Không chỉ có ở Thập Vương Trạch. Rất nhiều tôn thất cùng phủ đệ quyền quý nằm lẻ tẻ ở tại mỗi phường Trường An cũng gặp phải tai ương ngập đầu. Trước cửa mỗi gia vương phủ tụ đầy dân chúng Trường An đến đây xem náo nhiệt. Khi những tốp nam nữ quần áo đẹp đẽ ủ rũ bị áp giải ra cửa thì trứng gà cùng gạch đá đầy trời ném tới về hướng những nam nữ tôn thất ngày thường vênh váo tự đắc này. Tiếng mắng, tiếng cười nhạo vang lên một cõi.
Bắt đầu từ giữa trưa, tiếng pháo ở mỗi phường liền không có dứt mà kéo dài liên tục đến đêm khuya. Vào một ngày này, tiếng khóc cùng tiếng cười cũng vang lên, tiếng khóc yếu ớt cuối cùng bị tiếng hoan hô vui mừng át đi.
Ban đêm, xe ngựa Bùi Hữu phóng nhanh dọc đường. Trong xe ngựa ba người Bùi Hữu, Hàn, Lô Kỷ sắc mặt đều nặng nề, cũng không có ai nói gì. Xe ngựa nhanh chóng phi tới, Bùi Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có vệt sáng hiện lên trước cửa sổ xe. Ông ta thấy một tờ giấy trắng thật lớn dán trên tường, đó là danh sách chín mươi bảy kẻ phản nghịch tham gia cùng tạo phản đồng thời xông vào cung bắt cóc Thái Hậu. Tại khắp nơi trong thành Trường An tùy ý đều có thể nhìn thấy bản danh sách này. Bất kể chân tướng có đúng hay không thì chín mươi bảy hộ quyền quý này đã được kết luận phải vào trong quan tài.
Bùi Hữu thở dài một tiếng “ Quá độc ác, giết mấy kẻ cầm đầu là được, chín mươi bảy hộ tôn thất một người cũng không buông tha, ai!”
Lúc này, Lô Kỷ ở một bên cũng đã hơi hiểu ra bèn nói: “ Ta xem như đã nhìn ra, mục đích thật sự của hắn là cần ruộng đất, cần lương nên phải có tiền. Nay một lưới liền gần như bắt hết những nhà giàu có nhất Đại Đường, lại còn hắn tra thuế tại Giang Đô. Lần này đây không biết hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền lương ruộng đất. Ta nghĩ, ít nhất cũng có một hai ngàn vạn quan tiền! Thật sự là tích lũy tài sản đẫm máu!”
“ Giám Quốc đoạt tiền lương là vì dân chúng thiên hạ thì có gì mà không tốt! Cướp đoạt những tôn thất làm giàu bất nhân nếu đem so với cướp đoạt của người dân bình thường thì thật là tốt!” Hàn rất bất mãn với giọng điệu của Lô Kỷ, ông ta nói căm giận: “ Lô Thượng Thư với cuộc sống xa hoa xa xỉ, chân không một bước ra khỏi Trường An nên không biết thảm cảnh của dân chúng thiên hạ. Bao nhiêu người bị những tôn thất này đoạt mất ruộng đất rồi bị sa vào làm nô lệ và tá điền cho bọn họ. Ngài lại nào biết đâu rằng trong loạn Trung Nguyên bao nhiêu dân chúng trôi giạt khắp nơi, mắt thấy vụ thu hoạch hè đã đến mà cả ngàn dặm Trung Nguyên ngài có thể thấy vài mẫu mạch điền? Mấy trăm vạn người vẫn luôn phải cứu tế đến mùa thu, ngài cho là trong tay quan phủ còn có bao nhiêu tiền lương? Ngài tùy tiện đến một huyện Trung Nguyên, có nơi nào không có cả đàn cả lũ dân chạy loạn, nơi nào không có cha mẹ bị mất con cái. Bọn họ đói khổ lạnh lẽo, kéo theo cả nhà đành cư trú trong những ngôi nhà bị phá hủy. Những tôn thất này chiếm hết một nửa tài sản thiên hạ Đại Đường mà có ai chịu xuất ra một đồng tiền, một cân gạo để cứu tế bọn họ?”
Lô Kỷ nghe được cực không lọt tai, ông ta hừ lạnh một tiếng “ Đó là số mạng bọn hắn, ai bảo bọn hắn không đầu thai vào nhà phú quý, nhưng quan trọng là hoàng đế Đại Đường hẳn là phải nói cho ai? Không nói hộ cho nhà giàu quyền quý thì chẳng lẽ lại nói hộ những dân chúng thấp kém này sao?” Hàn giận dữ, hắn liền đẩy cửa sổ xe chỉ ra bên ngoài cửa sổ mà nói với Lô Kỷ: “ Ngài nghe qua đi, khắp thành pháo nổ thì sáng tỏ cái gì? Đây là lòng dân, một nhà khóc đổi lấy cùng nhau cười. Nước lúc này lấy dân làm gốc, dân giàu mới có thể nói nước mạnh. Trên dưới một trăm tôn thất chiếm hết tài sản thiên hạ thì Đại Đường còn có thể cường thịnh sao? Còn có thể khiến cho vạn bang triều bái, là có thể được xưng là Thiên Khả Hãn sao?”
“ Được rồi! Được rồi!” Bùi Hữu cắt đứt cuộc tranh luận giữa hai người “ Hai vị đồng nghiệp không nên tranh luận, chúng ta có lẽ ngẫm lại thực tế đi! Làm như thế nào thu thập tàn cuộc hôm nay?”
Hôm nay tâm tình Lô Kỷ thật sự không tốt. Lý Thân cùng ông ta có quan hệ vẫn luôn thân thiết đã chết, mấy đứa con trai cũng bị áp giải đến Đông Nội Uyển chém đầu mà ông ta lại đành chịu bó tay. Giờ phút này ông không khỏi sinh ra một nỗi oán hận đối với Trương Hoán, nhưng loại oán hận này thì ông ta cũng không dám biểu lộ ra. Ông ta liếc nhìn Bùi Hữu châm chọc gay gắt: “ Bùi Thượng Thư vừa nói kẻ cười người chết, như thế nào để thu thập tàn cuộc này vẫn còn muốn sao? Ta cũng không tin trước đó ngài không tham gia vào việc sắp đặt lần giết hại này.”