Danh Môn

Chương 75: Tranh binh quyền (3)




Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 74: Tranh binh quyền (3)

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

“ Khanh đã suy tính phương án chưa” Trên đường quay về Lý Hệ hỏi thẳng Trương Hoán.

“ Thần mới tới chưa tới một canh giờ, sao có thể nghĩ ra biện pháp nhanh như vậy?'

Trương Hoán cười nhạt nói: “ Thế nhưng vi thần biết một điều. Dù Chu Hi Thái lợi hại thế nào đi nữa, đối với chuyện này hắn chỉ có thể lén lút làm. Biện pháp đơn giản mà hắn sử dụng là giết chết Đoàn lão tướng quân rồi bức Hoàng thượng trao lại quân quyền cho hắn” .

“ Đoàn lão tướng quân nói với Trẫm là có thể khanh đã có biện pháp” Lý Hệ chăm chú nhìn Trương Hoán, nhất định không buông tha, tiếp tục truy hỏi.

“ Kỳ thật thần mới suy nghĩ một lát chứ chưa có biện pháp nào” .

Đột nhiên Lý Hệ cảm thấy thích con người trẻ tuổi này. Hắn cười ha hả nói: “ Tốt lắm. Hãy nói suy nghĩ của khanh” .



Màn đêm yên lặng buông xuống. Sương mù bắt đầu bay lên bao phủ xung quanh từ tây hạp cốc cách thành Tây Thụ Hàng không xa. Sương mù bao phủ quanh dãy núi Âm Sơn nhưng bầu trời đêm trong sáng, ánh sao rực rỡ. Trăng đêm rằm chậm rãi tiến về hướng tây trên bầu trời cao

Chu Hi Thái đứng trên lâu thành. Hắn chăm chú nhìn một đội kỵ binh đang biến mất ở chân trời phía xa. Bóng dáng của chúng cuối cùng cũng bị sương mù che khuất hết. Hắn mới nhận được tin tức Trương Hoán đã nhận lệnh tới Đại quận áp tải lương thực.

Chu Hi Thái đã xác thực Trương Hoán đã dẫn theo ba trăm kỵ binh của mình. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói với đám thân binh: “ Các ngươi canh phòng ở đây cho ta. Có bất kỳ tin tức nào phải lập tức báo cho ta biết” .

Cánh cửa thành bắt đầu chậm rãi đóng lại. “ “ Ầm” một tiếng nặng nề vang xa tới mấy dặm bên ngoài thành. Cách thành ba dặm, Trương Hoán đột nhiên dừng ngựa. Hắn nhảy xuống ngựa. Trương Hoán vừa mới vung tay lên, hơn một trăm tên thân binh đã cùng hắn chạy bộ về hướng thành Tây Thụ Hàng. Chỉ trong chốc lát tất cả đã biến mất trong bóng đêm.

Từ sau khi quân Hồi Hột rút đi, Chu Hi Thái đã hiểu được tình hình đã biến chuyển rất vi diệu. Chỉ trong vòng ba ngày Lý Hệ đã tới chỗ Đoàn Tú Thực bốn lần. Nếu chỉ tới thăm bệnh thì không cần phải như vậy.



Hắn và Lý Hệ chỉ vì quân Hồi Hột tấn công mà hợp tác với nhau. Sự hợp tác cũng vì quân Hồi Hột rút đi mà sụp đổ. Việc con bài tẩy của cả hai được lật lên chỉ còn tính từng ngày.

Lúc này Chu Hi Thái rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc Trương Hoán sắp tới sẽ đóng vai gì? Y chỉ là một người khách qua đường hay sẽ là một đối thủ đọ sức với hắn.

Bản thân đang mang trọng trách, Chu Hi Thái không dám chủ quan. Hắn quyết định dùng tới con bài tẩy cuối cùng của mình.



Một canh giờ sau trong một căn phòng trống cài then kín mít, Chu Hi Thái chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Trong phòng không thắp đèn, tối đen. Cùng với tiếng bước chân lúc nhanh lúc chậm của hắn, có thể hiểu được trong lòng hắn rất lo lắng. Khi hắn đi tới cạnh cửa thì hình như nghe thấy gì đó, hắn dừng bước, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng.


Có người đang tới. Chu Hi Thái mở cửa, một bóng đen nhanh chóng tiến vào trong phòng. Đầu bóng đen đội một cái nón lá vành rộng che kín gương mặt.

“ Ta không thể ra ngoài quá lâu. Ngươi hãy mau nói xem có chuyện gì?”

Chu Hi Thái đóng cửa lại, hắn hỏi nhỏ: “ Ta muốn biết về Trương Hoán. Lý Hệ định dùng hắn như thế nào?'

“ Hoàng thượng đã phong hắn làm Thiên kỵ doanh trung lang tướng. Hắn trực tiếp chỉ huy quân đội Thiên Kỵ doanh” .

Chu Hi Thái bước đi mấy bước rồi hắn lại hỏi: “ Có thực Trương Hoán đi áp tải lương không?”

“ Không. Áp tải lương chỉ là cái cớ. Hắn quay về điều quân. Chính ta đã nghe thấy điều này” .

“ Quả nhiên không ngoài dự kiến của ta. Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” .

Chu Hi Thái cười nhạt nói: “ Thế nhưng bây giờ mới đi điều quân không phải đã muộn sao?”

“ Tướng quân, ta phải quay về ngay” Bóng đen nói nhỏ.

Chu Hi Thái gật đầu nói: “ Đi đi. Trước khi ra tay ta còn có nhiệm vụ cho ngươi” .

Bóng đen lách mình ra khỏi phòng, hắn cảnh giác nhìn hai bên, cúi thấp nón lá trúc, đi dọc theo bờ tường rồi nhanh chóng chạy sang đường bên kia, chạy xuyên qua mấy ngã tư, nhanh chóng quay lại phòng mình. Hắn đứng lại nhìn xung quanh rồi đẩy cửa bước vào.


Ngay khi hắn khẽ đóng cửa lại, cách đó mấy chục bước bên ngoài, một người áo đen chậm rãi nhô người ra khỏi cây đại thụ, hắn cười lạnh lùng rồi nhanh chóng biến mất trong đêm tối.



Ngọn đèn dầu trong phòng mờ mờ, ngọn đèn nhỏ có thể tắt bất kỳ lúc nào. Tên áo đen đang quỳ trên mặt đất bẩm báo với Hoàng đế Lý Hệ phát hiện của hắn. Sắc mặt Lý Hệ âm trầm. Lý Hệ chắp tay sau lưng quay mặt vào tường không nói gì. Trong khi đó ở trong góc phòng chính là Trương Hoán đã rời khỏi thành hai canh giờ trước đây.

“ Bệ hạ, Mã tổng quản đã đi tới căn phòng được canh phòng nghiêm ngặt kia. Ông ấy chỉ đứng ở đó chốc lát rồi đi ngay. Ty chức không thấy ông ấy gặp mặt ai” .

“ Còn có thể là ai nữa?” Lửa giận bùng lên trong ánh mắt Lý Hệ. Du thế nào đi nữa hắn cũng không thể tin nội gián mà Trương Hoán nghi ngờ lại chính là hoạn quan thân tín của hắn. Hắn đè nén nội giận trong lòng, thản nhiên nói: “ Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi” .

“ Dạ!” Người áo đen chậm rãi lui xuống.

Trong phòng chỉ còn có Lý Hệ và Trương Hoán. Một lát sau Lý Hệ mới âm trầm hỏi: “ Làm sao khanh biết bên người Trẫm có gian tế?”

Trương Hoán cười nói: “ Lần trước thần bị Thái hậu bãi chức, Thôi Viên có mời thần tới nhà hắn uống rượu. Trong bữa tiệc hắn có mấy điều về Bệ hạ với vi thần bởi vậy thần dự đoán hắn đã sắp xếp tai mắt bên cạnh Bệ hạ nhưng quả thực thần cũng không ngờ người này lại là Mã nội thị. Điều này rất bất ngờ” .

“ Trẫm cũng biết bên mình thể nào cũng có người không thể dùng nhưng không ngờ lại là hắn. Cũng may nhờ có khanh suy nghĩ kín đáo nếu không lần tranh chấp quân quyền này Trẫm nhất định sẽ thua” .

Nói tới đây Lý Hệ lại thở dài một hơi nói tiếp: “ Hiện tại lòng trẫm rất hỗn loạn. Khanh hãy nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”


“ Bệ hạ, hiện tại đã có Mã tổng quản. Bước tiếp theo chúng ta muốn làm thế nào thì sẽ làm như vậy” Trương Hoán cười đầy thâm ý.

….

Hai ngày sau đó cục diện trong thành Tây Thụ Hàng diễn ra yên tĩnh một cách dị thường, không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Sáng sớm ngày hôm nay một quân sứ từ bên ngoài thành giục ngựa như bay tới mang theo tin tức quân Hồi Hột đã hoàn toàn rút quân.

Cùng lúc đó Chu Hi Thải cũng bí mật nhận được một tờ mật hàm của Mã nội thị chuyển tới. Nội dung chỉ có duy nhất một câu: “ Trương Hoán đã chỉ huy ba nghìn quân bí mật tới cách thành trăm dặm” .

Chu Hi Thái cười lạnh lùng. Rốt cuộc thời điểm ngả bài cũng tới. Bước tiếp theo Lý Hệ sẽ tìm lý do rời khỏi thành Tây Thụ Hàng dẫn dụ mình đuổi theo truy kích. Một khi đã như vậy sao mình không tương kế tựu kế?

Quả nhiên sau bữa cơm trưa không lâu, từ bên Hoàng thượng truyền tới tin tức là Hoàng thượng đã quyết định xa giá Đại quận, chuẩn bị về kinh. Tất cả việc quân chính của thành Tây Thụ Hàng đều giao cho An Bắc đại đô hộ Đoàn Tú Thực toàn quyền giải quyết.


Chính giờ thân, tinh kỳ phấp phới trên lâu thành, từng hồi kèn dài lanh lảnh nổi lên, cổng thành rộng mở, một đội một ngàn quân Vũ Lâm quân hộ vệ xe ngựa của Lý Hệ chậm rãi rời khỏi thành. Sau khi ra khỏi thành Tây Thụ Hàng lập tức tiến tới Đại quận.

Ngay khi Lý Hệ vừa rời khỏi thành, Chu Hi Thái đã lập tức triệu tập mấy tên tâm phúc bàn lế sách đối phó. Cửa sổ phòng bị che kín. Ánh sáng trong phòng mờ mờ, không khí rất căng thẳng.

“ Đại tướng quân, mạt tướng cho rằng thật ra Hoàng thượng không rời đi. Như Đại tướng quân đã nói xa giá hoàng thượng tới Đại quận chỉ là dụ Đại tướng quân đuổi theo. Hắn làm như vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn. Tính cách của hắn lại vừa cẩn thận vừa nhát gan. Tuyệt đối hắn sẽ không để bản thân mình phải mạo hiểm” .

“ Tôn tướng quân nói rất đúng” .

Một tên Thiên vũ tướng quân khác nói: “ Theo mạt tướng quan sát lúc xa giá của Hoàng thượng rời khỏi thành, khi ấy Đoàn Tú Thực có dập đầu bái biệt nhưng Hoàng thượng lại không xuất đầu lộ diện. Điều này hoàn toàn không hợp tình hợp lý chút nào. Vì vậy mạt tướng dám chắc Hoàng thượng căn bản là không ngồi trong xe ngựa. Nói cách khác hắn vẫn chưa rời khỏi thành” .

Chu Hi Thái cười khoát tay nói: “ Tất cả nói không sai. Ta cũng cho rằng hắn vẫn còn trong thành nhưng binh bất yếm trá. Chúng ta tương kế tựu kế phái binh đuổi theo nhưng dùng cờ hiệu của ta để mê hoặc đối phương sau đó thừa dịp chúng phòng bị lơi lỏng dùng binh bất ngờ bắt lấy Lý Hệ cùng Đoàn Tú Thực, một đòn đoạt lấy binh quyền. Tất cả hãy nghe sự bố trí của ta” .

Mấy tên tướng lập tức trở nên nghiêm nghị đứng dậy đợi lệnh của Chu Hi Thái.

Chu Hi Thái trầm ngâm một lát rồi nói với một người trong số đó: “ Tôn tướng quân, ngươi hãy chỉ huy hai ngàn quân bản bộ, dùng cờ hiệu của ta, chọn một người mặc trang phục của ta, hoàng hôn hôm nay ra khỏi thành” .

“ Tuân lệnh” .

Chu Hi Thái lấy lệnh tiễn thứ hai nói: “ Mã tướng qiân, ta cho người năm trăm quân, phụ trách việc canh phòng tuần tiễu đêm nay. Tới canh một khi ta bắn hoả tiễn làm hiệu ngươi hãy giết Đoàn Tú Thực cho ta” .

“ Còn về phần Lý Hệ” Chu Hi Thái cười âm hiểm nói: “ Bản soái sẽ tự mình tới đối phó với hắn” .

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt