Danh Môn

Chương 62: Sở thượng thư




Quyển 2: Kinh thành phong vân

Chương 61: Sở thượng thư

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Màn đêm dần buông, Trương Hoán đã cáo từ ra về, Thôi Viên thì chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ yên lặng trầm tư. Hôm nay ông ta nắm được hai tin tức trong cung. Một là thái hậu bãi quan của Trương Hoán, hai là Lý Hệ gọi Trương Hoán đến ngự thư phòng. Tất nhiên là ông ta hứng thú vói tin sau hơn.

Việc này không phải là tin thái hậu bãi quan của Trương Hoán không quan trọng ngược lại là tin ông ta chờ đợi từ lâu chẳng qua là ông ta đã dự đoán trước nên không cảm thấy hứng thú thôi.

Còn tin Trương Hoán cùng Lý Hệ bí mật bàn luận một khắc, không ai biết hai ngươi bọn họ nói gì lại khiến cho ông ta hứng thú vô cùng. Cho nên ông ta mời Trương Hoán uống rượu mục đích chủ yếu là muốn biết Lý Hệ có ý đồ gì.

Đáng tiếc là cho dù ông nói bóng gió thế nào thì Trương Hoán vẫn cười không nói. Dăm câu ba điều hỏi ngược lại lại khiến cho ông ta vô tình tiết lộ mình có gián điệp trong cung.

“ Cha muốn ăn thêm một chút không?” Thôi Hiền con trai cả của ông ta đứng ở cửa hạ giọng hỏi.

“ Hiền nhi, còn thấy Trương Hoán là người như thế nào?” Thôi Viên từ từ xoay người lại chăm chú nhìn vào mắt con trai: “ Cha thấy ánh mắt của con nhìn hắn và Trương Huyên không giống nhau, con hơi coi thường hắn đúng không!”

“ Cha, con cũng cố coi trọng hắn nhưng hắn ta chỉ cười trừ hình như là không hiểu ý của cha, hoặc là lại chính miệng xin phong quan cho mình. Thử hỏi loại người thô bỉ như vậy con coi trọng hắn thế nào được?”

Nói đến đây Thôi Hiền lại nhớ đến mấy câu nịnh nọt của Trương Hoán với hắn: “ Mọi người không đưa Thôi huynh vào trong tứ đại công tử thật không công bằng, bản thân ta thấy Thôi huynh nếu vào nhóm đó thì thật là hạ thấp thân phận mình .”

Lời nói thì cũng hay nhưng nếu là Trương Nhược Hạo hay Bùi Tuấn tự miệng nói ra hắn sẽ rất vui mừng nhưng liên tục lại từ miệng con một vợ kế nói ra khiến cho hắn cảm giác như là Phượng Hoàng nghe một con sẻ nịnh hót.

“ Không phải coi không coi trọng hắn vì thân phận mà vì hắn không có lòng tự trọng. Đường đường làm tướng quốc mời cơm hắn mà hắn không cảm thấy vui mừng hãnh diện hình như hắn thấy đó là việc đương nhiên. Cha con phải nói thẳng là nếu cha muốn giảng hòa cùng Trương gia thì nên gặp Trương Huyên mới đúng, chứ như tên Trương Hoán này thì thật là … ”

Câu cuối hắn không dám nói tiếp nữa, chỉ xuôi tay im lặng cúi đầu.

Thôi Viên kinh ngạch nhìn hắn, không mói nên lời nào. Hồi lau sau ông ta thở dài, con trai thật ra cũng không phải là kém nhưng hắn cơ bản là coi thường xuất thân của Trương Hoán. Xem ra hắn đã quá thuận lợi, nên sự lão luyện vẫn chưa đủ, còn phải sống tại Phượng Tường mấy năm nữa rèn luyện cho thêm phần lịch duyệt nữa mới được.



“ Đi đi! Ta không muốn ăn gì cả, để ta yên lặng một chút.”

Thôi Hiền im lặng cáo lui, lúc này quản gia vội vã đi đến, Thôi Hiền vừa quay người lại nên va phải ông ta: “ A! Đại công tử, xin lỗi đại công tử!” Quản gia thất sắc mặt Thôi Hiền giận dữ hoảng sợ liên tục xin lỗi.

“ Có việc gì?” Thôi Viên nhướn mày lạnh lùng hỏi.

“ Lão gia, có người ở ngoài cửa xin gặp, hắn nói cầm vật này vào.” Quản gia giơ mội chiếc nhẫn màu xanh nhạt lên.

Đôi mắt Thôi Viên sáng lên, ông ta vội vàng phất tay nói: “ Mau cho hắn vào đi! Cẩn thận đừng để người khác trông thấy.”


Lát sau, quản gia dẫn một người đi nhanh tới bên ngoài thư phòng. Chỉ thấy đây là một người cao lớn, mặc bộ đồ đen, đầu đội nón lá. vành trúc che kín mặt.

“ Các ngươi lui cả ra đi!” Thôi Viên đuổi quản gia và thị vệ của mình lui ra, tự tay đóng cửa lại. Người áo đen kia lập tức quỳ xuống nói: “ Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, thái hậu hôm nay quả nhiên đã khai đao với Trương Hoán rồi.”

Tiếng của người này the thé giống như giọng của một hoạn quan.

Thôi Viên thấy đúng như tính toán của mình liền gật đầu: “ Việc này ta đã biết, ngươi đã vất vả rồi.”

Dừng lại một chút, hắn lại hỏi: “ Sau đó bà ta tỏ thái độ ra sao?”

Người áo đen trả lời không chút do dự: “ Bà ta rất hài lòng với thái độ của bộ Lại ngày hôm nay. Xem ra bà ta đang muốn thử xem quyền lực của mình đến đâu. cho nên thuộc hạ đặc biệt đến đây xin chỉ thị của tướng quốc, bước tiếp theo nên làm như thế nào?”

Thôi Viên không trả lời ngay, ông ta chắp tay sau lưng đi một vòng trong phòng, bỗng nhiên cười nhạt nói: “ Em của bà ta Trương Hoa đang muốn về kinh đúng không? Ngươi nhắc bà ta là Thái thường khanh Lý Miễn ba ngày nữa sẽ nhậm chức Kiếm Nam tiết độ sứ để bà ta hạ chỉ điều Trương Hoa về làm Thái Thường Khanh.”

“ Nhưng mà Trương Hoa chỉ là một ...”

“ Đi đi! Cứ theo lời ta mà làm.” Thôi Viên lạnh lùng cắt đứt lời nói nghi ngờ của hắn.

...

Trên đường cái tuyết rơi thật dày, ban đêm nhiệt độ xuống thấp trên đường một vài chỗ tuyết đã đóng thành băng. Tuy nhiên người dự báo kinh nghiệm rất phong phú nên đã tổ chức quét dọn từ sáng sớm khiến những con đường chủ yếu tại Trường An không bị cản trở bởi tuyết.


Trương Hoán vất vả đi đến cửa khách sạn, thì thấy Lâm Bình Bình đang dáo dác nhìn quanh. Vừa thấy Trương Hoán nàng ta cao hứng kêu to: “ Trương thập bát!” Nàng xốc váy chạy nhanh đến nhưng đúng như câu nói “ Ngày mới không nên đi vội vàng” nàng mới chạy được hai bước thì trượt chân ngã một cái khá đau.

Trương Hoán liền chạy đến đỡ nàng dậy, phủi tuyết trên đầu nàng, không nhịn được cười nói: “ Làm sao lại vội vàng như thế? Chẳng nhẽ sợ Trịnh Thanh Minh ăn nhiều trứng gà hơn ta à?”

“ Không phải đâu!” Bình Bình đứng dậy, vuốt lại thắt lưng giận dữ nhìn hắn nói: “ Chẳng lẽ ta chỉ biết làm trứng gà thôi sao?”

“ Đâu có! Đâu có! Bình Bình của chúng ta làm rau trộn ngọn vô cùng, đến bây giờ ta không thể quên được.”

“ Ngươi còn nói nữa!” Bình Bình vừa thẹn vừa giận giơ tay kéo tai Trương Hoán không ngờ chân còn chưa đứng vững nên lại trượt một lần nữa. Nàng lảo đảo ngã vào ngực Trương Hoán, rồi lại ngã xuống đất. Trương Hoán cười ha hả thuận tay bốc một nắm tuyết rắc lên đầu Bình Bình ...

“ Ha ha! Tuổi trẻ thật thú vị!” Chẳng biết từ khi nào bên cạnh bọn họ xuất hiện thêm một trung niên cao gầy, đang chắp tay sau lưng nhìn bọn họ.

“ Sở thượng thư!” Trương Hoán kêu lên, đứng trước mặt họ là Thượng thư bộ hình Sở Hành Thủy.

Bình Bình vất vả đứng lên, lặng lẽ ném vốc tuyết trên đầu xuống, nàng lén nói với Trương Hoán: “ Ông ta đợi ngươi đã hơn một canh giờ rồi.”

Trương Hoán vội vàng sửa lại mũ áo, khom người thi lễ: “ Tiểu chất đến phủ của Thôi tướng quốc, để thế thúc chờ lâu rồi.”

“ Việc này ta cũng có nghe nói.”


Sở Hành Thủy với chuyện mới phát sinh xế chiều hôm nay cũng không tính toán gì, ông ta thân thiện cười: “ Ta đến đây lần này chỉ muốn hàn huyên với hiền chất chút việc nhà thôi.”

Phủ của Sở Hành Thủy ở phía tây thành gần phường Quang Đức nhưng ông ta lại đến phường Bình Khang khu chợ đông để tìm mình hàn huyên việc nhà khiến Trương Hoán cười nhạt: “ Sở thế thúc xin mời vào nhà nói chuyện.”

....

Trong phòng rất ấm áp, Bình Bình đã chuẩn bị sẵn một chậu than, mặc dù than có hơi nhiều một chút nhưng Trương Hoán thấy lòng rất ấm áp.

“ Bình Bình cô nương thành thật khả ái ta rất thích.”

Sở Hành Thủy rút từ trong ngực ra một mãnh ngọc cổ đưa cho Lâm Bình Bình mỉm cười nói: “ Đa tạ Bình Bình cô nương đã nói chuyện cùng ta một canh giờ. Viên ngọc cổ này mặc dù kém viên ngọc của Trương thập bát một chút nhưng cũng là tấm lòng của ta xin Bình Bình cô nương hãy nhận lấy.”


Bình Bình bất an nhìn Trương Hoán một cái, thấy hắn hơi mỉm cười cũng không trách mình lắm mồm liền nhận ngọc, rót trà cho hai người rồi mới lui ra.

Sở Hành Thủy uống một hớp trà nóng, rất tự nhiên nói tiếp đề tài vừa rồi: “ Ta nghe Bình Bình nói hiền chất cũng có một viên ngọc cổ ta rất hứng thú với các loại ngọc hiền chất có thể cho ta mượn xem qua một chút được không?”

Trương Hoán biết Sở Hành Thủy muốn nói đến viên ngọc mà mẹ cho mình, cho ông ta xem một chút cũng không sao. Nhưng viên ngọc đó hắn đã tặng cho Thôi Ninh hắn làm sao lấy ra được. Trương Hoán áy náy cười nói: “ Xin lỗi thế thúc, vật này hiện không có trong người cháu, sau này có cơ hội sẽ cho thế thúc xem.”

Ánh mắt Sở Hành Thủy hiện vẻ thất vọng, ông ta vẫn không để lộ ra cười nói: “ Không sao, ta chỉ nghe Bình Bình nói trên mặt có chữ viết lại là tên người nữa ta cũng biết trên mặt ngọc khắc tên là truyền thống của một số gia tộc nên hơi hiếu kỳ muốn xem, nếu không ở trong người cháu thì thôi vậy.”

Bình Bình mặc dù thẳng thắn đáng yêu nhưng trí nhớ của nàng hình như không tốt lắm trên viên ngọc kia khắc tên gì mà Sở Hành Thủy nói ba cái tên đều nói không phải. Điều này khiến Sở Hành Thủy vừa bực vừa buồn cười đành tự mình hỏi Trương Hoán. Nhưng ông ta giải thích nhiều khiến cho Trương Hoán nghi ngờ.

Trên viên ngọc kia có tên của mẹ, mà thân thế của mẹ vẫn rất bí mật. Chẳng lẽ Sở Hành Thủy biết chút gì đó sao?

Nhưng mà tên của mẹ sao có thể tùy tiện nhắc đến trươc mặt người khác được. Trương Hoán không muốn nói đến chuyện ày nữa nên chuyển đề tài: “ Cháu vẫn nghe mọi người nói, Sở Duy lần này là người có khả năng đỗ trạng nguyên nhất! Chỉ đáng thương cho tiểu chất vận mệnh trái ngược, bỏ thi cử vất vả lắm mới có được một chức Quả nghị đô úy. Không ngờ lại đắc tội với thái hậu, cuối cùng xôi hỏng bỏng không tất cả thành công dã tràng. Thế thúc có thể dìu dắt cháu một chút không?”

Sở Hành Thủy chỉ tay vào Trương Hoán cười ha hả: “ Cháu thật là ..! Chẳng lẽ cháu thật sự để ý chức Quả Nghị đô úy kia sao? Nếu cháu thích, cháu cứ đến Hoài Nam của ta đi, ta sẽ cho cháu làm Binh mã sứ, thế nào hả?”

Trương Hoán cũng không nhịn được nữa cười ha hả: “ Mặc dù không cần đến chức vị kia nhưng mà ngày đầu nhận chức lại bị bãi chức thật là xấu hổ.”

“ Thôi tướng quốc chẳng phải đã cho cháu thể diện sao?” Sở Hành Thủy cười cười thâm thúy, chuyển đề tài về miếng ngọc. Im lặng một chút cẩn thận dò xét rồi nói: “ Ta nghe Bình Bình nói trên viên ngọc kia có hai chữ “ Vãn Lan” có phải không?”

Nói dứt lời nụ cười của ông ta biến mất, mắt chằm chằm nhìn Trương Hoán mặt lộ vẻ khẩn trương. Trương Hoán lúc này đã khẳng định mục đích Sở Hành Thủy tới đây chính là dò la lại lịch của mẹ mình nhưng dù mẹ là ai đi nữa hắn cũng không dể ai quấy rầy sự yên tĩnh của bà.

“ Không phải là như vậy!” Trương Hoán kiên quyết lắc đầu.

Bạch Yên Nguyệt

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt