Từ khi Hứa Kinh Trập bước chân theo nghiệp diễn, ngoài làm khách mời cho một vài chương trình giải trí để quảng bá phim mới ra thì trong một khoảng thời gian rất dài, chưa từng chính thức tham gia một chương trình thực tế nào cả. Anh không quá thích việc cuộc sống hàng ngày phải làm theo kịch bản, hơn nữa kỹ năng đi show cũng không phải điểm mạnh của anh. Nói tóm lại là anh lo lắng mình dễ khiến người xem cảm thấy nhàm chán.
Trương Mạn: “Em nhàm chán chỗ nào chứ. Con người trong sạch, phẩm hạnh đoan chính. Đám anti fan không phải toàn nói em xây dựng hình tượng sao? Chương trình thực tế sẽ cho bọn họ thấy em bình thường là người như thế nào. Rặt một đám đầu óc thiển cận, biết được cái chữ “xây dựng hình tượng” thì hơn người lắm ấy.”
Hứa Kinh Trập chẳng tức tối như Trương Mạn. Anh nổi tiếng từ sớm, đã trải qua hết mọi tốt xấu, chung quy luôn cảm thấy diễn viên vẫn nên nói chuyện bằng tác phẩm nhưng cũng không thể phủ định việc tham gia chương trình thực tế có thể kiếm được nhiều tiền. Nhân viên phải ăn cơm, Trương Mạn phải mua nhà. Doanh thu phim điện ảnh của Lương Ngư vừa vượt mức 5 tỷ, nếu anh không nỗ lực hơn nữa thì nền tảng kinh tế, thu chi trong gia đình sẽ có chênh lệch hơi lớn.
Kiểu chương trình dành cho cặp đôi, vợ chồng như này không thể chỉ do một bên quyết. Ý của Hứa Kinh Trập vẫn là nên hỏi bên Lương Ngư.
Dương Kiệt Thụy có một ưu điểm cực kỳ rõ nét, đó là tất cả đều vì một chữ “tiền”. Trừ phim điện ảnh Lương Ngư tham gia đóng thì những thứ khác chỉ cần trả nhiều tiền là đều dễ thương lượng.
“Hai người có phải nên đích thân bàn bạc không?” Dương Kiệt Thụy gọi cuộc điện thoại quốc tế cho Lương Ngư. Thật ra anh ta muốn giục hắn trở về, “Cậu mua đủ rồi chứ? Sao còn chưa về nước vậy?”
Lương Ngư: “Về nước làm gì? Cũng không tới thăm đoàn phim mãi được.”
Dương Kiệt Thụy không sao hiểu nổi: “Cậu không nghĩ được gì khác ngoài chuyện đi thăm Hứa Kinh Trập à? Diễn kịch thôi, không cần tích cực vậy đâu. Cứ tạo độ hot cho người ta nhiều như vậy làm gì cơ chứ? Tới lúc đó ảnh tin nhanh toàn là hình cậu với Hứa Kinh Trập. Rốt cục là ai đang quay phim hả? Cậu làm diễn viên quần chúng cho “Nước biếc” sao?”
Lương Ngư không muốn nói chuyện tiếp với anh ta. Không về nước là vì sợ sẽ không khống chế được bản thân mà chạy tới Hoàng Điếm giám sát người ta. Hứa Kinh Trập hôm qua còn quay cảnh hôn với La Dao Duệ, không biết có mượn góc không. Nếu hôn thật, Lương Ngư chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tức nổ phổi rồi.
“Chương trình thực tế làm gì đấy?” Lương Ngư tiện miệng hỏi.
Dương Kiệt Thụy: “Là chương trình “Same bed, Different dreams” ấy, giờ đang tạm lấy tên là “Một hố ổ chăn”. Khoe khoang tình cảm, cậu biết rồi chứ. Với tình trạng vào vai lúc này của hai người thì từ diễn riêng tư thành diễn công khai, cứ tầm vậy là được.”
Lương Ngư trầm ngâm một lúc, chợt hỏi han chi tiết: “24 tiếng? Quay từ sáng tới tối?”
Dương Kiệt Thụy: “Chương trình thực tế mà, nhất định phải quay trọn cả ngày. Có điều kiểu chương trình này chắc chắn sẽ cài đặt máy quay và mở míc thu âm, có gì không thể chiếu thì lúc biên tập sẽ cắt. Người ta cũng sẽ không theo dõi mãi, vẫn còn chút riêng tư cá nhân.” Dương Kiệt Thụy tưởng hắn để ý, tiếp tục tốn nước bọt động viên: “Nếu cậu thật sự thấy chuyện ngủ chung không ổn thì cứ có ý kiến với bọn họ, lấy lý do kiểu sợ ảnh hưởng công việc ngày hôm sau ấy, cùng lắm thì tắt máy quay…..”
“Ai bảo tôi có vấn đề.” Lương Ngư đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời anh ta, có phần không vui, “Bọn tôi đã đính hôn rồi, sao tối không thể ngủ chung? Ai quy định vậy?”
“?” Dương Kiệt Thụy kinh ngạc, “Cậu đồng ý ngủ chung nhưng Hứa Kinh Trập người ta có đồng ý không?”
Lương Ngư: “Nếu cậu ấy không đồng ý thì sao còn nhận quay chương trình thực tế? Hơn nữa, cậu ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?”
Dương Kiệt Thụy: “??”
Khi bộ phim “Nước biếc” quay được tầm gần bốn tháng, vào cuối tháng Năm, phần diễn của Hứa Kinh Trập đã hoàn thành toàn bộ. Anh ôm hoa, cùng các thành viên trong đoàn phim chụp ảnh kỷ niệm, tới lúc liên hoan thì có người trêu bảo người nhà thầy Hứa tới rồi.
Nửa tháng trước Lương Ngư đã về tới Bắc Kinh, vẫn luôn im ắng không hề xuất hiện. Hắn đếm từng ngày cuối cùng cũng chờ được tới lúc Hứa Kinh Trập đóng máy, ngay ngày đầu đã không chờ nổi mà tới đón rồi.
Tiểu Lạc đương nhiên đã làm tốt các công tác thể hiện ra bên ngoài. Bánh gato, hoa tươi đều không thể thiếu. Dương Kiệt Thụy còn ngầm liên hệ với paparazi tới chụp ảnh, xác nhận hai người tình cảm ổn định, tạo tiếng trước vì chương trình thực tế.
Lương Ngư cảm thấy cái tên “Một hố ổ chăn” quá thô kệch. Để phù hợp với thẩm mỹ của Ảnh đế, bọn họ đã đổi sang tên mới là “Hôm nay đã ngủ chung chưa?”, có tổng cộng 12 tập. Lương Ngư vô cùng phấn khởi ký hết. Thực ra Đài Gia Cầm lúc ban đầu liên hệ cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao, đưa ra giá rất cao, cực kỳ có thành ý. Dù sao với địa vị và độ nóng của cặp đôi chồng chồng đang nổi tiếng showbiz Hứa Kinh Trập và Lương Ngư này, có tùy tiện đi ra đường một cái thì hôm sau cũng chiếm đầu đề tin mới của giới giải trí, chẳng cần phải xuống trần gian tham gia chương trình truyền hình, đặc biệt còn vào lúc Lương Ngư mới giành được thành tựu doanh thu phòng vé vượt mốc 5 tỷ.
So với sự bình tĩnh của Lương Ngư thì Hứa Kinh Trập có chút thấp thỏm. Lúc anh nghe bảo phải gắn máy quay trong nhà còn hỏi “Có gắn trong phòng tắm không?”
Chu Hiểu Hiểu trấn an anh: “Phòng tắm chia khu khô – ướt[1] sẽ chỉ gắn ở bên ngoài, trong buồng tắm chắc chắn không gắn đâu ạ.”
Hứa Kinh Trập thở phào: “Vậy còn được.” Anh ngẫm nghĩ các tiểu tiết khác, lại nói, “Phải quay về thu dọn nhỉ? Phòng ngủ của chúng ta còn đang tách biệt, như vậy không được nhỉ?”
Lương Ngư liếc anh một cái, bình tĩnh bảo: “Tôi đã thu xếp xong cả rồi.”
Hứa Kinh Trập có phần bất ngờ: “Anh thu xếp?”
“Ngoài tôi ra thì còn ai nữa?” Lương Ngư hỏi ngược lại. Hắn nói, “Hơn nữa anh vừa về là phải quay đoạn cut cá nhân rồi, còn thời gian nào khác để thu dọn?”
Hứa Kinh Trập: “Không có kịch bản sao? Không phải tôi nghe nói chương trình thực tế đều có kịch bản hả?”
Lương Ngư có chút không vui: “Cái này thì cần kịch bản gì chứ? Ở với tôi mà anh còn phải diễn à?”
“…….” Hứa Kinh Trập phát hiện mình nói không lại với hắn, chỉ có thể ngậm miệng.
Rõ ràng hai người đều chưa từng tham gia chương trình thực tế, đều là gà mờ vào việc nhưng không hiểu sao mà Lương Ngư lại tự tin đến vậy. Lúc tổ sản xuất chương trình tới cài đặt máy quay, hắn thậm chí còn ở bên cạnh chỉ đạo người ta vị trí, góc máy quay, cách lấy sáng, cường độ màu. Tất cả mọi việc đều đích thân lo liệu.
“Phòng khách ở đây thì hướng về phía bên trái là tốt nhất. Thầy Hứa quen ngồi chiếc ghế sofa kia, góc này của em ấy là đẹp nhất.” Lương Ngư nhìn sau ống ngắm một chút rồi kêu Hứa Kinh Trập còn đang chưa nắm được tình hình ngồi thử.
Hứa Kinh Trập chỉ đành ngồi vào, làm người mẫu tạm thời một lúc.
Hiệu suất của tổ chương trình thực tế thuộc đài truyền hình lớn có thể so với một đoàn làm phim. Không tới nửa ngày, toàn bộ biệt thự của Hứa Kinh Trập đã được trang bị đầy đủ. PD trong tổ còn thân thiết tới chào hỏi: “Hiện tại vẫn chưa mở máy, hai thầy không cần căng thẳng đâu. Ngày mai bọn tôi trước hết sẽ quay cảnh hai người, xong thì quay cảnh riêng. Hai thầy có câu gì không thể hỏi có thể báo trước.”
(PD: Project Director hoặc Producer, là người phụ trách một dự án, một chương trình truyền hình)Hứa Kinh Trập ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai chân khép sát, tay còn đặt trên đầu gối. Anh rất khó thả lỏng trước máy quay. Lúc quay phim còn có kịch bản, có thiết kế khung hình, anh biết nên diễn thế nào nhưng chương trình thực tế lại chẳng có gì cả, ngược lại khiến anh không thích ứng được.
“Cái này có phải quay xong thì tôi không thể xem kết quả tại chỗ không?” Hứa Kinh Trập nhịn không nổi hỏi, “Thì kiểu có đẹp hay không, phải tới lúc chiếu mới biết được?”
PD muốn nhịn cười mà nhịn không được, bảo: “Thầy Hứa thú vị thật đấy.”
Hứa Kinh Trập: “?” Anh hỏi thật lòng mà, đâu có phải đang đùa.
Lương Ngư ngoài chuyện gia đình thì không có gì không thể hỏi. Phần của hắn kết thúc rất nhanh, quay xong thì Tiểu Lạc có việc tìm hắn. Hai người nói chuyện bằng tiếng địa phương, nét mặt của cô trợ lý không ổn cho lắm.
Hứa Kinh Trập chờ nhóm PD đi rồi mới qua tìm Lương Ngư. Người kia sau khi thấy anh thì phẩy tay với Tiểu Lạc: “Anh sẽ đưa tiền cho bọn họ. Em đừng ra mặt, để Dương Kiệt Thụy dẫn người đi, đưa tiền rồi để bọn họ cút.”
Tiểu Lạc mím môi không nói gì, qua một lúc mới thì thầm một câu. Cô dùng tiếng địa phương nhưng Hứa Kinh Trập nghe hiểu.
Cô nói: “Tiền anh khổ cực kiếm được sao lại đưa cho hai kẻ thối tha ấy.”
Lương Ngư không đáp. Hắn xoa đầu em gái, bảo: “Về đi thôi, đừng ở đây cản trở nữa.”
Hứa Kinh Trập giả bộ không biết chuyện gì. Anh cũng không hỏi, chỉ chu đáo giúp Tiểu Lạc gọi xe bảo mẫu tới.
Tiểu Lạc trước lúc lên xe còn lau nước mắt. Cô nhân lúc Lương Ngư không ở đó nói với Hứa Kinh Trập vài câu.
“Thầy Hứa à, anh trai em có lúc tính tình không được tốt, anh đừng chê anh ấy phiền nhé.” Tiểu Lạc nhìn Hứa Kinh Trập, vô cùng chân thành, “Anh ấy đã quen với việc chăm sóc bọn em rồi nên có lúc có thể sẽ quản lý anh. Tuy anh ý có vài tật xấu nhưng nhất định là vì tốt cho anh đấy.”
Hứa Kinh Trập bật cười đáp: “Tôi biết.”
Tiểu Lạc vẫn chưa yên lòng, tiếp tục giải thích thay anh trai mình: “Ham muốn kiểm soát của anh ấy là có nguyên do. Trông có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thật ra cũng chỉ với anh vậy thôi. Nếu anh thấy không chịu nổi thì có thể nói với anh ấy, anh ấy vẫn sẽ nghe lời anh.”
“Tôi không sao mà.” Hứa Kinh Trập bảo đảm với cô, “Tôi thật sự không sao.”
Anh nghĩ một chút rồi thành thật thú thực với cô: “Tôi thật ra cũng có chút tật xấu, cần có người tạo áp lực. Thế nên Lương Ngư như này rất tốt, em không phải lo lắng.”
Tiểu Lạc nhìn anh một lúc lâu, cũng không biết Hứa Kinh Trập đang giả vờ khách sáo không tiện nói hay thật sự có tật xấu, cuối cùng cũng chỉ đành ôm một bụng nghi vấn lên xe.
Hứa Kinh Trập vào trong biệt thự thì thấy Lương Ngư đang chờ anh trong sân.
Hai người trong chốc lát không nói năng gì, mãi tới khi Lương Ngư hỏi anh: “Anh với La Dao Duệ quay cảnh hôn có mượn góc không?”
Hứa Kinh Trập bật cười, nửa vờ nửa thật phàn nàn: “Phim quay xong hết cả rồi sao anh mới hỏi?”
Lương Ngư có chút hờn dỗi: “Tôi sợ hai người hôn thật. Tôi cũng không thể ở mãi chỗ trường quay để giám sát, vốn đã thôi rồi nhưng càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn nổi.”
“……” Hứa Kinh Trập nhất thời không biết nên đáp lại như nào. Anh thật sự không để ý việc bị Lương Ngư quản lý nhưng liên quan tới chuyện quay phim thì đây là công việc, Lương Ngư phản ứng quá mức sẽ gây cản trở cho anh. Thế nhưng một Lương Ngư biết rõ mình có phản ứng vượt giới hạn còn thừa nhận rất thẳng thắn, trong mắt Hứa Kinh Trập lại quá đáng yêu, đến nỗi khiến anh không biết rốt cục nên thế nào với đối phương mới phải.
“Anh còn chưa trả lời tôi.” Lương Ngư cố chấp hỏi, “Hai người hôn rồi sao?”
Hứa Kinh Trập phủ nhận: “Không có.” Anh nói, “Bọn tôi mượn góc.”
Lương Ngư nhíu mày, có vẻ không sao tin được: “Thật hả?”
Hứa Kinh Trập: “Thật.”
Lương Ngư uy hiếp anh: “Anh đừng lừa tôi, tôi sẽ đi xem đấy.”
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, bảo: “Anh không tin thì có thể đi hỏi đạo diễn Lưu, hỏi Dao Duệ cũng được. Tôi sẽ không lừa anh.”
Lương Ngư đăm đăm nhìn anh một lúc, đột nhiên quay mặt đi, nói. “Có phải anh chê tôi phiền phức không?”
Hứa Kinh Trập nói: “Đương nhiên không rồi.”
Cảm xúc của Lương Ngư có phần không khống chế nổi. Hắn như thể đang cam chịu, giọng nói mang chút âm mũi nhưng vẫn gồng lên giống như đang mắng người: “Đúng là tôi rất bám anh nhưng tôi con mẹ nó không khống chế được. Ngoài anh ra tôi chưa từng bám dính lấy ai như vậy, anh không được chê tôi phiền phức.”
“Tôi không chê anh phiền phức.” Hứa Kinh Trập lặp lại một lần nữa. Anh tiến lên trước vài bước, nghĩ rồi mở rộng cánh tay, hơi dùng sức ôm Lương Ngư vào lòng.
“Tôi không chê anh phiền phức.” Hứa Kinh Trập tiếp tục nói câu này.
Lương Ngư rất cao. Hắn không nói gì. Lúc hắn hơi cúi người, vùi đầu vào vai của Hứa Kinh Trập trông rất tủi thân.
“Lương Ngư.” Hứa Kinh Trập do dự một lúc rồi vẫn nghiêng đầu, hôn lên phần tóc mai của Lương Ngư. Anh thấy vành tai lộ ra sau lớp tóc của đối phương đỏ ửng. Hứa Kinh Trập lại bật cười. Anh dỗ dành hắn bảo: “Em sẽ không chê anh phiền phức, cũng sẽ không giận dữ với anh. Ở nơi em, anh muốn làm gì cũng được.”
—