Danh Môn

Chương 352: Hữu Tướng quốc ngã xuống




Bùi Tuấn năm nay đã sáu mươi mốt tuổi, nhìn bề ngoài thì ông ta còn trẻ chỉ như ngoài bốn mươi nên được rất nhiều người hâm mộ. Chính ông ta cũng đắc chí, thực sự cho là mình còn trẻ liền nuôi gần trăm thê thiếp, chuyện phòng the cũng không hề tiết chế. Nhưng đúng là bề ngoài trông hoàn toàn như còn trẻ đã hại ông ta. Không biết rằng sau khi người ta đến sáu mươi tuổi thì lục phủ ngũ tạng sẽ nhanh chóng già đi, một khi cạn kiệt quá độ nếu ngẫu nhiên một lần bị bệnh thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lần này Bùi Tuấn chính là như thế. Toàn thể mười vạn quân Hà Đông bị tiêu diệt kỳ thật cũng thực sự không phải là lần đầu tiên ông ta thất bại. Năm đó thất bại ở Thục Trung, Thôi Viên gục ngã mà ông ta lại chuyện trò vui vẻ, cũng không quá để trong lòng. Còn lần này ông ta lại không thể chịu đựng, nguyên nhân chính là khả năng chống đỡ của thân thể ông ta yếu đi rất nhiều. Quanh năm mệt nhọc do áp lực tinh thần cùng với chuyện phòng the phóng túng thì không phải một ông lão sáu mươi tuổi nào cũng có thể chịu đựng nổi.

Cho nên ông ta ngã bệnh, ngoài ra sau khi biết được Hà Bắc gặp chuyện không may, nỗi lo âu về gia tộc càng khiến cho bệnh tình của ông ta thêm trầm trọng. Các loại danh y giống như đèn kéo quân vậy, từng nhóm từng nhóm đến rồi lại từng nhóm từng nhóm đi. Nhưng không có y thuật thần kỳ nào có thể khiến cho ông ta như cây khô gặp mùa xuân. Tất cả thầy lang đều đưa ra phương thuốc giống nhau: không được nghe chuyện ưu phiền, không gần nữ sắc, cẩn thận tẩm bổ, năng cầu thần phật.

Bùi Tuấn nằm ở một gian phòng tuyệt đối yên tĩnh. Không có một nữ nhân nào hầu hạ ông ta mà đều là gia nhân già đã theo ông ta vài thập niên. Ngoài ra còn có con trưởng Bùi Minh Khải, mười ngày vừa qua cơ hồ là hắn cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi để phụng dưỡng bên cạnh phụ thân, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một mình hắn gánh vác.

Trong phòng có chậu than đang đỏ lửa nên rất ấm áp, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc. Bùi Minh Khải chợp mắt nằm ở trên bàn, hắn đã mỏi mệt không chịu nổi. Còn Bùi Tuấn nhắm chặt mắt nằm yếu ớt ở trên sập, sắc mặt ông ta vàng như nghệ, hai má trũng sâu. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn vài ngày mà ông ta già đi nhanh chóng, từ một người trung niên có bề ngoài hơn bốn mươi tuổi lập tức biến thành một ông lão bảy tám chục tuổi với làn da nhăn nheo. Xuất hiện lờ mờ những vết đốm của người già, tóc cũng rụng rất nhiều trông giống như một bụi cỏ. Mà ngay cả chòm râu mà ông ta vẫn luôn hãnh diện cũng chỉ còn lại có vài nhúm thưa thớt.

Bép! Chậu than bốc lên một tia lửa rồi nổ lép bép thành một chuỗi. Bùi Minh Khải lập tức bị đánh thức, hắn vội vàng đứng dậy nhìn qua phụ thân. Thấy cha mình dường như cũng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại nhìn qua đồng hồ cát ở góc phòng thì biết phụ thân sắp tỉnh.

“ Mau! Mau đem thuốc đến.” Hắn hạ giọng ra mệnh lệnh cho gia nhân ở ngoài cửa.

Chỉ chốc lát, một tên gia nhân đem một chén thuốc vừa đủ ấm nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Lúc này. Bùi Tuấn đã hé mở đôi mắt phù thũng ra. Bùi Minh Khải vội vàng cùng gia nhân đỡ ông ta lên, lại đặt cái gối mềm ở phía sau ông ta. Bùi Minh Khải nâng chén thuốc lên, cẩn thận nếm một cái, liền nói khẽ với cha mình: “ Phụ thân, tới lúc uống thuốc rồi.”

Bùi Tuấn nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra cố hết sức mà nói: “ Đi lấy giấy bút đến đây!”

Bùi Minh Khải ngẩn ra, vội vàng đặt chén thuốc xuống rồi mang giấy bút đến “ Phụ thân, đã mang giấy bút tới .”

“ Viết giấy kế thừa Gia chủ.”



Giọng của Bùi Tuấn rất suy yếu, nhưng Bùi Minh Khải lại cả kinh khiến tóc dựng ngược. Vào lúc không hề dự liệu nhất thì cha lại đột nhiên muốn tuyên bố người kế vị Gia chủ. Ở đây chỉ có một mình hắn, chẳng lẽ phụ thân là muốn. Tim Bùi Minh Khải “ thình thịch!” nhảy lên kịch liệt.

“ Ta nói con viết.”

Bùi Tuấn đọc đứt quãng từng câu. Nội dung rất đơn giản, chỉ có ít ỏi độ trăm chữ. Nhưng tim Bùi Minh Khải lại giống như rơi xuống vực sâu. Dưới ngòi bút của hắn, sau mấy chữ người kế vị Gia chủ không phải Bùi Minh Khải, cũng không phải Bùi Minh Diệu mà là Bùi Minh Viễn. Ngũ đệ của hắn đang đảm nhiệm chức Tư Mã tại Lũng Hữu, là tâm phúc của Trương Hoán.


Bùi Minh Khải đau khổ nhắm hai mắt lại, hắn biết đây là quyết định cuối cùng của cha mình, không có khả năng lại thay đổi. Hắn tận lực chờ đợi bao nhiêu năm địa vị Gia chủ Bùi gia, nay rốt cục hắn đã bỏ lỡ dịp tốt.

Khi viết đến chữ Viễn thì tay của hắn run run kịch liệt. Hắn khát vọng đến mức nào đổi chữ Viễn này thành chữ Khải. Nhưng cha muốn chính mắt đọc qua để ký tên nên hắn đành phải cắn răng một cái rồi viết ba chữ Bùi Minh Viễn.

“ Phụ thân, con viết xong rồi.” Hắn đặt ở chúc thư ở trước mặt cha, Bùi Tuấn đọc qua liền vừa lòng chỉ chỉ vào cổ mình. Bùi Minh Khải hiểu ý của cha mình, ông ta đã không còn sức ký tên nên muốn dùng dấu ấn mật của mình.

Bùi Minh Khải lập tức gỡ ấn ngọc từ trên cổ của cha, ấn mạnh dấu vào phía dưới cùng. Đột nhiên, trong đầu Bùi Minh Khải hiện lên một ý nghĩ can đảm “ Ấn mật!” Tim hắn đập mạnh, cha mình chỉ là đóng dấu mà không phải ký tên, về mặt này có lỗ hổng.

“ Được rồi, đi giao cho Tứ thúc đi.” Bùi Tuấn yếu ớt căn dặn một câu.

“ Vâng!” Bùi Minh Khải chết lặng đáp một câu, chính mình cũng không biết làm thế nào mà đi ra được khỏi phòng. Gió đêm lạnh giá trong sân khiến hắn lập tức tỉnh táo, đây là một cơ hội, là một cơ hội cuối cùng cho hắn bước lên địa vị Gia chủ, nhưng nguy hiểm cũng thật lớn. Một khi cha mà biết hắn sửa đổi chúc thư kế thừa Gia chủ thì rất có thể gia tộc sẽ xử phạt nghiêm khắc nhất chờ đợi hắn, bị xử tử tại từ đường.

Nhưng đó là người kế vị Gia chủ đấy! Từ lúc các đệ đệ còn quấn trong tã lót thì hắn đã hiểu được sự quan trọng của Gia chủ, đó là sự tôn trọng mà tất cả mọi người đều nhìn lên, hiện tại lại là một cái chìa khóa có thể nắm trong tay quyền lực tối cao của Đại Đường. Với thân phận con trưởng của hắn thì đó là kết quả mong chờ vài thập niên. Vào lúc Bùi Minh Diệu vẻ vang được thăng làm người thừa kế Gia chủ thì hắn cũng không từ bỏ mà đi tranh thủ vai trò vốn nên thuộc về hắn. Nhưng hiện tại, kết cục đó đã bị tuyên bố không thuộc về hắn, nhưng nó lại cách chính mình gần như vậy, gần gũi đến dễ như trở bàn tay.


Trong nháy mắt, từ trong đôi mắt Bùi Minh Khải bắn ra một vẻ cực kỳ ác độc. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong ba mươi tám năm qua hắn có ánh mắt như vậy, cũng là một lần duy nhất. Cho tới bây giờ hắn đều là con trưởng nhân hậu, không nên xuất hiện ánh mắt như vậy.

Đúng lúc này, Đại quản gia từ ngoài cửa vội vã chạy tới, hạ giọng nói nhỏ: “ Đại công tử, Thái Hậu đến.”

“ Ta biết.”

Bùi Minh Khải không nghĩ tới Thái Hậu lại đến. Hắn không khỏi lạnh lùng cười một tiếng, tới thật đúng lúc.

Hắn lập tức thu lại chúc thư kế thừa Gia chủ rồi bước nhanh đi ra ngoài.

Thái Hậu Thôi Tiểu Phù có mười mấy thị vệ và hoạn quan cùng đi đang lo lắng chờ ở phòng khách. Đột nhiên thấy Bùi Minh Khải từ bên ngoài đi vào liền lập tức hỏi: “ Tướng Quốc hiện tại ra sao? Có thể nói chuyện được không?”


Bùi Minh Khải lắc đầu, “ Phụ thân thần đã uống xong thuốc đang ngủ, chỉ sợ không thể bái kiến Thái Hậu. Không bằng Thái Hậu đợi lát nữa trên một canh giờ, có lẽ phụ thân thần sẽ đi tiểu đêm.”

“ Thế này...” Trên mặt Thôi Tiểu Phù hiện ra vẻ ngượng nghịu. Hiện tại đêm đã khuya, bà ta muốn chạy trở về trước lúc đóng cửa cung, nhưng chuyện của bà ta cũng rất khẩn cấp không thể lại kéo dài nữa.

Bùi Minh Khải nhận ra trong ánh mắt, liền nói với Thôi Tiểu Phù: “ Hoặc là xin Thái Hậu để một lá thư, thần mang cho phụ thân đọc rồi lập tức trả lời cho Thái Hậu.”

Thôi Tiểu Phù trầm tư chỉ chốc lát liền gật đầu bảo: “ Được rồi! Ta viết một lá thư, nếu như Tướng Quốc tỉnh lại, ngươi phải lập tức bẩm báo cho ngài.”


“ Xin Thái Hậu yên tâm, thần tuyệt không làm chậm trễ việc nước!”

Thôi Tiểu Phù lập tức viết một phong thơ, nội dung là xin Tướng Quốc đồng ý cho Trương Hoán lập tức tiến quân Hà Bắc chống lại liên quân Hồi Hột và Khiết Đan. Viết xong, bà ta giao cho Bùi Minh Khải rồi nói: “ Chuyện này rất quan trọng, ngươi phải nói cho Tướng Quốc.”

Bùi Minh Khải tiễn Thái Hậu ra khỏi cửa phủ, nhìn xe ngựa Thái Hậu biến mất trong bóng đêm, hắn nhìn qua lá thư trên tay, trong mắt lộ ra một vẻ đắc ý nham hiểm.

Hắn xoay người trở về bên trong, cũng không đi đến chỗ cha mà là trước tiên về trong phòng của mình, run rẩy bắt tay vào làm viết một phong chúc thư kế thừa gia chủ khác. Khi hắn dằn tay viết xuống ba chữ Bùi Minh Khải thì tình phụ tử đã không còn sót lại chút gì ở trong lòng hắn.

“ Phụ thân vẫn chưa ngủ sao?” Bùi Minh Khải thấp giọng hỏi cha mình, âm thanh cung kính khác thường.

Bùi Tuấn hao tâm tổn sức quá nhiều, trên mặt xuất hiện vết đỏ bệnh tật. Đây là điều tối kỵ mà ngự y đã dặn dò nhiều lần. Ông ta hơi mở mắt ra yếu ớt hỏi han: “ Là Thái Hậu đến sao?”

Bùi Minh Khải quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn người nhà, hạ giọng trách mắng: “ Ai cho các ngươi nói !”

Vài tên người nhà sợ đến nơm nớp run rẩy, một câu cũng không dám nói. Bùi Minh Khải nặng nề hừ một tiếng “ Các ngươi còn không đi ra ngoài!”