Danh Môn

Chương 320: Chiến lược An Tây (17)




“ Thuộc hạ đã hỏi, tên này gọi là A Bố Mặc Á Lợi.” Thành Liệt ngẩng đầu, thở thật dài mà nói khó chịu: “ Thuộc hạ đã biết người này là ai, thuộc hạ trên chiến trường cũng từng gặp hắn. Hẳn là chủ soái bọn họ, vóc người cũng giồng như thuộc hạ. Hắn cưỡi một con ngựa ô trông khá kỳ dị.”

“ Cho nên ngươi sợ không được ra chiến trường cùng hắn đánh một trận, liền muốn giấu vết thương, có phải hay không?” Ánh mắt Trương Hoán đột nhiên sắc bén hẳn lên, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Thành Liệt mà lớn tiếng trách mắng: “ Nếu như trên chiến trường mà ngươi chống đỡ không nổi vết thương thì làm sao bây giờ? Ngươi bị hắn giết chết thì cũng thôi, nhưng còn các huynh đệ kia! Ngươi có suy nghĩ tới bọn họ không, một vạn Mạch Đao quân này chúng ta phải mất thời gian ba năm mới huấn luyện thành, liền bởi vì khí phách nhất thời của ngươi mà hi sinh bọn họ sao?”

Mặt Thành Liệt phồng lên đỏ bừng, đầu lại cúi thấp lần nữa không dám ngẩng lên. Hơn mười vị Đại tướng khác cũng nơm nớp lo sợ cúi đầu không nói, đô đốc phát giận lớn như vậy đã rất ít thấy. Trương Hoán chắp tay đằng sau bước đi thong thả trong đại trướng, sắc mặt u ám dị thường “ Ta nói bao nhiêu lần, các ngươi đã không phải tiểu binh thì mọi việc cần suy nghĩ tới đại cục. Các ngươi ít nhất là Lang Tướng, Trung Lang Tướng, thuộc hạ cũng có trên vạn huynh đệ, tương lai còn có thể là chư hầu một phương. Nhưng các ngươi thật sự đã có suy nghĩ của chư hầu một phương sao? Bởi vì hôm qua ta không hạ lệnh truy kích người Đại Thực mà ai nấy đều bất mãn trong lòng rồi trở về đập bàn mắng thân binh, tưởng ta không biết sao?”

Ánh mắt Trương Hoán sắc bén giống như đao, hắn đảo qua từng người một trong đám chúng tướng cuối cùng dừng ở trên mặt Vương Tư Vũ “ Các ngươi thực sự đã cho là ta sợ hãi kỵ binh Đại Thực sao? Ngay cả Phích Lịch xa ta còn cũng không dùng, chẳng lẽ ta không biết rằng đạn hỏa dược nổ mạnh trong quân Đại Thực thực hiệu quả sao? Chỉ là năm vạn quân Đại Thực ngay cả cung tên cũng không có, lại còn một nửa là quân tạp nham yếu ớt mà ta thực sự cũng không biết chỉ đánh một trận là có khả năng quyết định sao?”

Nói tới đây, Trương Hoán nặng nề hừ một tiếng, hắn chắp tay đằng sau đi tới cửa trướng, sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú thành Sơ Lặc ở đằng xa. Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám nói chuyện. Một lúc lâu, Trương Hoán mới hơi trấn tĩnh lại cảm xúc, tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn mà nói: “ Trong triều xảy ra kịch biến, lẽ ra ta hẳn là lập tức chạy trở về mới đúng. Nhưng ta thật sự không yên lòng với chiến dịch cùng người Đại Thực, không có người nào khiến ta có thể hoàn toàn yên tâm!

Nếu như Hạ Lâu Vô Kỵ ở chỗ này thì cần gì khiến ta đích thân lo mọi chuyện?”

Mặt Vương Tư Vũ đã đỏ bừng, hắn biết đô đốc kỳ thật là nhằm vào việc tối hôm qua hắn trở về đã phát giận bất mãn. Hắn cúi đầu không dám nói một lời. Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đã có thái độ nhận lỗi liền từ từ bảo: “ Muốn các ngươi phải nhìn tới mười năm sau, hai mươi năm sau thì có lẽ là cũng hơi làm khó các ngươi, thế nhưng ...”

Nói đến hai chữ “ thế nhưng” , Trương Hoán bỗng nhiên xoay người nhìn mọi người rồi nói: “ Nhưng mọi người ít nhất cần phải thay các huynh đệ đang viễn chinh Toái Diệp mà suy nghĩ một chút. Ở đây chúng ta tiêu diệt quân Đại Thực càng nhiều thì áp lực lên bọn họ nơi đó cũng càng nhỏ. Cho nên ta không vội với việc tiêu diệt quân Đại Thực ở Sơ Lặc. Dùng bọn chúng làm mồi nhử để đưa tới càng nhiều viện quân càng tốt. Hơn nữa chúng ta tiêu diệt quân địch càng nhiều thì trong tương lai khi đàm phán cùng người Đại Thực lại càng chiếm ưu thế. Các ngươi đã hiểu hết chưa?”



Mọi người đầy mặt xấu hổ, Vương Tư Vũ dẫn đầu mà nửa quỳ ôm quyền nói: “ Thuộc hạ biết tội, thỉnh đô đốc trách phạt!”

Tiếp theo Vương Tư Vũ, mọi người đồng loạt quỳ xuống nói: “ Thỉnh đô đốc trị tội!”


“ Định hãm hại ta à! Trị tội tất cả các ngươi thì ai sẽ đánh giặc? Đều đứng lên cho ta!”

Trương Hoán cười lắc đầu “ Sau này có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi trước mặt một câu là được. Không nên phàn nàn ở phía sau làm hại tối hôm qua cái tai ta nóng bỏng suốt một đêm. Lại có cảm giác ngủ cũng không ngon.”

Tất cả mọi người nở nụ cười, không khí bên trong trướng liền dịu đi, Trương Hoán lập tức lại khoát khoát tay mà nói: “ Ngồi xuống đi! Hôm nay cứ thảo luận việc quân ở chỗ này một lần.”

Mọi người ngồi trên chiếu, Trương Hoán trầm tư một hồi liền nói: “ Trước một canh giờ ta nhận được tin Tào Hán Thần cấp báo, ba vạn viện quân của Đại Thực đã vượt qua Đà Bàn Lĩnh. Mọi người thử nói qua xem nên có đối sách như thế nào?”

Tinh thần của mọi người đồng thời phấn chấn. Vây thành đánh viện binh là sách lược đã được chấp nhận, nhưng đô đốc đưa chuyện này ở đây kỳ thật chính là trung cầu xem ai muốn lãnh binh đi phục kích viện quân. Trương Hoán vừa dứt lời, lập tức có ba người đứng lên xin chiến. Một người là phó tướng Vương Tư Vũ, người khác là nha tướng Lý Định Phương, còn có một người là chủ tướng Thương binh Lương Đình Ngọc. Trương Hoán thấy mọi người đoán được ý đồ của hắn liền không hề giải thích nữa. Hắn lập tức nói với Vương Tư Vũ cùng Lương Đình Ngọc: “ Trận chiến này rất là quan trọng. Đại doanh ở đây do ta đến tọa trấn, Vương Tướng quân làm chủ, Lương Tướng quân là phó, hai người các ngươi mang hai vạn kỵ binh đi trước phục kích quân Đại Thực. Phải chú ý đề phòng tốp tuần tiễu di động của người Đại Thực, không nên để bị bọn họ phát hiện .”


“ Tuân mệnh!” Hai người cúi người hành lễ rồi bước nhanh đi ra khỏi lều lớn.

“ Đô đốc “ Đôi môi dầy của Thành Liệt giật giật, hắn nói chậm rãi: “ Thuộc hạ nên làm gì bây giờ?”

“ Ngươi?” Trương Hoán liếc liếc mắt hắn, lạnh lùng bảo: “ Nếu như ngươi chỉ nghĩ làm một tiểu binh thì ta đây cho phép ngươi ra chiến trường.”

Bóng đêm dày đặc, dãy Thông Lĩnh liên miên liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trên một con đường hiểm trở ở lưng núi, một chi quân đội ước ba nghìn người dọc theo con đường núi vừa nhỏ vừa trơn gian nan đi về phía trước. Sau khi bọn họ bò lên trên một triền núi cao nhất thì lại từ trên đỉnh dốc núi thấy một sườn khác chạy xuống đến khe núi sâu hoắm uốn lượn gấp khúc bao phủ trong bóng đêm. Hai ngày qua, bọn họ luôn lặp lại tình hình đi đường như vậy, cũng không biết tới khi nào mới là đến điểm cuối.


Tào Hán Thần đứng thẳng người, lau một hàng mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán. Bọn họ đã đi hai ngày trên núi, hai chân đã lâm vào tình trạng kiệt sức. Nhưng mệt mỏi vẫn là hàng thứ yếu, điểm chết người là con đường bí mật này thật sự quá mức gian nan, đường hẹp quanh co toàn là từ sườn dốc nguy hiểm sang đến vách đá dựng đứng rộng không quá hai thước. Hơn nữa thế núi nghiêng nghiêng khiến mọi người chỉ có thể lách người mà đi, mà ở bên trái bọn họ là vực sâu vạn trượng. Ngoài ra trên quả núi cũng đã kết thành tầng băng mỏng trơn trượt khác thường, lại cũng không có cái gì có khả năng bám được nên chỉ hơi chút không lưu ý là sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Sự thực đã có hai mươi mấy người huynh đệ ngã xuống vực mà chết.

Một đoạn đường núi gian nan nhất này làm bọn họ đã đi ba canh giờ. Không ai dám nói một câu, mọi người đều im lặng hết sức chăm chú lưu ý dưới chân, chỉ e sợ vừa nói sẽ bị phân tâm.

Lại đi ước nửa canh giờ mới rốt cục qua được một đoạn đường núi gian nan nhất này. Thế núi phía trước bắt đầu trở nên bằng phẳng hơn, trên mặt đất phủ một tầng tuyết trắng nõn đã đông lạnh thành băng. Dưới chân trở nên rộng rãi làm nguy cơ tử vong giảm đi, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Không ít người sức cùng lực kiệt ngồi bệt dưới đất, hổn hển thở lấy thở để.


Tào Hán Thần nhìn thăm dò về hướng dưới chân núi, dưới ánh trăng sáng ngời hắn liếc mắt liền nhìn thấy Khát Bàn Đà Thành được xây trên một quả núi cao chót vót. Khát Bàn Đà Thành là đô thành của Khát Bàn Đà quốc, bốn phía là rừng cây xanh um, bên trong có lượng lớn quân Đại Thực đóng. Nó chẹn ở giữa nơi con đường tơ lụa nhất định phải đi qua. chung quanh bố trí có rất nhiều đội tuần tiễu di động cùng chòi canh. Từ phía trước căn bản là không cách nào đến gần nó, nhưng giờ phút này bọn họ đã thông qua con đường bí mật đi vòng đến sau lưng Khát Bàn Đà Thành.

Có điều Khát Bàn Đà Thành cũng không phải mục tiêu hôm nay của bọn họ. Mục tiêu của bọn họ là một tòa thành khác cũng được dựng trên con đường núi. Chiếm đoạt được tòa thành đó thì Khát Bàn Đà Thành cũng không còn ý nghĩa quá lớn nữa.

“ Tào tướng quân, chính là chỗ đó!” Người dẫn đường chỉ một ngón tay về phương xa.

Tào Hán Thần nhìn theo tay của hắn, chỉ thấy phía trước là một vách đá nhô ra đột ngột. Dưới vách đá chính là một sườn núi xám xịt, ở dưới chân sườn núi loáng thoáng có thể nhìn thấy hình bóng của một tòa pháo đài. Trong bóng đêm nó lộ một vẻ mông lung u ám.

Tất cả binh lính đều đứng lên ngơ ngác nhìn tòa thành kia. Nơi đó chính là pháo đài Thông Lĩnh, chính là điểm cuối của chuyến hành quân này của bọn họ. Người dẫn đường là một người thuộc hạ của Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt hiền hậu. Hắn chính thổ dân Khát Bàn Đà quốc, tổ tông ở trong núi săn thú mà sống nên từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây cũng hết sức quen thuộc. Hắn thấy Tào Hán Thần đang đánh giá lộ trình xa gần liền cười nói: “ Đi thẳng thì ước ba dặm đường, nhưng phía trước có vách đá lớn ngăn chặn. Chỉ có thể đi vòng qua vách đá. Mặc dù không thể đi thẳng đến cửa thành, nhưng có thể dùng dây thừng tụt xuống thành.”