Danh Môn

Chương 295: Người Cát La Lộc (3)




Trên sân luyện binh đã bố trí xong, mấy ngàn người cỏ ngựa rơm cắm hai bên giả làm đám kỵ binh quân địch. Lần này thí nghiệm tổng cộng có mười cỗ chiến xa cùng một ngàn kỵ binh tham chiến. Trên mỗi cỗ chiến xa theo tiêu chuẩn có hai mươi lăm người, trong đó hai người điều khiển ngựa, bên trong xe hai mươi người bắn nỏ, ba người thao tác phóng đá.

Trời dần dần sáng, một vầng mặt trời thiêu đốt đường chân trời phía xa nhô lên. Trương Hoán đứng ở một chỗ trên sườn núi. Ở phía sau hắn còn đi theo mười mấy tên tướng lĩnh cao cấp.

“ Bắt đầu đi!” Trương Hoán hạ mệnh lệnh bắt đầu.

Cùng với một lá lệnh kỳ màu đỏ phất xuống, cơ hồ ánh mắt mọi người đều theo dõi lối vào khe núi phía xa. Dần dần, một hồi tiếng vó ngựa rất nhỏ mơ hồ từ phương xa truyền đến. Cùng với âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng chấn động lòng người thì bắt đầu có bụi vàng cuồn cuộn xuất hiện. Bỗng dưng, lối vào khe núi đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đen ngòm. Tiếng chân như sấm sét đang nhằm hướng bên này vội vàng chạy tới.

Càng ngày càng gần, Trương Hoán đã thấy rõ đội hình. Mười cỗ chiến xa ở chính giữa, giống hệt mười con sâu đen thật lớn, đội hộ vệ một ngàn kỵ binh ở bên ngoài đang vọt tới cách đám người ngựa bù nhìn hơn trăm bộ.

Từ trong chiến xa mũi tên bay ra như mưa, mũi tên dày đặc từ nỏ dệt thành một lưới mũi tên bay vọt qua đầu đội kỵ binh bắn về phía đám người ngựa bằng cỏ làm trong nháy mắt chúng bị ghim đầy mũi tên. “ Bịch bịch!” một thanh âm vang lên, từ trên xe ngựa bay ra mấy cái bình gốm tròn màu đen, chúng xẹt một đạo đường cong rồi rơi vào đám người ngựa cỏ cách hai trăm bộ và chợt nổ mạnh. Ở trong sơn cốc, tiếng nổ mạnh càng thêm kinh thiên động địa, một đám lửa đỏ lập tức khiến mấy trăm người ngựa cỏ bị nuốt sống.

Nhưng đội chiến mã của một ngàn thân binh cũng lại cùng chấn kinh, hí lên mà bỏ chạy tứ tán. Không ít kỵ binh cũng lập tức té rớt bị thương, đây là một chuyện ngoài ý muốn.

Trên sườn núi, Trương Hoán nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cảm giác được chiến xa phối hợp đội kỵ binh tác chiến cũng không phải là thích hợp. Chiến mã bị chấn kinh không nói, tên bắn ra vẫn còn dễ dàng làm ngộ thương đến người của mình, có lẽ cần thay đổi cách suy nghĩ.

Người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột cho tới nay đều giống như là người anh em cùng cha khác mẹ, cùng sinh hoạt dưới bóng ma cường đại của tây Đột Quyết. Nhưng sau khi hai người liên hợp tiêu diệt Khả Hãn tây Đột Quyết thì lại chỉ có Cốt Lực Bùi La của người Hồi Hột được triều đình nhà Đường đình khen ngợi, hai huynh đệ từ đó mỗi người đi một ngả. Sau khi Hồi Hột từ từ mạnh lên thì người Cát La Lộc cũng chia ra làm hai nhánh phụ thuộc Hồi Hột cùng với Đại Đường. Người Cát La Lộc quy phục Đại Đường nhưng lại bị triều đình nhà Đường vì nâng đỡ người Đột Kỵ Thi mà xa lánh, hoàn toàn sa vào dân tộc hạng ba không được coi trọng.

Nhưng người Cát La Lộc quật khởi là trong cuộc chiến Đát La Tư giữa Đại Đường cùng Đại Thực. Đúng là bởi vì người Cát La Lộc lâm trận đào ngũ khiến quân Đường thảm bại trong cuộc chiến này. Sau cuộc chiến, làm phần thưởng chiến tranh thì người Cát La Lộc liền thay thế người Đột Kỵ Thi trở thành chủ nhân của địa khu Nghiễm Đại phía nam Vi Di Bá Hải ( ngày nay là hồ Ba Nhĩ Khách Thập - Balkhash) . Sau đó thế lực của nó lại từ từ khuếch trương hướng tây, chiếm cứ các thành trì trong lưu vực sông Toái Diệp như thành Toái Diệp, thành Đát La Tư vân vân.

Sau năm Đại Đường Tuyên Nhân thứ ba, cùng với việc Hồi Hột xác lập quốc sách tây tiến thì người Cát La Lộc ngày càng gặp phải áp lực quân sự cường đại từ Hồi Hột nên bắt đầu thay đổi lối đi. Năm Tuyên Nhân thứ sáu, bởi vì Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Đại Đường Trương Hoán tiến công Hà Tây, khiến cho dân tộc Thổ Phiên đang trong chiến dịch cùng Hồi Hột tranh đoạt An Tây gặp thất lợi. Cũng đúng lúc này, người tộc Thổ Phiên nóng lòng thay đổi chiến cuộc và người Cát La Lộc nóng lòng tìm kiếm lối ra rốt cục phát hiện giữa bọn họ trong lúc đó có chung ích lợi. Người Cát La Lộc cùng người Bạch Phục, người Đột Quyết liên hợp xuất binh tiến công phía sau lưng người Hồi Hột khiến cho người Hồi Hột trước mùa đông đã tới không thể không buông bỏ việc tranh đoạt An Tây .

Nhưng rồi, người Cát La Lộc vừa mới chiếm cứ đại bộ phận ruộng đất Bắc Đình mà mừng rỡ như điên thì không lâu sau lại đột nhiên phát hiện chính mình xuôi nam đúng là lâm vào trong vũng bùn sát phạt của tứ quốc chinh chiến .

Địa khu Nghiễm Đại phía bắc Thiên Sơn là nơi có nhiều mưa và ẩm ướt, những rừng dương lớn nằm rải rác trong hồ nước chi chít khắp nơi. Những thảo nguyên mênh mông thì càng nhiều hơn, tuấn mã mải bôn ba, bò dê nhàn nhã đi rong ăn cỏ. Cuối tháng sáu, tám vạn quân Đường do Lũng Hữu Tiết Độ Sứ, chinh tây Đại Nguyên soái Trương Hoán chỉ huy xuất phát từ Y Ngô trùng trùng điệp điệp nhằm hướng trung tâm Bắc Đình thẳng tiến.

Cảnh sắc đẹp không sao tả xiết cũng không hấp dẫn ánh mắt Trương Hoán. Trên dọc đường đi, hắn cũng đang lo lắng về biến đổi tình thế trong triều. Hắn đang suy nghĩ về trận hạn hán hơn mười năm không gặp sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu xa thế nào. Quan Trung bởi vì có Lũng Hữu trợ giúp cùng Giang Hoài thuỷ vận nên ảnh hưởng hẳn không phải là rất lớn, Hà Đông là địa bàn Bùi Tuấn, vô luận như thế nào thì lão sẽ lợi dụng ưu thế chánh trị trong tay thuyết phục nhà giàu phát lương bình ổn dân đói lan tràn. Mấu chốt là tại địa khu Trung Nguyên. Nơi này là địa bàn Thôi Khánh Công cùng Vi Đức Khánh khống chế, hai người có thể bởi vì tranh đoạt lương thực mà làm cho tình thế không khống chế được hay không. Thù mới hận cũ, điều này có tính xác thật rất lớn. Nếu như giữa hai người một khi bộc phát chiến tranh, như vậy sẽ có ảnh hưởng đối với triều đình.

Đang nghĩ ngợi, một con ngựa lưu tinh từ phía trước lướt nhanh mà đến, lập tức kỵ binh khom người bẩm báo: “ Đô đốc, tại dọc đường Kim Mãn đã phát hiện kỵ binh Cát La Lộc có hiện tượng tập kết quy mô lớn, thỉnh đô đốc định đoạt.”

Trương Hoán đưa mắt nhìn ra bốn phía, chỉ thấy đại quân đang hành quân trên một điểm cao. Phương xa có một con sông như dải ngọc đang uốn lượn về hướng đông, hai bờ sông là nhữngkhoảng rừng dương lớn được ánh bình minh nhiễm đỏ. Hắn trầm tư chỉ chốc lát, liền hạ lệnh: “ Truyền lệnh đại quân đóng quân, đồng thời tăng số người thám báo tìm kiếm tin tức.”

Huyện Bồ Loại nằm ở phía đông nam huyện Kim Mãn hơn trăm dặm, ở phía bắc dưới chân núi Thiên Sơn vẫn còn phủ tuyết trắng ngần. Nơi này có một tòa thành nhỏ xinh đẹp mà yên tĩnh. Hồ nước trong như gương, con sông uốn lượn, khoảng lớn rừng rậm cùng đồng cỏ dưới bầu trời xanh tràn đầy sức sống hừng hực.

Một đám tuấn mã phi nhanh qua. Tại hai bên tuấn mã có một cây roi dài đặc biệt mà người dân chăn nuôi thường quơ. Hai người dân chăn nuôi này thì một người khoảng ba mươi tuổi, một người khác trẻ hơn vài tuổi. Cuộc sống quanh năm dã ngoại khiến cho loàn da trên mặt bọn hắn đều trở nên thập phần ngăm đen mà thô ráp, nhưng trong ánh mắt sáng ngời của bọn họ lại lộ ra một loại lanh lợi mà dân chăn nuôi tầm thường không có.



Đúng vậy, bọn họ là hai tên thám báo binh bình thường trong quân Tây Lương. Một người tên là Tôn Mộc Nhân, một người gọi là Quan Anh đều là người huyện Song Lưu Thục quận. Họ vốn là binh lính trong quân của Chu Thử, trong chiến dịch của Trương Hoán cướp lấy Thục quận thì cả hai người bị bắt, đầu hàng quân Tây Lương, điều đến Tửu Tuyền trở thành lính canh phòng Gia Dự Quan.

Lần này trong chiến dịch chinh tây, bởi vì hai người từng đi theo thương đội của người Khương sang Tây Vực, biết một chút tiếng Đột Quyết liền bị tạm thời mượn vào Thám Báo doanh.

Phương xa, dưới chân Thiên Sơn hùng vĩ chảy xuôi đến một con sông dài uốn lượn. Ở phía trước bọn họ một dặm thì chuyển hướng chảy về hướng đông vòng qua một rừng cây liền biến mất ở chân trời.

“ Lão Mộc, ngươi nhìn ngọn núi kia liệu có giống cây búa của nam nhân chúng ta không?” Quan Anh trẻ hơn chỉ vào một ngọn núi giống như cột đá đằng xa cười to mà hỏi. Trong tiếng vó ngựa vang lên thật lớn, hắn chỉ nghe thấy Tôn Mộc Nhân đang hướng đến chính mình khoa tay múa chân lớn tiếng hô gì đó, nhưng lại cái gì cũng không nghe được “ Ngươi đang nói cái gì? Liệu có giống hay không?”

Phía trước có con sông ngăn đường nên tốc độ đàn ngựa chậm lại, chỉ thấy Tôn Mộc Nhân xông lên, kéo dây cương của hắn rồi nói với vẻ hơi tức giận: “ Không phải đã nói rồi sao? Không đươc nói tiếng Hán, nói tiếng Đột Quyết đi!”


“ Tiếng Đột Quyết?” Quan Anh ầm ĩ cười to, “ Ngươi cho chúng ta thật sự là người Đột Quyết sao? Vậy tiếng Đột Quyết thì cây búa nói như thế nào, ngươi biết sao?”

“ Nếu không nói được thì im lặng!” Tôn Mộc Nhân luôn luôn không nói nhiều lắm thật sự tức giận, mặt hắn phồng lên đỏ bừng lớn tiếng trách cứ Quan Anh: “ Chúng ta là thám báo quân, là quân nhân, ngươi hiểu chưa? Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ!”

“ Quên đi nhiệm vụ chó má.” Quan Anh nhếch miệng than thở: “ Đầu hàng xong thì bị đi đày đến trấn thủ biên cương Tửu Tuyền, đến lúc nào mới có thể về nhà đi tìm xem lão nương.”

Quan Anh nói thế cũng gợi lên nỗi nhớ nhà của Tôn Mộc Nhân. Hắn thở dài, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Quan Anh mà nói: “ Lão Tứ, nam nhân chúng ta ở bên ngoài chịu vất vả khổ sở, không phải chính là vì để cuộc sống của lão bà cùng con cái được khá hơn sao?”

Quan Anh cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Tôn Mộc Nhân chỉ chỉ bờ sông mà nói: “ Giữa trưa rồi, đến bờ sông đi uống nước, ăn một chút gì đi!”

Hai người gom ngựa lại, mặc cho bọn chúng tại bờ sông uống nước ăn cỏ. Hai người đều lấy một bình nước rồi ngồi xuống trên cỏ tại bờ sông. Tôn Mộc Nhân lấy ra mấy cái bánh bao cùng hai miếng thịt, chia cho hắn một nửa rồi nói: “ Ăn đi!”

Quan Anh ùng ục ùng ục uống vài ngụm nước sông lạnh lẻo. Lại cắn một cái bánh bao. Hắn nhìn đám mây trắng dài dằng dặc trôi trên bầu trời xanh mà nói: “ Kỳ thật ta cũng chỉ là cảm thấy bất bình. Trước kia ta cũng làm không ít chuyện ác, hiện tại ngẫm lại đều hối hận không thôi. Tới nơi này trấn thủ biên cương chuộc tội cũng đúng.”

Tôn Mộc Nhân uống một hớp nước, cũng thấy bùi ngùi mà nói: “ Ta mặc dù không có mạo phạm cái gì nhưng không công không lao, tại quê quán có được mười mẫu ruộng tốt, cuộc sống lão bà con cái còn có chỗ dựa. Hồi đó ta đi tòng quân không phải chính là vì cái này sao? Ta suy nghĩ rồi, tốt nhất lại lập mấy công lao, lại đoạt giải thưởng mấy chục mẫu. Đến khi ta xuất ngũ, không chỉ có vốn liếng cho con cưới vợ, hơn nữa nửa đời sau của mình cũng được chỗ dựa.”

Nói xong, hắn lại liếc qua Quan Anh cười cười hỏi: “ Ngươi không phải cũng có mười mẫu sao?”

Quan Anh yên lặng gật đầu “ Kỳ thật là ta sợ chết. Ta sợ hãi nếu ta chết thì mẹ già ở nhà phải làm sao bây giờ?”

“ Kỳ thật ai mà không sợ chết? Ta cũng sợ gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ tới con ta thì ta không sợ.” Tôn Mộc Nhân hôm nay tựa hồ đặc biệt nói nhiều hơn, hắn nhìn chăm chú Thiên Sơn hùng vĩ ở đằng xa, nhìn đỉnh núi tuyết phủ trắng ngần, lại nhìn bầu trời cao vô biên vô ngần. Một loại cảm giác chưa bao giờ có đột nhiên sinh ra ở trong lòng hắn, ánh mắt của hắn trở nên sáng ngời dị thường, âm thanh cũng bắt đầu kích động hơn hẳn “ Ta đang suy nghĩ, ta đang ở chỗ này đổ máu đánh giặc, con ta có thể tại cửa thôn vỗ ngực khoe khoang với trẻ con khác. Nói cha hắn đang ở tại An Tây đánh giặc với người Hồi Hột, người tộc Thổ Phiên cùng người Cát La Lộc. Khi đó, nó sẽ vì ta mà kiêu ngạo” Bất tri bất giác, ánh mắt Tôn Mộc Nhân đã hơi ươn ướt.

Quan Anh trầm mặc, một hồi lâu hắn mới thấp giọng nói: “ Lão Mộc. Ta có việc cầu ngươi được không?”


“ Đã là người anh em thì đừng nói chữ cầu.”

Quan Anh thở dài “ Nếu ta chết trận. Ngươi hãy mang tro cốt của ta về với ông bà, giao cho mẹ ta, có thể chứ?”

“ Đừng nói bậy! Ngươi sẽ không chết.” Tôn Mộc Nhân nặng nề đè lên bờ vai của hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi nói: “ Hãy nhớ, đánh giặc mặc dù sẽ chết người, nhưng chỉ cần ngươi không sợ chết, vậy ngươi liền không chết được!”

Quan Anh đột nhiên cười “ Ta sẽ không chết đâu! Ngươi đã đồng ý gả em gái cho ta.”

Tôn Mộc Nhân giảo hoạt trừng mắt nhìn rồi cười nói: “ Nếu như em gái của ta đã lập gia đình thì sao?”

“ Ta đây phải đi cướp nàng lại.” Hai người liếc nhau rồi cùng cất tiếng cười to.

Đột nhiên, tiếng cười hai người đồng thời tắc nghẽn mà dừng, bọn họ tựa hồ cảm nhận được cái gì. Mặt đất tựa hồ đang rung nhè nhẹ, ngay cả bình nước đặt ở trên tảng đá cũng rơi xuống đất.

“ Là kỵ binh!” Tôn Mộc Nhân phản ứng trước tiên, chỉ có đại đội kỵ binh chạy tới thì mới có thể tạo thành thanh thế mạnh mẽ như vậy. Hai người đều là nhanh nhẹn nên phản ứng cực nhanh, nghiêng người nhảy lên ngựa nhằm hướng rừng cây ở phía đông bắc chạy đi.

Trong nháy mắt, bọn họ lọt vào rừng cây, Quan Anh bò lên trên một thân cây nhìn về hướng xa xa. Chỉ thấy tại phía tây ước hơn ba dặm trên bờ sông bên kia xuất hiện đám lớn kỵ binh đen ngòm đang ra sức lao nhanh, sát khí tràn ngập cả thảo nguyên. Đội ngũ càng ngày càng gần, ước chừng là năm nghìn kỵ binh. Bọn họ dọc theo sông chạy tới, nhưng rồi lại dần dần đều rời đi bờ sông nhằm phía đông nam phi đi, đó là hướng huyện thành Bồ Loại.

“ Là người Cát La Lộc!”


Tôn Mộc Nhân cũng bò lên trên cây, hắn liếc mắt liền nhận ra lá đại kỳ. Người Cát La Lộc cùng người Hồi Hột như nhau đều là lấy sói làm vật tổ (tô-tem ). Nhưng quân kỳ người Hồi Hột là cờ sói đen, còn người Cát La Lộc lại là một con sói màu đỏ lang, ở trên góc cờ vẫn còn thêu một con hùng ưng bay cao.

“ Lão Mộc, lúc chúng ta lúc gần đi, Giáo Úy không phải là nói người Cát La Lộc đang tập kết tại huyện Kim Mãn sao? Nơi này như thế nào lại có?” Quan Anh kinh dị quay đầu lại hỏi.

Tôn Mộc Nhân lắc đầu “ Ta cũng không biết.” Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “ Đợi trời tối rồi chúng ta đi xem một chút.”

Màn đêm rất nhanh phủ xuống, hai người đuổi một đám ngựa nhằm hướng huyện thành Bồ Loại chậm rãi đi. Huyện thành cách sông Bồ Loại ước mười dặm, ở vào dưới chân Thiên Sơn. Cũng giống như Y Ngô, dân cư huyện Bồ Loại cũng cực kỳ thưa thớt. Bên trong huyện thành có không đến năm trăm hộ gia đình do một người Bách phu trưởng Hồi Hột quản lý. Nhưng hiện tại hắn đã bỏ chạy nên cả huyện thành tất cả đều rơi vào trạng thái không người quản lý.

Huyện thành nho nhỏ thì không chứa nổi năm nghìn kỵ binh, nhưng bên trong khu vực huyện thành năm dặm bên cũng không tìm được hành tung kỵ binh Cát La Lộc. Quả thực làm người ta kinh ngạc. Hai người bàn luận một hồi rồi vào trú nhờ tại một lều trại dân chăn nuôi ở bên ngoài huyện thành.

Dân chúng vùng này chủ yếu là người Đột Quyết, cũng pha lẫn không ít hộ gia đình hậu duệ binh lính người hán. Mấy chục năm qua mọi người thông hôn lẫn nhau, cuộc sống tập tục cũng giống nhau nên đã sớm khó phân biệt. Ví như hai người Tôn Quan nói tiếng Đột Quyết không chuẩn như vậy, nhưng cái đó cũng không tính là gì, vừa nhìn họ liền biết là người hán.

Huyện Bồ Loại luôn luôn giống hệt chốn bồng lai. Nơi này dân chúng thẳng thắn hiếu khách, cư xử chất phác, cũng không có mưu mô gì.


Dân chăn nuôi là người Đột Quyết hơn năm mươi tuổi hơn, hai đứa con trai đều bị người Hồi Hột bắt đi lính chỉ còn hai vợ chồng già sinh sống cùng nhau. Khi hai người Tôn Mộc Nhân xin tá túc thì bọn họ liền thu dọn lều trại của con mình lại.

“ Các ngươi hỏi về những đội kỵ binh lúc giữa trưa sao? Ta đã thấy.” Ông lão nói chuyện rất chậm. Ở trước mặt lão, bếp lò phân bò đang cháy vượng. Bình trà sữa được đun đang sôi ùng ục. Lão từ phía sau lấy ra một miếng trà đóng bánh vừa đen vừa giòn, bẻ ra một khối rồi bóp vụn thả vào trong bình.

“ Những quân ma quỷ này đều là lũ giết người không chớp mắt , hãy tránh bọn họ xa một chút.”

Tiếng Đột Quyết của Tôn Mộc Nhân hơi hơi khá hơn một chút, hắn thở dài một hơi rồi bảo: “ Chúng cháu cũng không muốn trêu chọc bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại đoạt ngựa của chúng cháu. Chúng cháu muốn thông báo cho ông chủ, dù sao cũng phải biết bọn họ đi nơi nào?”

Ông lão cười cười “ Bọn họ cũng chẳng đi nơi nào, vẫn ở chỗ này?”

Lão tuy không có ngẩng đầu, nhưng phảng phất biết nét kinh ngạc trên mặt hai người, lại bỏ thêm vào lò hai khối phân bò rồi mới từ từ nói: “ Cho nên ta biết các ngươi không phải người địa phương, người địa phương làm sao lại không biết được bọn họ ở nơi nào?”

Tôn Mộc Nhân chắp tay “ Xin lão trượng nói rõ!”

Không đợi ông lão nói chuyện, bà vợ bên cạnh liền tiếp lời: “ Những kỵ binh này hiện náu ở chỗ sâu trong Thiên Sơn phía sau huyện thành đấy! Nghe nói vẫn còn bắt đi không ít nữ nhân, thật đáng thương!”

“ Đừng nói bậy!” Ông lão cắt đứt lời vợ mình “ Đó là chuyện lần trước, lần này bọn họ không có bắt người.”

Lão rót cho hai người mỗi người một chén trà sữa rồi khẽ cười nói với bọn họ: “ Trong Thiên Sơn ở sau lưng huyện thành Bồ Loại này có hơn mười cái hẻm núi thật lớn. Cái lớn thậm chí có thể cả vạn người ẩn náu. Hơn một tháng trước đã từng có một chi quân đội vạn người ẩn núp tại nơi đó.”

Ông lão nói tới đây, Tôn Mộc Nhân liền hoàn toàn hiểu được. Hơn một tháng trước, tiên phong quân Đường ở phía bắc huyện thành hơn năm mươi dặm bị phục kích mà không hề thăm dò trước được có mai phục. Nguyên lai người Cát La Lộc đúng là ẩn náu ở trong núi.

Hắn cùng Quan Anh nhìn nhau, đồng loạt đứng lên nói: “ Chúng ta cần chạy trở về báo tin cho ông chủ, đa tạ lão nhân gia.”

Bọn họ tặng một con ngựa cho ông lão để đền đáp rồi liền nhảy thân lên ngựa nhằm phía đông bắc hướng về đại doanh quân Đường cách hơn hai trăm dặm phi nhanh đi. Ông lão một mực nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất ở trong đêm tối rồi mới thở dài một hơi, quay đầu nói với bà lão: “ Chúng ta thu thập đồ đạc đi! Phải đi thật xa, chờ sau khi bọn họ đánh nhau xong thì chúng ta hãy trở về.”

Sáng sớm, sau một đêm nghỉ ngơi thì công việc ở đại doanh quân Đường lại bắt đầu lu bù hẳn lên. Những đội quân Đường đến bên hồ múc nước, trong đại doanh bọn lính đang ăn điểm tâm. Có đám làm thành một vòng tròn, có người tiến vào doanh trướng, tiếng cười nói ồn ào náo động không dứt bên tai. Ở phương xa, mấy trăm kỵ binh thay đổi trạm gác không cố định hoặc là đám thám báo đang túm năm tụm ba quay về đại doanh.

Trương Hoán vào lúc trời chưa sáng đã rời khỏi giường đến hồ bơi nửa canh giờ. Từ khi ở trạm dịch Kinh Môn bị Bình Bình nói giỡn thì Trương Hoán lại bắt đầu thói quen của hắn từ lúc còn nhỏ đi bơi buổi sáng. Mỗi ngày canh năm rời giường, trước hừng đông bơi lội giữa sông, ngày ngày đều không ngừng để tôi luyện tâm chí của hắn.