Danh Nghĩa

Chương 11




Hôm sau Tiểu Lạc tới đúng giờ trưa. Hứa Kinh Trập sáng đi tập gym, lúc về vừa hay gặp cô ở sân ngoài biệt thự.

“Thầy Hứa,” Tiểu Lạc chào anh, nhiệt tình hỏi, “Có mệt không ạ?”

Hứa Kinh Trập cảm thấy ở trong giới này, có thể đối xử với ai cũng như người một nhà mà bản thân còn không chút ngại ngùng gì thì ở một mức độ nào đấy cũng có thể tính là giỏi. Cách anh nhìn nhận nhiều chuyện đều rất bình thường, không mang theo thành kiến, thế nên sự “ý tứ” này của anh được rất nhiều người yêu quý.

“Tôi cũng không tập nặng lắm đâu.” Hứa Kinh Trập hòa nhã đáp, “Em đã ăn gì chưa? Lát nữa dì bảo mẫu có nấu cơm đấy, em muốn ăn cùng không?”

Tiểu Lạc nhìn anh chăm chú. Cô nhỏ này thật ra cũng rất xinh xẻo, nhan sắc sau khi trang điểm thậm chí còn đạt tiêu chuẩn để được ra mắt. Hứa Kinh Trập có chút suy tính, thậm chí còn định hỏi xem cô đã ký hợp đồng quản lý với bên nào chưa.

“Thầy Hứa ơi, anh đẹp thật đó.” Tiểu Lạc bỗng bảo, “Em nhìn cái khuôn mặt kia của anh em bao năm rồi, cứ luôn thấy chẳng ai đẹp được bằng ổng. Nhưng anh lại không giống, anh đẹp theo một kiểu khác ý.”

Hứa Kinh Trập bị cách cô miêu tả chọc cho bật cười. Ánh mắt Tiểu Lạc lúc nhìn anh rất sạch sẽ, điểm này giống Lương Ngư đến lạ, nhưng cũng không sạch sẽ tới mức không có chút cảm xúc nào. Trong mắt cô còn mang theo sự yêu thương đầy hiền từ, cũng thật kỳ quái.

Dì bảo mẫu nấu nướng xong bèn gọi vọng từ bên trong, kêu mọi người ăn cơm. Tiểu Lạc phải lên tầng đánh thức Lương Ngư dậy nên Hứa Kinh Trập vào bàn ăn ngồi trước.

Lương Ngư không bám giường được bao lâu, rửa ráy mặt mũi xong thì thay quần áo đi xuống. Lúc hắn nhìn qua Hứa Kinh Trập, ánh mắt hơi dừng lại. Có lẽ vì chưa hết cáu kỉnh sau khi tỉnh giấc nên giọng điệu hắn không được vui vẻ cho lắm: “Sao anh không mặc đồ tôi mua cho anh?”

Hứa Kinh Trập cũng không để bụng thái độ không totost của hắn, bảo: “Tôi đi tập gym mà, đâu cần mặc quần áo xịn như thế.”

Lương Ngư miễn cưỡng tạm chấp nhận lý do này, qua một lúc lại ra lệnh: “Lát ra ngoài phải thay vào đấy.”

Hứa Kinh Trập coi là hắn đang “chuyên nghiệp”, cũng không nghĩ nhiều đã chấp thuận. Hai người họ một chay, một tăng cơ, không khí trên bàn ăn cũng khá hài hòa.

Tiểu Lạc vào giờ phút này lại rất yên lặng. Cô có một thói quen, gần như chỉ cần là lúc Lương Ngư ở cùng một chỗ với Hứa Kinh Trập thì cô hiếm khi chen miệng vào, tới lượt thì cô mới nói những gì cần nói.

Chiều Lương Ngư có công việc nên hắn ăn rất mau. Ăn xong, hắn lên tầng thay quần áo, lúc xuống trong tay còn cầm một bộ đồ mới, kích cỡ rõ ràng khác biệt.

“Anh mặc bộ này đi.” Hắn bảo.

Hứa Kinh Trập có chút sửng sốt: “Anh chọn cho tôi luôn rồi à?”

Lương Ngư: “Nếu không thì sao?” Cũng chẳng biết hắn đang gấp chuyện gì, “Anh đi thay đi.”

Tuy Hứa Kinh Trập không hiểu mô tê ra sao nhưng cũng không muốn cãi cọ vì chuyện cỏn con như này. Lúc anh thay đồ xong, Lương Ngư vẫn còn ở đó. Tiểu Lạc không dám giục hắn, chỉ có thể chúi đầu vào điện thoại.

Lúc này đây, vào chính giây phút này, tất cả mọi bực bội trong lòng Lương Ngư, sau khi nhìn thấy Hứa Kinh Trập mặc bộ quần áo mới do mình mua, bỗng như tan thành mây khói. Hắn dán mắt về phía Hứa Kinh Trập hồi lâu, có vẻ rất thỏa mãn nên ra hiệu kêu anh ngồi xuống sofa.

“Rất hợp với anh.” Lương Ngư bảo. Hứa Kinh Trập phát hiện ra lúc hắn khen người khác cũng rất khéo léo, chỉ là không biết dùng từ khác. Lương Ngư cầm một đôi tất trắng trong tay. Bỗng hắn quỳ xuống, nhấc một chân Hứa Kinh Trập đặt lên đùi mình.

Hứa Kinh Trập: “?!”

Lương Ngư xỏ chiếc tất trắng trên tay vào giúp anh rồi lại nhấc bàn chân còn lại của anh lên. Hứa Kinh Trập bị dọa tới suýt nhảy dựng, theo bản năng co đầu gối lại.

“Để tự tôi làm đi.” Anh bảo, “Không phải anh đang vội sao?”

Lương Ngư đi nốt tất vào cho anh, thái độ như thể đây là chuyện rất đương nhiên, còn tỏ vẻ không hiểu vì sao Hứa Kinh Trập lại ngượng ngùng như vậy. Hắn bình tĩnh bảo: “Hôm qua không phải tôi còn mặc quần cho anh còn gì?”

Hứa Kinh Trập nhớ tới chiếc quần yếm kia. Lúc đấy Lương Ngư vòng tay từ đằng sau cài cúc giúp anh, Hứa Kinh Trập cũng không cảm thấy gì nhưng hiện tại mới ngầm nhận ra quả thực không ổn cho lắm. Anh nhớ lúc đó Lương Ngư để trần nửa người trên, khuôn ngực không gì che chắn dán lấy lưng anh. Tóc hắn ẩm ướt, có giọt nước nhỏ lên má Hứa Kinh Trập….. Anh ngẩn ngơ, không biết tại sao mình lại nhớ rõ những chi tiết ấy tới thế, khiến cho giây phút này khi nhớ lại cả lưng vừa tê vừa ngứa, như ngồi trên đống lửa vậy.

Lương Ngư đứng dậy. Hứa Kinh Trập giờ mới để ý thấy bộ đồ hai người họ mặc gần như cùng một kiểu dáng. Có lẽ vì lúc mới vào nghề đã lăn lộn trong giới thời trang nên Lương Ngư thật sự rất có con mắt thẩm mỹ, hơn nữa còn biết phối đồ. Quần áo không phải kiểu đồ đôi quê mùa giống hệt nhau nhưng dù ai nhìn vào cũng biết họ là một đôi.

Cả quá trình Tiểu Lạc đều tự coi mình là không khí, chờ bên Hứa Kinh Trập xong xuôi gần hết mới nhắc Lương Ngư chuyện giờ giấc.

Hoạt động quảng bá của phim Tết mấy bữa này đều tại Bắc Kinh, mỗi ngày ở một địa điểm. Ekip bên Dương Kiệt Thụy đã bàn bạc trước với Trương Mạn, nếu cần Hứa Kinh Trập phối hợp thì ới một tiếng là được.

“Hôm nay không cần thầy Hứa tới đâu ạ.” Tiểu Lạc ở trước mặt Lương Ngư thông báo với Hứa Kinh Trập. Cô bảo, “Anh có việc thì cứ lo việc mình thôi ạ.”

Đúng là chiều nay Hứa Kinh Trập có hẹn đọc kịch bản lần đầu với đạo diễn Lưu, nhưng cũng không phải không thể xin nghỉ. Có điều nếu bên Lương Ngư đã không yêu cầu thì anh cũng không cần cố đi theo nữa.

(Đọc kịch bản lần đầu – 围读剧本: tiếng anh là table read, chỉ lần đầu tiên kịch bản cùng được đọc bởi tất cả các diễn viên trong đoàn. Thường sẽ diễn ra quanh chiếc bàn và mọi người sẽ diễn thử kịch bản này)

“Chẳng qua vẫn phải làm phiền thầy Hứa qua đón khi bên này kết thúc ạ.” Tiểu Lạc bảo, “Dù sao cũng có cánh báo chí ở đấy, nên để mọi người chụp được vài tấm hình họ mong muốn.”

Hứa Kinh Trập đồng ý: “Tôi hiểu mà.”

Lương Ngư cũng không nói gì thêm, chỉ giục Tiểu Lạc: “Lên xe mau, đi thôi.”

Tiểu Lạc cực kỳ muốn trợn ngược mắt. Cô thở dài, trước lúc lên xe còn vẫy tay với Hứa Kinh Trập: “Bọn em đi nhé, thầy Hứa.”

Sau khi cửa xe đóng lại, Hứa Kinh Trập như nghe thấy tiếng Lương Ngư phàn nàn: “Sao em nhiều lời với cậu ta thế hả?”

Tiểu Lạc: “……. Em mới nói được có hai câu mà.”

Hứa Kinh Trập: “……..”

Đọc kịch bản lần đầu là một truyền thống trước lúc khởi quay mà đạo diễn Lưu kiên trì giữ vững. Muốn đóng phim của ông thì phải tuân theo quy định của ông, rất hiếm học sinh xuất sắc có thể đi cửa sau, Hứa Kinh Trập là một trong số đó. Vì thế lần đọc kịch bản này Hứa Kinh Trập chịu ngoan ngoãn tới, đạo diễn Lưu thấy cảm động quá đỗi.

“Phim Tết của Tiểu Lương còn đang quảng bá,” Đạo diễn Lưu nói, “Cậu không tới ủng hộ à? Tôi còn mặc định rằng cậu sẽ xin nghỉ chứ.”

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười: “Sao ngày nào cũng dính lấy nhau từ sáng tới tối được. Mọi người đều phải đi làm mà.”

Đạo diễn Lưu: “Tình cảm hai cậu không phải tốt lắm sao? Tôi thấy trước công bố là đã bí mật yêu đương được ba năm rồi. Bộ phim trước cậu giấu cũng kỹ ghê đó.”

Hứa Kinh Trập mỉm cười tỏ vẻ vững như đồng. Thật ra anh rất rõ trong giới có người tin cũng có người không tin chuyện tình cảm giữa anh và Lương Ngư. Fan thì có thể diễn kịch để che mắt chứ người trong nghề đâu dễ vậy.

Mấy lão quỷ này cứ thăm dò thật thật giả giả, hư hư thực thực làm Hứa Kinh Trập có lúc cũng thấy phiền. Gặp phải ai khó đối phó, anh sẽ trực tiếp ném ra lý do thoái thác “nửa năm sau kết hôn” rồi ngừng cuộc nói chuyện trước, bất kể đối phương có tin hay không.

Kịch bản phim “Nước biếc” đã được gửi cho các diễn viên từ trước. Ngoài Hứa Kinh Trập ra, diễn viên nữ chính của “Nước biếc” là La Dao Duệ, có xuất thân từ thị trường Hồng Kông. Hai năm gần đây cô chỉ đóng dòng phim nữ chủ, nhận “Nước biếc” là vì có quen biết với đạo diễn Lưu cũng như coi trọng diễn viên chính là Hứa Kinh Trập.

(Dòng phim nữ chủ: Ý chỉ những phim có cốt truyện xoay quanh nhân vật nữ chính, khắc họa tập trung về cuộc đời của nữ chính)

Thật ra Hứa Kinh Trập trước đó không quen cô nhưng xét về mặt thành tích, La Dao Duệ cũng là Thị Hậu đã hai lần đứng trên đỉnh vinh quang, rất có tiếng tăm trong nhóm diễn viên nữ.

“Thầy Hứa.” La Dao Duệ ngồi bên cạnh Hứa Kinh Trập. Tiếng phổ thông của cô rất tốt, nắm vững kỹ năng đọc thoại cơ bản, giọng còn mềm mại, “Ở lễ trao giải lần trước tôi có thấy anh nhưng không kịp qua chúc mừng.”

Hứa Kinh Trập nhớ lễ Kim Kê lần đó anh giành được giải Thị đế lần thứ ba, nườm nượp người tới chúc mừng. La Dao Duệ ở cách đó hơi xa nên quả đúng là không có tiếp xúc.

Hứa Kinh Trập có phần ái ngại: “Cô La khách sáo quá.”

La Dao Duệ chỉ kém anh một tuổi, nhìn chung cũng thuộc lớp giữa thanh – trung niên. Hai người họ tuy chưa từng hợp tác cùng nhau nhưng bầu không khí cũng không gượng gạo. La Dao Duệ có nét đẹp tựa những mỹ nhân thời kỳ đầu hoàng kim của nền giải trí Hồng Kông. Cô cũng biết bản thân hợp với những gì, cách ăn mặc và trang điểm đều có chút hoài cổ.

Diễn viên nữ thật ra cũng hay để ý phong cách ăn mặc hằng ngày của nam diễn viên hợp tác cùng mình. Đặc biệt là người vừa có danh tiếng vừa có diễn xuất như Hứa Kinh Trập, La Dao Duệ không nhịn được mà lén lút so sánh một chút.

Hai người đọc được một nửa kịch bản thì tới giờ nghỉ giữa buổi. La Dao Duệ buồn chán nên lướt mấy kênh phát sóng trực tiếp. Lúc cô thấy đoạn video focus nào đó thì có chút kinh ngạc, không kìm nổi mà ngẩng lên nhìn Hứa Kinh Trập một lúc, nhìn xong lại quay về dán mắt lên người trên màn hình.

(Video focus: đoạn video quay tập trung vào một người, như idol Hàn thường có focus cam hoặc fancam focus đó)

“Thầy Hứa.” La Dao Duệ cố kiềm chế đam mê “bà tám”, đưa điện thoại mình tới trước mặt anh, bảo: “Thầy Lương đang tham gia sự kiện quảng bá cho phim Tết à?”

Hứa Kinh Trập không hiểu chuyện gì. Anh nhìn theo về phía đoạn video focus kia, nhận ra quả đúng là có liên quan tới buổi livestream phỏng vấn của Lương Ngư.

La Dao Duệ chỉnh tăng âm lượng. Tiếng phóng viên trong livestream truyền ra rất rõ ràng: “Nghe nói tình cảm giữa anh và thầy Hứa dạo gần đây rất ổn định, không biết có tin vui gì muốn chia sẻ không nhỉ?”

Lương Ngư khẽ mỉm cười, hỏi: “Anh muốn nghe tin vui gì đây? Phim Tết sắp được ra rạp không phải là tin vui sao?”

Phóng viên vội đáp: “Đây đương nhiên là tin vui rồi. Vì có tin vui như thế, không biết thầy Hứa có dành tặng cho anh niềm vui bất ngờ nào không nhỉ?”

“Niềm vui bất ngờ ấy hả….” Lương Ngư cố tình kéo dài giọng. Lúc hắn nhử mồi cũng không quan tâm người ta có vui hay không, tự hắn nhử chán thì mới thong dong đáp, “Có đấy. Em ấy viết tặng tôi một lá thư tình.”

Phóng viên có vẻ cũng bị hắn làm cho ngớ người, theo bản năng hỏi: “Anh có thể đọc cho mọi người nghe không?”

Lương Ngư chỉ cười không đáp.

La Dao Duệ sắp bị nhịp điệu nghẹt thở của buổi phỏng vấn này ép tới chửi bậy rồi. Một nữ minh tinh đại diện cho thế hệ ngọc nữ cuối cùng của giới giải trí Hồng Kông như cô vào thời điểm này sao có thể không chút phong độ như con tra giữa ruộng dưa chứ!

(Con tra: không phải con vật có thật, là một động vật hoang dã, thích ăn dưa, được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết “Cố hương”)

Hứa Kinh Trập bỗng giơ tay ra, đỡ lấy điện thoại của cô, cười bảo: “Cô La à, cô đừng run tay nữa, tôi xem không được rõ.”

La Dao Duệ: “……..”

Lương Ngư trên live vẫn đang cười. Hắn nhìn một vòng tất cả những người xung quanh, diễn viên chính bên cạnh hình như cũng đang giục hắn. Lương Ngư lại cúi đầu, không rõ là ngượng thật hay diễn nữa.

“Là một bài thơ.” Lương Ngư bảo.

Lúc hắn hơi đè thấp giọng sẽ khiến giọng trở nên vang, trầm mà rung động lòng người. Hắn không xem điện thoại hay bất kỳ loại thư giấy nào, chỉ như đang tặng tất cả mọi người một bài thơ.

“Tôi sẽ vì người ngắt đóa hoa kia, rồi đem giấu kỹ trong lớp mây bồng.”

“Khi mưa trút nước giữa buổi ban ngày, người mới có thể nhìn thấy được tôi.”

Lương Ngư dừng lại một chút rồi khẽ khàng: “Hoa nở đầy trời, hoa rơi ngập đất.”