Danh Môn

Chương 366: Đại Đường thay đổi (1)




Lý Phiên Vân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, hai tên thị vệ lại không một tiếng động vọt đến sau người nàng. Lữ Thái Nhất thấy trong mắt Thôi Tiểu Phù đã hiện lên sát khí thì hắn sợ quá quay người ngã quỵ về phía Lý Phiên Vân mà khốn khổ van xin: “ Lý Ty Chánh, ta không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi không thể qua sông phá cầu như vậy! Ta ... “

Lời còn chưa dứt thì hắn hét thảm một tiếng, Thôi Tiểu Phù đã đâm một kiếm vào người hắn. Đây có lẽ là lần đầu tiên Thôi Tiểu Phù tự tay giết người. Vào lúc kiếm đâm vào thân người, bà đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng rút mạnh kiếm ra mà liên tục lui về phía sau vài bước, rồi vô lực ngã ngồi trên ghế. Lữ Thái Nhất vẫn chưa bị giết chết, hắn ngã trên mặt đất đau đớn kêu thảm, Lý Phiên Vân lại phảy tay ra hiệu. “ Vèo!” một luồng sáng lạnh hiện lên, chuẩn xác chiếu vào trái tim của Lữ Thái Nhất, hắn giãy dụa vài cái rồi rốt cục bị mất mạng như vậy.

Trong phòng yên tĩnh lại, hai tên thị vệ đi theo Lý Phiên Vân đã khiêng thi thể Lữ Thái Nhất đi. Lý Phiên Vân từ từ đi tới ngồi xuống trước mặt Thôi Tiểu Phù, ánh mắt sáng ngời chiếu vào Thôi Tiểu Phù. Nàng khuyên nhủ thành khẩn khác thường: “ Phù tỷ, tỷ đã không có cơ hội, có lẽ nên thuận theo tình thế đi! Muội có thể cam đoan hắn sẽ không giết tỷ.”

Giờ khắc này, Thôi Tiểu Phù trở nên vô cùng tiều tụy, bà mệt mỏi ngẩng đầu nhìn qua người đã từng được tín nhiệm nhất ở trước mắt mà buồn bã cười nói: “ Lý Ty Chánh nói thì ta tin được sao “ “ Không! Không! Hắn từng đã đồng ý với muội, chỉ cần tỷ thuận theo đại cục thì hắn có thể để cho tỷ dưỡng lão tại Thái Cực Cung. Hắn cũng từng đồng ý với tỷ, tỷ quên rồi sao?” Lý Phiên Vân vội vàng giải thích.

Thôi Tiểu Phù nhìn chăm chú vào nét mặt của nàng, bà ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, âm thanh chói tai quanh quẩn trong cung điện “ Hắn đương nhiên không dám giết ta bây giờ. Nhưng một năm sau, ta tất nhiên sẽ vì nhớ nhung Tiên Đế quá độ mà ốm chết, đó là chuyện không cần phải đoán.”

Tiếng cười của bà ta tắt đi, lại chăm chú nhìn Lý Phiên Vân với vẻ đầy nham hiểm mà nói: “ Từ xưa đăng cơ ngôi vị hoàng đế đều coi trọng danh chính ngôn thuận. Ta không để cho hắn có được tỳ ấn của Thái Hậu thì hắn phải làm thế nào đây? Trừ phi hắn giết ta.”

Lý Phiên Vân nhẹ nhàng mà thở dài “ Ngọc tỷ của Phù tỷ đã sớm bị Lữ Thái Nhất lấy trộm cho chúng ta, trong bảo hộp của tỷ chỉ là một cái ấn giả, có lẽ tỷ còn không biết!”

“ Ngươi!” Thôi Tiểu Phù đột nhiên nổi giận, bà túm tóc Lý Phiên Vân đặt kiếm ở trên cổ nàng, hung ác trợn mắt nhìn nàng mà bảo: “ Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”



Nước mắt đột nhiên chảy ra từ trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Phiên Vân. Nàng bi thương nói nhỏ: “ Chích nhân cảm quân nhất hồi cố, sử ngã tư quân triêu dữ mộ (Chỉ vì ơn vua mà nhớ lại, làm ta nhung nhớ sáng tới chiều). Có thể chết ở trong tay của tỷ cũng coi như kết thúc một đời oan nghiệt này của muội.”

Thôi Tiểu Phù toàn thân chấn động, trong mắt bà ta đột nhiên hiện lên một vẻ thùy mị nhưng lập tức lại biến mất không thấy. Bà ta đứng lên từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn thật lâu vào một tia nắng chiều tà ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau bà ta mới khàn khàn mà nói: “ Ngươi nhắn lại cho hắn, muốn ta chính thức thừa nhận hắn cũng rất đơn giản. Ta chỉ có một điều kiện. bảo hắn tha cho tiểu hoàng đế đáng thương. Dù sao nó chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, chưa từng trải qua đại điển lên ngôi.”


Nói đến đây, bà bỗng nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú Lý Phiên Vân mà bảo: “ Nếu không ta cùng với hắn ắt là cá chết lưới rách!”

Ban đêm, trăng sao trên trời không một tia sáng, mây đen phủ kín, một làn sương mù mỏng bao phủ đồng quê và thôn trang bên ngoài thành Trường An. Ở vùng Bá Kiều cách thành Trường An vài dặm có một đạo quân lặng lẽ từ phương xa đến đây rồi lập tức đi vào trong quân doanh Bá Kiều lớn nhất Trường An. Vào giờ phút này ở Trường An ước chừng có mười vạn quân đang đóng. Vào mấy ngày trước quân Lũng Hữu và Thiên Ngưu Vệ đã thay quân. Thiên Ngưu Vệ được chia ra đến các huyện ở kinh đô và vùng lân cận, mà thành Trường An thì bị mười vạn quân Lũng Hữu khống chế.

Không chỉ có quân phòng thủ thành, thị vệ của hoàng thành, Cung Thành thậm chí Đại Minh Cung cũng hoàn toàn được thay đổi. Với sự thay đổi này thì số người mà Lý Miễn có thể chỉ huy được chỉ có mấy trăm gia đinh trong phủ và thêm hơn một trăm hoạn quan bên cạnh Thôi Tiểu Phù. Mà người chủ trì bố trí binh lực lần này lại không phải là Đại tướng trong quân, cũng không phải Ty Chánh Ty Nội Vụ Lý Phiên Vân, mà là tâm phúc của Trương Hoán, Phán Quan Lũng Hữu Tiết độ phủ Đỗ Mai, vị mưu sĩ rất chú trọng chi tiết. Hắn được Trương Hoán cho kim bài, được trao quyền bày ra toàn bộ kế hoạch thay đổi.

Giờ phút này hắn đang ở trong quân doanh Bá Kiều. Cửa chính mở rộng, Đỗ Mai tự mình đi ra nghênh đón chúa công đến “ Thuộc hạ tham kiến Đô Đốc!” Đỗ Mai thi lễ thập thấp. . .

“ Đỗ Phán Quan khổ cực rồi.” Trương Hoán nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho thân vệ. Hắn bước nhanh về phía lều lớn, lại hỏi Đỗ Mai: “ Đại tế Tông miếu ngày kia đã chuẩn bị như thế nào ?”


“ Khởi bẩm Đô Đốc, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Đủ loại quan lại, tôn thất thành viên có trong danh sách đều đã được thông báo. Đúng giờ mão, binh lính bắt đầu phong tỏa ba con đường gần đó. Đến lúc đó thì Tông Chính Tự, Thái Thường Tự cùng với Lễ Bộ, tam ty sẽ xử lý công việc đại tế. Các loại đồ tế, nhạc chuông, cờ phướn vào hôm qua đã bắt đầu lục tục mang vào thái miếu. Hôm nay đóng cửa thái miếu để thao diễn một ngày. Hiệu quả rất khá, mặt khác điện Thái Tử Dự cũng bố trí lại hoàn toàn. Ngày mai sẽ tiến hành một lần thao diễn cuối cùng là có thể bắt đầu chính thức đại tế.”

Đỗ Mai bẩm báo vô cùng cặn kẽ. Không chỉ có đại tế, hắn lại đem một loạt thay đổi phát sinh gần đây nói rõ ràng rành mạch một lượt cho Trương Hoán, cuối cùng cười nói: “ Ngày mai Đô Đốc sau khi quy tông sẽ được sắc phong là Ung vương, lấy thân phận hoàng thúc Đại Đường chính thức làm Giám Quốc. Đến lúc đó Đô Đốc đổi tên là Lý Hoán, không biết mọi người có thể thích ứng hay không?”

Trương Hoán cũng khẽ cười nói: “ Trương Hoán cũng tốt, Lý Hoán cũng tốt, ảnh hưởng cũng không lớn. Cho đến bây giờ cũng không có ai trực tiếp gọi ta là Trương Hoán. Hơn nữa Lý Hoán chỉ là tượng trưng mà thôi, mọi người cũng có thể tiếp tục gọi ta là Trương Hoán, cái này cũng không phải chuyện trở ngại. Trái lại Thôi Tiểu Phù cùng tiểu hoàng đế hãy còn chính thức sắc phong kia mới cần chịu khó đánh giá một lượt, ngươi có thể có đề nghị gì tốt?”

Đỗ Mai trầm tư một lát rồi nói: “ Thôi Tiểu Phù thì vấn đề không lớn, mấy năm qua bà ta can thiệp chính vụ chỉ bởi vì hoàng đế còn là vị thành niên. Một khi Đô Đốc lên ngôi liền có thể nhân danh hậu cung không được tham gia vào chính sự mà phong tỏa bà ta tại Thái Cực Cung, không được tiếp xúc cùng ngoại thần. Chờ thêm một năm rưỡi, sau khi mọi người lãng quên bà ta mới hạ thủ giết chết để tuyệt hậu hoạ. Còn như tiểu hoàng đế, hiện tại mặc dù hắn nhỏ tuổi nhưng sau khi lớn lên tuyệt đối là một đại hậu hoạ, phải muốn nhanh chóng loại trừ hắn, không được có chút xíu lòng dạ đàn bà. Thuộc hạ đề nghị sắc phong hắn đến Lĩnh Nam, nửa đường thì giết.”


Trương Hoán nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm rồi từ tốn bảo: “ Không chỉ có hắn, Lý Miễn cũng cùng đi theo. Nhưng không nên đi Lĩnh Nam, ở đó Lý Miễn có căn cơ. Hãy đi thành Toái Diệp.”

Đỗ Mai bừng tỉnh khen liên hồi: “ Đô Đốc cao kiến.”

Trương Hoán cười cười thản nhiên lại nói với Đỗ Mai đạo: “ Hai năm sau ngày đó ta sẽ có rất nhiều cú đánh nặng tay, ắt sẽ phải liên lụy tới lợi ích thiết thân của rất nhiều người. Ta rất lo lắng triều đình ra chính lệnh, nhưng đến địa phương lại biến đổi. Cho nên ta tính toán dùng hai cơ cấu giám sát công khai và âm thầm. Công khai là Ngự Sử Đài, ngầm chính là Giám Sát Viện, người đầu tiên đảm nhận chức Giám Sát Lệnh sẽ là ngươi.”


Đỗ Mai khom người nghiêm nghị bảo: “ Thuộc hạ tuân lệnh!”

“ Những người giúp ta kỳ cựu như các ngươi ta đều sẽ trọng dụng.” Trương Hoán cười vỗ vỗ vai của hắn lại nói: “ Đối với ngươi ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi, Giám Sát Lệnh tạm thời chỉ là chức ngầm nên không được nêu công khai, chức vụ công khai của ngươi sẽ là Ngự Sử Trung Thừa.”

Đỗ Mai trong lòng cảm kích, hắn yên lặng gật đầu. Lúc này, Trương Hoán đứng lên, hắn nhìn qua bóng đêm bên ngoài rồi nói: “ Được rồi, cửa thành hẳn là đã đóng cửa. Ta muốn lặng lẽ vào thành, việc đại tế tông miếu sẽ để ngươi chú ý nhiều hơn.”

“ Xin Đô Đốc yên tâm, cam đoan không có sai sót.”

Trương Hoán dưới sự bảo vệ nghiêm mật của một ngàn thân vệ sau nửa canh giờ đã đến bên ngoài cửa Xuân Minh Môn thành Trường An. Lúc này thành Trường An đã quá thời gian đóng cửa, cổng lớn đóng chặt, cầu treo nhấc lên. Một người thân binh phóng ngựa tiến lên cao giọng nói: “ Trên thành nghe đây, Đô Đốc đã về, mau mau mở cửa thành!”

Hắn giương cung lắp một mũi tên bắn lệnh mở thành lên trên tường thành, chỉ chờ chốc lát thì cầu treo bắt đầu chậm rãi hạn xuống. Cửa thành mở ra, ngàn người hộ vệ Đô Đốc đi vào thành Trường An.