Danh Môn

Chương 329: Chuyện nhà mập mờ




Hắn không khỏi muôn vàn bùi ngùi. Thu phục An Tây, Bắc Đình, thu phục cố thổ đã mất đi, đây không chỉ là vinh quang của quân nhân, càng là làm cho một dân tộc từ đó có thể đứng thẳng lưng, làm cho tinh thần dân tộc đại hán lại có thể toả ra sức sống mới. Vì điều này, máu thịt của các quân nhân đã đổ ra cũng không uổng.

Đi đến trước châu nha, Hồ Dong, Hạ Lâu Vô Kỵ, Đỗ Mai, Tân Vân Kinh, Lý Kiều, Lệ Phi Nguyên Lễ cùng mấy trăm vị quan viên văn võ Lũng Hữu và các đại gia tộc Lũng Hữu đến đây nghênh đón Trương Hoán trở về. Trương Hoán nhảy xuống ngựa chắp tay làm lễ ra mắt mọi người. Hồ Dong tiến lên thi lễ cười nói: “ Chúng ta không dám giữ đô đốc lâu, phu nhân cùng công tử đều chờ ở phía trước.”

“ Tốt lắm, hôm nay ta sẽ tư trước công sau. Trước hết đoàn tụ cùng người nhà, ngày mai lại cùng mọi người tụ tập tại sảnh đường!” Trương Hoán cười lại nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Ba vạn quân này cho bọn hắn nghỉ định kì ba ngày. Còn các tướng sĩ ở lại An Tây, thư nhà của bọn họ cũng cần phải đưa đến tận nơi cho ta.”

Hạ Lâu Vô Kỵ thi lễ sâu rồi nghiêm nghị đáp: “ Xin đô đốc yên tâm, thuộc hạ nhất định làm được.”

Ba vạn đại quân bắt đầu chuyển hướng tiến lên vào quân doanh lớn sau lưng châu nha, bọn họ vội vàng trở lại doanh trại, rửa mặt sửa sang để chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn ngon đã sớm dành cho bọn họ. Trương Hoán thì có trăm tên thân binh hộ vệ phi như bay đi về hướng nhà mình.

Ở chỗ đường giao nhau, hắn nhìn thấy đám vợ con xinh đẹp của mình, nhìn thấy người mẹ hiền lành của mình, nhìn thấy con trưởng cùng con gái đang chạy đến chỗ mình. Hắn vẫn còn nhìn thấy Thôi Ninh ôm trong lòng một đứa con khoẻ mạnh kháu khỉnh đang rụt rè nhìn mình.

Trương Hoán không nhịn được cười to ầm ĩ, trong tiếng cười mọi mỏi mệt và vất vả của hắn trên hành trình vạn dặm vào giờ khắc này đều bặt vô âm tín. Hắn ngồi xổm xuống giang cánh tay về phía bọn nhỏ đang chạy tới. Rốt cục hắn đã về nhà.

Tiểu biệt thắng tân hôn, trong phòng ngủ ngọn đèn để nhỏ. Trương Hoán ngồi ở bên giường, một tay ôm lưng Bùi Oánh, một tay với vào váy nàng vuốt ve đôi mông đầy đặn mà nhẵn nhụi của nàng. Đầu lại cúi xuống điên cuồng mút hai nụ hoa đẹp đẽ trước ngực nàng. Bùi Oánh nhắm nghiền mắt thở gấp hổn hển, đột nhiên cảm giác được tay của hắn tiếp tục đi tới hạ thân thì cuống quít ngăn lại “ Khứ Bệnh, hôm nay không được. Thân thể thiếp đang bất tiện, đèn đỏ đến.”

Trương Hoán tay vội vàng thu tay về mà nhướng mày hỏi: “ Sao lại trùng hợp thế?”

Bùi Oánh ôm chặt cổ hắn, hôn lên miệng hắn một cái rồi ỏn ẻn cười nói: “ Lang quân của thiếp, phải chăng là ngày mai lại phải xuất chinh!”

“ Làm sao mà phải? Mãi cho đến trước lễ mừng năm mới ta đều sẽ ở nhà cùng mọi người.” Trương Hoán cười ôm lấy lưng nàng, ghì nàng dính sát vào trên người mình, vừa hôn môi của nàng, tay lại tùy ý du ngoạn trên người nàng. Bùi Oánh chỉ cảm thấy dưới mông mình có tên gia hỏa cứng rắn. Nàng không thể kìm được lại thở hổn hển: “ Ngày mai, ngày mai chàng lại cho thiếp. Tối nay chàng đi tìm Thôi Ninh đi!”

“ Ta hơn nửa năm không có đụng tới nữ nhân, có khả năng kìm nén không được nên ta sợ nàng ấy thân thể yếu đuối rồi chịu đựng không nổi!”

Hắn tin tưởng mà nói, lại quên đi lòng dạ nữ nhân phần lớn là dùng kim dưới đáy biển làm nên, mẫn cảm vô cùng. Bùi Oánh lập tức sầm mặt xuống, đứng dậy từ trên người hắn rồi lạnh lùng bảo: “ Nàng ấy cao hơn so với thiếp, cũng béo hơn so với thiếp. Thân thể nàng ấy không chịu đựng nổi thì chẳng lẽ thân thể của thiếp được làm bằng sắt sao? Thì ra chàng tìm thiếp chỉ là vì thông cảm cho nàng ấy, ha hả! Hoán lang của nàng ấy lại rất nặng tình nặng nghĩa nha!”

Trương Hoán chỉ cảm thấy trước mặt một mùi dấm xông vào mũi. Hắn lại vòng tay ôm lưng nàng, nhẹ nhàng véo mũi của nàng mà cười nói: “ Ghen tị!”

“ Ngươi buông ra!” Bùi Oánh tức tối né tránh tay của hắn, quay lưng lại không để ý tới hắn. Một lúc lâu, nàng nghẹn ngào nói: “ Thiếp ngày ngày trông, tháng tháng mong, rốt cục chàng ngóng đợi đã trở về, nhưng mà chàng lại ...”

Bùi Oánh xoay mạnh người, đẩy Trương Hoán ra ngoài cửa “ Chàng đi đi, đi tìm nàng ấy đi! Thiếp không ngăn chàng, như thế nào chàng còn không đi?”

Trương Hoán vẫn không nhúc nhích. Hắn yêu thương vuốt ve khuôn mặt gầy của nàng “ Ta biết, kỳ thật nàng cũng rất khổ!”

Bùi Oánh nhìn thẳng vào chồng, nàng nhắm mắt lại, nước mắt rào rào tuôn xuống. Trương Hoán kéo nàng vào trong lòng, Bùi Oánh cũng không nhịn được nữa nằm ở trong lòng chồng mà bi thương khóc rống lên. Gần một năm lo lắng sợ hãi, gần một năm nhớ nhung và chờ đợi. Vào giờ khắc này đều hóa thành mưa rơi tầm tả mãnh liệt trào ra.

Trương Hoán không nói một lời, cứ để cho nàng phát tiết nỗi buồn trên ngực mình, chờ nàng hơi hơi bình tĩnh thì hắn mới thở dài một hơi mà bảo: “ Hôm nay ta ngủ ở đây, cùng nàng nói chuyện một chút!”

Bùi Oánh lắc đầu, dùng khăn lau nước mắt đi nói nhỏ: “ Chàng đến chỗ Thôi Ninh đi! Thiếp biết nàng ấy cũng rất nhớ chàng, nàng mới sinh con, rất cần chồng quan tâm. Thiếp cũng là người từng trải qua, thiếp biết!”

Bùi Oánh vừa nói, nàng đau lòng vuốt ve gương mặt Trương Hoán gầy trũng sâu xuống, cũng yếu ớt thở dài nói: “ Từ khi chàng xuất chinh, thiếp liền không có một chút tin tức của chàng. Rất nhiều người đều nói người Đại Thực là loại ăn thịt người sống, vì thế cả mới gọi là người Đại Thực. Mặc dù thiếp cũng biết là hoang đường, nhưng vẫn không nén được phải tin tưởng một chút. Cũng may Kinh nương mang đến tin tức cho thiếp, nói các người chiếm được Quy Tư, đánh thắng trận lớn nên thiếp mới có hơi yên tâm.”

Trương Hoán liền phảng phất bước hụt chân dường như rơi xuống vách núi, hắn chột dạ một lúc rồi cười khan một tiếng mà hỏi: “ Quái, Kinh nương làm sao biết ta chiếm được Quy Tư?”

Bùi Oánh liếc nàng một cái, nói như cười mà không phải cười: “ Chàng cho là người ta dễ dàng mà chiếm sao? Nàng ta mang đến một đống lớn món đồ Tây Vực tinh xảo, nói là chàng mua rồi nhờ nàng ta đưa tới. Nàng ấy còn nói, không nghĩ tới lại sẽ gặp được chàng trên đường ở Quy Tư. Ngẫm đi, người ta dùng một từ gặp gở, chốn tha hương mà gặp được người tình cũ thì chàng nói xem, tiếp theo sẽ làm cái gì đây? Cùng nhau ngắm trăng sao trên trời chăng?”

Trương Hoán đột nhiên bắt đầu ho khan kịch liệt, vừa ho khan, vừa suy nghĩ cách trả lời. Hắn nghĩ một lát rồi đột nhiên cười hỏi: “ Được rồi, làm sao lại không thấy Bình Bình?”

“ Không cho chuyển sang chuyện khác!” Bùi Oánh tức giận hung hăng cấu một cái trên đùi hắn “ Thành thật thông báo cho ta, liệu có tìm Quy Tư Công Chúa, Đại Thực Công Chúa gì gì không đó?”

Trương Hoán vội vàng giơ lên hai tay, nói với vẻ mặt oan uổng: “ Tuyệt đối không có! Vi phu có thể cam đoan.”

Bùi Oánh ngước đôi mắt đẹp xem xét hắn hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười “ Thiếp nghĩ chàng cũng không dám.”

Nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai chồng nói dịu dàng: “ Kỳ thật thiếp biết các người ở bên ngoài đánh giặc cũng cần nữ nhân. Thiếp cũng không thèm để ý chàng tìm mấy nữ nhân, mấu chốt là chàng không nên mang về nhà, ít nhất chừa chút thể diện cho thiếp.”

Nói tới đây, nàng mới nhắc tới Bình Bình: “ Chàng cũng thật là, nếu đồng ý lấy Bình Bình thì ít nhất cho nàng ấy danh phận rồi sau lại xuất chinh cũng không muộn, để người ta ở lại chỗ này đi. Mấy ngày hôm trước nàng ấy mới đi theo mẹ quay về Thục Trung hiến tế cha mình. Phỏng đoán qua năm mới có thể trở về.”

“ Ta nói mà! Làm sao duy có nàng ấy thì nhìn không thấy.” Trương Hoán áy náy cười cười, “ Chờ sau khi nàng ấy trở lại thì lấy nàng ấy cũng không trể.”

“ Mẹ!”

Cửa đột nhiên vọng vào một âm thanh giống như của mèo con, Trương Hoán cùng Bùi Oánh vội vàng đứng lên bước nhanh đi tới trước cửa. Chỉ thấy là con gái nhỏ Trương Thu của bọn họ, hình bóng nho nhỏ đứng ở cửa mang theo hy vọng nào đó rồi lại rụt rè ngửa đầu nhìn cha. Trương Hoán ôm lấy nó, thương yêu véo vào mũi “ Thu Thu làm sao vẫn còn không ngủ?”

“ Thu Thu không ngủ được, muốn đến trò chuyện với mẹ.” Cô bé này vừa xoắn tay lại, đôi mắt đen lúng liếng thì len lén nhìn cha mà nói với giọng non nớt.

“ Cái đồ tiểu quỷ ranh mãnh này, trước kia con chưa từng nghĩ tới muốn cùng mẹ nói chuyện trước khi ngủ.” Bùi Oánh cười ôm lấy nó đặt ở trên giường “ Tối nay thì ngủ cùng với mẹ vậy!”

Thu Thu hoan hô một tiếng lập tức chui vào trong chăn, tựa như con sâu giống ngọ nguậy hồi lâu lại từ bên kia chui ra. Dường như nó nghĩ đến chuyện gì, lén lút nói: “ Mới vừa rồi con cùng vú nuôi nhìn thấy Nhị nương ở trong phòng chảy nước mắt, mẹ đi dỗ Nhị nương đi!”

“ Thu Thu thực sự nhìn thấy?” Trương Hoán có hơi kinh ngạc hỏi han.

“ Vâng!” Thu Thu liên tiếp gật đầu “ Vú nuôi vẫn còn bảo con đừng nói cho cha mẹ.”

“ Nhị nương của con thì phải để cha con đi dỗ mới được.”

Bùi Oánh khe khẽ thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Trương Hoán mà bào: “ Bây giờ đã biết rồi đó! Đôi khi lấy nhiều vợ hơn cũng chưa chắc là chuyện tốt.”

Viện của Thôi Ninh và viện Bùi Oánh cách nhau một con ngòi nhỏ, ở giữa là một cầu hành lang dài nối liền. Trương Hoán rời khỏi viện của Bùi Oánh, bước nhanh đi tìm Thôi Ninh. Giờ phút này Thôi Ninh đã lau khô nước mắt, nhẹ nhàng ôm con trai mình đang nhìn vầng trăng tròn giữa trời đêm ngoài cửa sổ mà vỗ về để dỗ nó. Hôm nay mặc dù Trương Hoán đã trở về, nhưng đối với nàng cũng là một đêm càng thêm cô độc. Nàng không giống Bùi Oánh có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy. Mẹ đẻ nàng mất sớm, cha thì thân tàn nên chỉ có một anh trai nhưng lại bị biếm đến Lĩnh Nam làm quan. Trước kia còn có thể trò chuyện với cô cô, nhưng từ sau khi nàng gả cho Trương Hoán thì liền không có hỏi đến nàng. Nàng liền tựa như là một người lẻ loi không nơi nương tựa. Hiện tại nàng có một con trai, nhưng nó mới được mấy tháng, nó có thể biết được nỗi khổ trong lòng nàng sao?