Lạc và cả Chu Hiểu Hiểu sắp xếp danh sách khách mời. Anh đã làm lại tóc, ngắn hơn trước kia một chút, để lộ ra phần trán và vành tai, có chút cảm giác “chàng trai đẹp hơn hoa”.

Lúc sắp xếp danh sách khách mời anh mới nhận ra, tuy bạn bè bình thường trông có vẻ không nhiều nhưng thật sự tính thì cũng không ít. Quan trọng nhất là Lương Ngư có một sổ “con nợ”, đều phải mời tới. Người ta làm phong bì mừng cũng là trả nợ.

“Mời những người thầy Hứa cũng biết là được.” Tiểu Lạc quyết định thay Lương Ngư, “Phong bì có dày nữa cũng chỉ là trả một phần, cũng không phải về sau không chơi mạt chược nữa. Mấy dịp lễ Tết anh trai em mời, ai dám không tới?”

“……..” Hứa Kinh Trập nghe giọng điệu của hai anh em nhà này thì cảm thấy giống hệt thổ phỉ cướp bóc. Nhưng dù sao cũng là truyền thống gia đình nhà người ta, anh không tiện nói nhiều.

Làm xong thiệp mời thì Hứa Kinh Trập còn phải đưa tận tay tới từng người. Tuần đầu tiên trôi qua trong bận rộn, anh có chút hoa mắt chóng mặt, cảm thấy chuyện cưới hỏi thật sự rất khó, cả đời làm một lần là được rồi. Cái gì mà kết hôn rồi lại ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn cơ, hủy diệt thế giới còn dễ hơn chuyện này ấy.

“Việc tổ chức tiệc cưới rồi cả mấy thứ hoa hoét, em đừng tự mình giám sát nữa.” Trương Mạn đau lòng bảo, “Không tội gì.”

Cô cảm thấy phạm vi bức xạ của tinh thần chuyên nghiệp của Hứa Kinh Trập cũng quá rộng rồi. Đặt thuê villa không có vấn đề gì nhưng ngay cả tiệc cưới cũng tự mình bôn ba. Người ta ra bản vẽ, Hứa Kinh Trập cũng tới tận nơi xem. Mấy cái xây khung, dựng giá treo hoa rồi hoa vận chuyển từ đâu tới, anh đều muốn quản.

Hứa Kinh Trập bận thì bận đấy nhưng không thầy phiền chút nào. Anh nói: “Thầy Lương rất để ý những chi tiết thẩm mỹ.”

Trương Mạn cuối cùng không nhịn nổi nữa, đưa ra một câu hỏi từ sâu trong linh hồn: “…… Hai người rốt cuộc ai là chú rể, ai là cô dâu vậy?”

Khi gần tới cuối tháng 12, Lương Ngư cuối cùng cũng từ Mạc Hà giá rét trở về Bắc Kinh. Hắn bay chuyến sáng sớm, cũng không biết bị bên nào tiết lộ hành trình mà ngoài fan ra, chụp thuê và paparazzi tất cả đều tập trung ở sân bay, quy mô vô cùng hãi hùng.

Hơn nữa cánh báo chí không giống fan, ngoài theo dõi hắn thì còn theo dõi cả Hứa Kinh Trập. Chờ tới lúc phát hiện ra vậy mà lại không thấy bóng dáng nhân vật nam chính còn lại, hashtag #Hứa Kinh Trập không tới đón sân bay# đã leo lên top hot search trên Weibo.

Lương Ngư không xem Weibo. Hắn nhận hoa của fan, để mặc cho ống kính của đám chụp thuê chĩa vào mặt. Fan tới đón sân bay đều là những fan đứng đầu đã theo hắn mười mấy năm, thậm chí thi thoảng còn có thể trò chuyện mấy câu.

“Thầy Lương vất vả rồi.” Nhóm fan lâu đời biết tính hắn, cố ý giữ khoảng cách an toàn, nói, “Tiếp tới anh có thể nghỉ ngơi một đợt cho khỏe rồi.”

Lương Ngư mỉm cười với bọn họ, bảo mình không nghỉ ngơi được. Có thể thấy tâm trạng hắn đang rất vui vẻ, còn nói: “Anh phải kết hôn rồi.”

Các fan phản ứng rất nhanh, vội vàng hô “Chúc mừng”. Có người thậm chí còn bật khóc, nói: “Thầy Lương, anh nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Lương Ngư quay lưng về phía họ, vươn cánh tay dài, cuối cùng cũng chỉ có thể vẫy vẫy vài cái.

Tiểu Lạc đã chờ ở cửa, lấy hành lý giúp hắn. Sau khi lên xe bảo mẫu, cô bắt đầu cẩn thận quan sát khuôn mặt anh trai cô, ngắm xong thì có chút xót xa, nói: “Anh thế này thì phải tới thẩm mỹ viện hàng ngày. Nếu không hai tháng cũng không khôi phục lại được.”

Lương Ngư dửng dưng: “Anh đi lăn kim?”

Tiểu Lạc: “Cũng không phải không được. Để hỏi thăm mấy trung tâm thẩm mỹ đáng tin cậy, chắc là thầy Hứa có biết.”

Lương Ngư: “Em ấy có động chạm gì mặt đâu, thuần tự nhiên đấy.”

Tiểu Lạc hạn hán lời: “Có thuần tự nhiên thì cũng phải chăm sóc mới được chứ.” Cô bắt đầu tìm danh thiếp trong điện thoại, kêu tài xe rẽ qua cho thẩm mỹ viện trước đây hay tới, “Buổi chiều làm các bước chăm sóc cơ bản trước đi. Mẹ với chị nhìn thấy khuôn mặt này của anh thì nhất định sẽ phát khóc.”

Trương Mạn giờ đây đã chai sạn trước mọi thông tin lên hot search của Lương Ngư và Hứa Kinh Trập rồi. Dù sao còn có người sốt ruột hơn cô, ví dụ như Dương Kiệt Thụy. Lúc thấy cái hot search #Hứa Kinh Trập không tới đón sân bay#, anh ta còn đặc biệt gọi cho Trương Mạn, hỏi thăm tình hình.

Trương Mạn: “Không phải cậu nhận được thiệp mời cưới rồi sao, hoảng cái gì?”

Dương Kiệt Thụy sốt ruột muốn chết: “Còn cách đám cưới tận mấy ngày mà. Chị chưa từng nghe tới chứng lo âu trước hôn nhân sao? Thầy Hứa đang lo lắng gì sao?”

Trương Mạn trợn ngược mắt với không khí, nghĩ thầm: Hứa Kinh Trập có lo lắng hay không thì cô không biết, dù sao cô cùng đang lau nhà, cảm thấy lát nữa còn có thể đánh bóng.

Mấy người bọn họ hiện tại thuộc cùng một phe. Chuyện Hứa Kinh Trập tự mình lo liệu đám cưới vẫn luôn không báo cho Lương Ngư biết, bảo là bí mật bất ngờ. Dương Kiệt Thụy lần này đã biết ngoan rồi, hôm nhận được thiệp mời còn diễn kịch, dù cho cái diễn xuất vụng về ấy trước mặt Hứa Kinh Trập thì hệt như một tên ngốc. Đương nhiên anh ta cũng có lòng, Hứa Kinh Trập rất hiểu vì sao Lương Ngư lại nuôi Dương Kiệt Thụy như nuôi một tên ăn hại, chung quy cũng là “con dân” của hắn, được hắn che chở cũng là thích đáng.

Tiểu Lạc nhân lúc Lương Ngư làm mặt thì đi lấy cho hắn bộ quần áo để thay. Chờ hắn kết thúc liệu trình trị liệu bằng ánh sáng thì cô mới giục anh trai đi thay đồ.

Lương Ngư từ trong phòng thay đồ bước ra liền cảm thấy cô đang có kế hoạch gì đấy, hỏi thẳng luôn: “Hứa Kinh Trập đâu?”

Tiểu Lạc đang ngắm bộ quần áo trên người hắn. Thật ra bộ đồ này mấy ngày nữa sẽ được dùng trong hôn lễ, hôm này chỉ là ướm thử. Mặt Lương Ngư vẫn còn rất đen, màu sắc hơi chênh lệch quá, nhưng cũng không phải không hợp, ngược lại có một cảm giác vừa ngọt ngào vừa hoang dã mà hiện tại đang rất hot.

“Anh ấy đặt nhà hàng rồi, em đón anh qua đó.” Tiểu Lạc không giấu hắn, ngụ ý là anh tự đi hỏi ấy.

Lương Ngư không biết bọn họ đang làm chuyện quỷ quái gì, lúc lên xe còn gọi điện thoại cho Hứa Kinh Trập.

Đầu bên kia không nhấc máy. Lương Ngư cúi đầu, nhăn mặt, trừng mắt nhìn điện thoại.

Tiểu Lạc quan sát sắc mặt của hắn, nhắc: “Anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Nói xong thì cô lại bổ sung, “Cũng đừng lên Xhu, DouX tra cứu. Mấy bài bàn luận về tình cảm trên đó đều là lừa người đấy.”

Lương Ngư: “……” Hắn lặng lẽ tắt trang web rồi thu điện thoại lại.

Tiểu Lạc rất hài lòng. Cô đưa Lương Ngư tới khu villa tư nhân, còn bảo tối nay đã đặt phòng ở đó nên không cần trở lại biệt thự.

“Mấy ngày này anh làm quen trước đi.” Tiểu Lạc khuyên hắn hết nước hết cái, “Lúc nào muốn khóc thì khóc đi, khóc nhiều cho bớt nước mắt để tránh hôm đấy lại khóc dữ quá, không tiếp khách được.”

Lương Ngư rất muốn mắng cô rằng “Ông đây sao lại phải khóc” nhưng sau đó lại thấy còn có lễ tân tới đón hắn, nên chỉ có thể theo người ta vào trong villa trước.

Buổi tối nhưng cả khu villa lại không có một bóng người, ngoại trừ nhân viên phục vụ đứng như tượng đá. Lương Ngư cảm thấy mình như nàng công chúa đang tiến vào lâu đài, bước trên tấm thảm được phủ đầy cánh hoa.

Lễ tân dẫn hắn đi thẳng tới bãi cỏ trong villa. Lương Ngư nhìn thấy tường hoa rất thơ mộng đang được vô số người thợ dựng lên, còn có người đang treo những ngôi sao lên trên đó.

Hứa Kinh Trập đứng ở một phía bên dưới bức tường hoa. Anh ngẩng đầu, đang chỉ huy:  “Sang trái một chút…… Đúng rồi, chính là chỗ đó, đừng di chuyển.” Anh nói xong thì bảo người thợ kia đi xuống, rồi tự mình trèo lên vị trí bên cạnh để so thử. Sau đó vừa quay lại thì anh đã thấy Lương Ngư đứng cách đó không xa.

Hứa Kinh Trập đi từ trên thang xuống. Anh ăn mặc rất tùy tiện, là bộ đồ lao động bình thường. Chờ sau khi anh thấy rõ Lương Ngư đang mặc gì thì bèn mỉm cười.

“Rất hợp với anh.” Anh nói.

Lương Ngư nhìn anh, rồi lại nhìn những thứ sau lưng anh, không nói gì.

Hứa Kinh Trập đưa tay cho hắn, bảo: “Chúng ta bây giờ có thể tập dượt trước một chút.”

Phải mất một lúc lâu, Lương Ngư mới nắm lấy tay anh.

Nhóm thợ đã tan ca. Dưới sắc trời đêm, hai người họ đi qua từng bức, từng bức tường hoa, tới khi sau cùng dừng lại, Hứa Kinh Trập bảo sẽ trao nhẫn và lời thề tại đây.

Lương Ngư đáp một tiếng “Ừm”. Hứa Kinh Trập tưởng hắn đã hiểu, vừa tính kết thúc buổi tập dượt rồi nói “Chúng ta đi ăn thôi” thì chợt, anh nghe thấy Lương Ngư hỏi: “Hứa Kinh Trập, liệu em có đồng ý lấy anh, cùng nhau chung sống cả đời này không?”

Hứa Kinh Trập chớp chớp mắt. Anh tưởng Lương Ngư muốn tập dượt hoàn chỉnh một lần, nên cũng phối hợp đáp: “Em đồng ý.”

Lương Ngư nhìn anh, lẩm bẩm: “Đây không phải tập dượt.”

“?” Hứa Kinh Trập dường như chỉ mờ mịt trong chốc lát là đã cười rồi gật đầu, nghiêm túc nói: “Em biết mà. Em đồng ý.”

Lương Ngư không hỏi anh thêm câu gì nữa. Hắn chỉ cúi đầu, đặt lên môi Hứa Kinh Trập một nụ hôn.

Thật ra có rất nhiều chuyện, Lương Ngư cảm thấy có lẽ Hứa Kinh Trập không hề hiểu ý chính xác mà hắn muốn biểu đạt. Nhưng tính cách anh chính là như vậy, cho dù không hiểu thì Hứa Kinh Trập vẫn sẽ vĩnh viễn đồng ý với mọi yêu cầu của hắn.

Anh mềm mại, được bọc trong lớp giấy kẹo xinh đẹp.

Và chỉ có Lương Ngư, mới biết được mùi vị trong lớp giấy kẹo ấy..: HOÀN CHÍNH VĂN:.