Sau khi Lương Ngư vào nhà vệ sinh giải quyết xong “ham muốn trần tục” thì Tiểu Lạc và Chu Hiểu Hiểu mới mang bữa sáng tới. Hứa Kinh Trập vừa ăn vừa quan sát sắc mặt Lương Ngư, người kia bị anh nhìn tới có chút phiền.
“Thầy Hứa à.” Lương Ngư kìm nén cảm xúc, hỏi anh, “Anh là trai tân sao?”
Hứa Kinh Trập không thấy bị xúc phạm, chỉ xấu hổ. Anh trả lời “Không phải” nhưng rồi ngẫm tới vấn đề hiện tại của mình cũng không thể nói “phải hay không” đơn giản như vậy được.
Lương Ngư nhướn mày: “Anh từng qua lại với phụ nữ chưa?”
Hứa Kinh Trập thật sự không muốn đi sâu vào chủ đề này, chỉ có thể trả lời lấy lệ: “Nói chung thì có hẹn hò với một hai người…… Tôi dù sao cũng là đàn ông bình thường mà.”
Anh nhấn mạnh vào hai chữ “bình thường” nhưng trọng tâm của Lương Ngư hình như hơi có vấn đề.
“Một hai người là mấy người?” Giọng hắn lạnh tanh như đang thẩm vấn, “Một người hay hai người, nói rõ xem nào.”
“?” Hứa Kinh Trập không hiểu sao hắn lại đột nhiên nổi nóng nhưng vẫn theo thói quen thành thật trả lời: “Thì hai người, rất lâu rồi, đều chưa từng công khai quan hệ.”
Lương Ngư: “Hẹn hò với mỗi người được bao lâu?”
Hứa Kinh Trập: “Một người được nửa năm, một người tầm ba hoặc bốn tháng? Công việc bận rộn quá, rất khó để duy trì ổn định một mối quan hệ.”
Lương Ngư nhìn anh chằm chằm một lúc, như thể đang xác định thật giả. Hắn hừ một tiếng, xem ra lửa giận đã nguội bớt rồi, tuy nhiên vẫn còn chút dở dở ương ương: “Anh trốn paparazzi giỏi thật đấy. Từng yêu đương mà chưa bị chụp ảnh. Là những ai, tôi có quen không?”
Hứa Kinh Trập cảm thấy đều là chuyện trong quá khứ, nhắc tới tên người ta thì không hay, có chút do dự: “Lúc tôi chia tay….. đều hơi mất mặt, không nói thì hơn.”
Lần này Lương Ngư cũng không ép anh, trong lòng nghĩ thầm,
Cũng không phải mình không điều tra được. Hắn cùng Hứa Kinh Trập ăn xong bữa sáng rồi lại cùng anh tới đoàn phim để hóa trang, cuối cùng ngồi thẳng xuống bên cạnh đạo diễn Lưu, xem bọn họ đóng phim.
Biểu cảm của La Dao Duệ như con chim cút hoảng sợ. Cô có phần suy sụp, hỏi riêng Hứa Kinh Trập: “Sao anh ta lại đến nữa? Người nhà tới giám sát à?”
Hứa Kinh Trập cũng không tiện nói. Anh đâu thể giải thích với La Dao Duệ rằng Lương Ngư như này là đang “chuyên nghiệp” được?
Phần cảnh quay ngoài trời của Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ cũng không quá thân mật. Đoạn này xem như tình cảm giữa nam chính và nữ chính mới chớm nở. Vì thế tuy mối quan hệ giữa nam chính cùng sư đệ đang là vừa yêu vừa hận, yêu cầu bối cảnh không gió thì mưa, nhưng sang tới chỗ nữ chính thì lập tức thời tiết mát lành, trời trong nắng ấm, hoa cỏ dập dìu, chỉ hận không thể áp mười tám lớp filter để khung cảnh trở nên mềm mại hơn.
Hứa Kinh Trập diễn gì cũng đều rất vững. Anh nắm bắt chuẩn xác sự bảo vệ, cẩn thận cũng như thương tiếc từ góc độ của nam chính đối với nữ chính vào thời điểm này. Vai diễn của La Dao Duệ khá đặc biệt. Nàng ta mang trên mình một mối huyết hải thâm thù, giờ phút này chẳng còn chút tâm trí nào cho tình yêu trai gái. Nàng ta nhắm trúng trình độ võ thuật của nam chính, muốn lợi dụng nam chính để báo thù. Vì thế La Dao Duệ càng phải diễn cho ra được cái nài ép ẩn chứa sự yếu đuối, sự quyến rũ mà chân chất ngây ngô.
“Cắt.” Đạo diễn Lưu lấy loa từ tay trợ lý. Cảnh này vừa đúng lúc Hứa Kinh Trập ngồi trong rừng trúc, La Dao Duệ chuẩn bị gác đầu lên chân anh, “Dao Duệ, cô đừng để bị khí chất cấm dục của Kinh Trập áp chế, không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu. Cô mất hết người nhà rồi. Cô phải ngoan cố một chút, quyến rũ cậu ta bằng mọi giá. Cô có hiểu quyến rũ không? Mặt quay về phía cậu ta, ánh mắt không rời, hơi dùng sức một chút.” Ông nói xong lại đập clapperboard, “Lại lần nữa.”
La Dao Duệ diễn lại lần thứ hai.
Đạo diễn Lưu ở sau ống kính quan sát một lúc. Ông sờ cằm, chợt quay qua hỏi Lương Ngư: “Cậu sẽ diễn như nào?”
Sự chú ý của Lương Ngư đang tập trung ở đầu La Dao Duệ, nghe thấy vậy thì sựng lại trong chốc lát: “Diễn gì cơ?”
Đạo diễn Lưu: “Quyến rũ người khác ấy. Ánh mắt. Nếu đổi lại là cậu thì sẽ quyến rũ Hứa Kinh Trập như thế nào.” Ông ta chẳng chờ Lương Ngư trả lời đã bảo, “Cậu thử xem?”
Thật lòng Lương Ngư không muốn diễn thử. Hôm qua hắn hướng dẫn người ta diễn mà còn diễn hỏng, hôm nay lại hướng dẫn La Dao Duệ thì sẽ thành thế nào đây. Hơn nữa La Dao Duệ cũng không phải diễn viên mới, trình độ nghiệp vụ của một nữ diễn viên hàng đầu còn cần người khác chỉ bảo sao?
La Dao Duệ vẫn đang nằm đó. Cô thì chẳng để bụng, còn thấy háo hức vì được xem kịch, cố ý làm Lương Ngư buồn nôn: “Thầy Lương tới hướng dẫn đi nào. Phải làm sao để quyến rũ thầy Hứa của chúng ta đây.”
Hứa Kinh Trập đang dặm lại lớp trang điểm thì thấy Lương Ngư đứng dậy tiến tới. Hắn không thay đồ cũng không hóa trang, thật ra có chút không khớp vai. Hứa Kinh Trập không nhịn được mà bật cười: “Anh muốn diễn thật cơ à.”
Lương Ngư muốn trợn ngược mắt nhưng nhịn lại được. Hắn lớn tiếng bảo: “Anh ngồi yên đi.”
Hứa Kinh Trập bèn ngoan ngoãn ngồi yên.
Lần này không có thu âm trực tiếp, giống như để đoàn phim thư giãn một chút, đạo diễn Lưu cũng không quay nữa, kêu La Dao Duệ tới bên cạnh xem.
Với chiều cao của Lương Ngư thì không thể quỳ thoải mái như La Dao Duệ được. Hắn lại gần thêm một chút, đưa mắt nhìn từ dưới lên, chậm rãi dừng lại trên mặt Hứa Kinh Trập.
Trong kịch bản yêu cầu Hứa Kinh Trập trong lòng rung động nhưng bên ngoài bất động. Ánh mắt anh dịu dàng, bộ dạng rất bình tĩnh, hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì vậy?”
Lương Ngư không có kịch bản nên hoàn toàn là tự do phát huy: “Không có chuyện gì thì ta không thể tới gặp chàng sao?”
Lúc hắn nói lời này cố ý đè giọng, tỏ vẻ tủi thân. Hứa Kinh Trập lại có ảo giác không rõ rốt cục hắn đang diễn hay đang nói thật, trong vô thức tông giọng cũng mềm mại hơn: “Đương nhiên là có thể rồi.”
Lương Ngư đầu tiên khẽ cười, sau đó lại như ngượng ngùng mà cúi đầu. Qua một lúc, hắn mới ngẩng lại lên, ánh mắt không còn sự thăm dò và dè dặt lúc trước nữa mà đã trở nên mạnh dạn và cháy bỏng hơn. Hắn dùng đầu gối tiến lên trước mấy bước, chăm chú nhìn Hứa Kinh Trập, trong ánh nhìn ngập tràn tình yêu và dục vọng.
“Kinh Trập.” Lương Ngư bỗng nhiên trầm giọng gọi tên anh. Hắn tựa đầu lên ngực Hứa Kinh Trập, mặt vẫn hướng về phía đối phương, tâm trạng như đang cố kiềm nén một điều gì đó, gọi, “Kinh Trập.”
Hứa Kinh Trập ngừng thở trong vô thức. Anh không rõ có phải do bị đè ở ngực hay không mà như có dòng điện xẹt qua tim, khiến mọi thứ trở nên tê dại. Anh mặt đối mặt với Lương Ngư, cuối cùng không chịu nổi nữa phải ngoảnh đầu trước, trốn tránh ánh nhìn.
Đạo diễn Lưu còn ở bên dạy bảo La Dao Duệ: “Đã thấy chưa, đó mới là quyến rũ. Cô phải khiến Hứa Kinh Trập xấu hổ, không dám nhìn cô. Cảm giác này mới đúng!”
Phía Lương Ngư thoát vai rất nhanh. Hắn đứng dậy, phủi sạch đất bám trên đầu gối, cúi đầu quan sát sắc mặt Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập bị hắn nhìn tới có chút không thoải mái, cố ý hỏi: “Sao vậy?”
Lương Ngư như chòng ghẹo, đột nhiên đưa tay vén phần tóc rủ xuống hai bên tóc mai của anh, bảo: “Sao anh căng thẳng vậy, không diễn được hả?”
Nhắc tới chuyện diễn xuất là Hứa Kinh Trập có phần hiếu thắng. Anh hỏi ngược lại: “Tôi không diễn được?”
Khựng lại một chút, Hứa Kinh Trập tựa như có hơi trách hắn: “Anh đừng đột ngột gọi tên tôi nữa.”
Lương Ngư thấy bất ngờ nên hỏi: “Vì sao?”
Hứa Kinh Trập liếc hắn, đưa tay lên ôm ngực rồi nói đầy bất đắc dĩ: “Nếu không tôi chịu không nổi. Anh vừa bất thình lình gọi tên là tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập rồi.”
La Dao Duệ không phải Giang Tiêu. Nghệ sĩ nữ phần lớn thời gian đều máu ăn thua hơn hẳn nghệ sĩ nam. Cô sau đó quả đã chắt lọc được tinh hoa, phần diễn còn chuẩn mực hơn cả Lương Ngư. Cảnh diễn tay đôi với Hứa Kinh Trập một lần là qua. Đạo diễn Lưu thì như thể chẳng biết nói gì khác ngoài mấy từ “tốt”, “giỏi”,”đẹp”, “chuẩn”.
Cả quá trình quay Lương Ngư đều không rời phim trường. Hắn cứ như giám sát viên thứ hai, sự chú ý không đặt ở cái tay kéo Hứa Kinh Trập của La Dao Duệ thì đặt ở cái đầu tựa lên vai Hứa Kinh Trập của La Dao Duệ.
Đến mức tới cuối đạo diễn Lưu còn hỏi: “Cậu ở đây thêm mấy ngày nữa? Không vội về thế này tức là tiếp tới không có dự án phim nào khác nhỉ?”
Lương Ngư: “Tôi ở lại đón sinh nhật cùng thầy Hứa.”
Đạo diễn Lưu chẹp miệng: “Vậy vẫn còn hai ba hôm nữa.”
Lương Ngư không nói gì. Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ đều đã quay lại sau khi tẩy đi lớp hóa trang của mình. Hôm nay bọn họ ăn cùng đoàn làm phim, coi như bữa liên hoan chính thức đầu tiên có mặt đầy đủ thành viên.
Điều kiện ở khu bảo tồn có hạn, cũng chỉ có một hai hộ nhà dân có thể phục vụ bữa ăn để toàn bộ thành viên của một đoàn phim lớn ăn cùng một lúc. Ngoài đạo diễn Lưu, Lương Ngư, Hứa Kinh Trập và La Dao Duệ có địa vị cao nhất, trên cơ bản những người khác đều vây quanh bọn họ.
Giữa buổi Giang Tiêu có tới mời rượu Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập cười khuyên cậu ta: “Em còn nhỏ, uống ít thôi.”
Giang Tiêu gật đầu. Tiếp tới đây cậu ta còn khá nhiều cảnh diễn chung cùng Hứa Kinh Trập, trong lòng luôn ghi nhớ không được ngáng chân anh.
“Thầy ơi, em có thể tới tìm thầy diễn tập không ạ?” Cậu thanh niên có lẽ mượn rượu để thêm can đảm, trông bộ dạng có chút đáng thương, “Em sợ mình diễn không tốt.”
Đến nước này rồi, Hứa Kinh Trập không thể không đồng ý, tốt bụng bảo: “Được rồi, em cứ tới bất kỳ lúc nào, tôi đều ở đó.”
Lương Ngư ở bên cạnh lặng lẽ uống rượu, không ư hử gì.
Đợi tới khi buổi tiệc kết thúc, Giang Tiêu tính đi cùng Hứa Kinh Trập thì lại bị Lương Ngư cản lại.
“Mai đi.” Lương Ngư hơi cúi đầu, từ trên nhìn xuống Giang Tiêu, “Tối nay thầy Hứa phải ngâm chân, không có thời gian diễn tập với cậu.”
Giang Tiêu: “………”
—